Quan Khí​

Chương 1431: Có chuyện



Người trong quan trường tin khác có thể không xem, nhưng tin thời sự tỉnh không thể không xem. Đối với Bí thư tỉnh ủy, mọi người đều nhận ra. Bây giờ Bí thư tỉnh ủy xuất hiện trước mặt mình, mọi người không dám tin.

Người có cảm nhận không thật nhất chính là Bộ Triển Dân. Y nghĩ trong xe có thể có lãnh đạo nhưng không ngờ là Bí thư tỉnh ủy. Nghĩ đến chuyện mình vừa xử lý, Bộ Triển Dân run lên và thầm nghĩ xong rồi.

Bộ Triển Dân biết Lý Thụ Sơn làm như vậy là sai, nhưng ngồi trong xe y vốn đói bụng nên muốn mau đi ăn thịt dê, vì thế không dây dưa nhiều ở việc này. Nhưng y không ngờ mình làm như vậy lại bị Bí thư Vương thấy.

Bộ Triển Dân đứng đó và không biết mình nên làm như thế nào? Y đang rất hối hận, tiền đồ của mình coi như xong.

Vương Trạch Vinh không thèm để ý tới Bộ Triển Dân, y đi tới lấy một chai nước đưa cho em bé đứng đó mà nói:

- Cháu uống đi.

Nhìn môi đứa bé khô khốc lại, hắn thấy mình không làm tốt công việc, xuất hiện tình hình như vậy là do hắn quan tâm không đủ.

Thấy Vương Trạch Vinh xuống, mọi người vội vàng chạy tới giúp. Không ai dám nói gì, mặc dù mặc đồ tây nhưng không dám nghĩ nhiều mà vội vàng bê các thùng nước để xuống mặt đất.

Nhìn Bộ Triển Dân làm như vậy, Lý Thụ Sơn không kịp có phản ứng, y vội vàng đi lên nói:

- Bí thư Bộ, đây là việc nhỏ, tôi làm là được. Ngài sao lại làm việc này, sẽ mất thân phận, thịt dê chín rồi, chúng ta đi ăn thôi.

Bộ Triển Dân bây giờ muốn giết Lý Thụ Sơn, thằng này mù không mà còn nhắc chuyện ăn thịt dê.

Lúc này đột nhiên có người ở đằng trước kêu lên.

- Mau cứu người.

- Vợ Lý lão tứ uống thuốc tự tử.

Mọi người thấy thế liền vội vàng lao tới.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Lý Tiểu Huệ đang khóc nấc lên.

- Xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Tô Lượng chạy nhanh nhất, y tới hỏi thăm tình hình rồi quay lại nói với Vương Trạch Vinh:

- Chị ta uống thuốc sâu, phải mau đưa lên huyện cấp cứu.

Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc:

- Anh lái xe đưa đi.

Bộ Triển Dân bây giờ muốn tự tử, y không ngờ lại xảy ra chuyện nhiều như vậy. Vậy mà Bí thư Vương đều thấy hết.

Lúc này lãnh đạo huyện khác cũng đang nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không để ý mấy người này. Hắn nói với Tô Lượng:

- Có nguy hiểm về tính mạng không?

- Nếu kịp đưa tới thì không vấn đề gì. Nhân viên y tá của thôn cũng đi theo thì chắc không sao.

Vương Trạch Vinh lúc này mới thở dài một tiếng.

- Bí, Bí thư Vương, mời ngài xin chỉ thị.

Bộ Triển Dân cố lấy can đảm đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh hừ một tiếng rồi nói:

- Anh tự đưa chị ta lên huyện, không được có chuyện.

Chu An Bình nhỏ giọng nói với Vệ Lâm Thanh:

- Có phải nên mời bệnh viện huyện đi đón ở giữa đường?

Vương Trạch Vinh nghe Chu An Bình nói liền gật đầu khen ngợi. Hắn thấy Chu An Bình này có đầu óc, làm như vậy rất có thể nhanh chóng cứu được người phụ nữ này.

Bộ Triển Dân đương nhiên cũng thấy thế nên vội vàng gọi điện gọi bệnh viện huyện phái xe cấp cứu tới.

Lúc này Bộ Triển Dân muốn ở lại nhưng Vương Trạch Vinh đã nói thì y không thể làm gì khác là nhìn mấy người đi theo mình, sau đó ngồi vào xe của Lý Minh Quốc.

Vương Trạch Vinh tìm chỗ ngồi xuống và nhanh chóng hiểu rõ tình hình.

Thì ra người phụ nữ này là mẹ của Lý Tiểu Huệ, nhà bọn họ rất nghèo. Nhưng dù như vậy người phụ nữ này cũng cắn răng cho Lý Tiểu Huệ đi học đại học. Chị ta chỉ có một suy nghĩ con gái vào đại học thì nhà mới có thể thay đổi.

Mọi việc vốn tốt, có thể cắn răng vượt qua nhưng năm nay hạn hán quá lớn, nhà càng lúc càng khó khăn. Vì thế chị ta và chồng phải đi bán máu mấy lần mà không nói với con gái. Mỗi tháng vẫn gửi tiền cho Lý Tiểu Huệ học đại học.

Nhưng không biết sao trên tỉnh truyền tin về nói Lý Tiểu Huệ có người bao.

Lý Tiểu Huệ bị gọi về và nói đúng là có người muốn bao cô, còn chấp nhận trả tiền hàng tháng cho cô đi học. Điều này làm mẹ Lý Tiểu Huệ thấy bao cố gắng của mình đã phí công, suy nghĩ mãi nên uống thuốc sâu tự tử. Nếu không kịp thời phát hiện thì chắc đã chết rồi.

Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Lâm Thanh mà nói:

- Thôn xảy ra chuyện như vậy, cậu là Phó chủ tịch huyện thì nghĩ như thế nào?

Nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Lâm Thanh gãi đầu nói:

- Chúng tôi không làm tốt công việc.

Nhìn các lãnh đạo huyện khác, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Bây giờ Nam Điền đang phát triển nhanh chóng nhưng các anh nhìn tình hình huyện Tầm Sơn của mình đi. Đến bây giờ vẫn không biết tiến thủ, thấy nơi này nghèo khó thế nào không? Không nghĩ biện pháp thay đổi, chỉ biết ăn thịt dê, các anh có đối tốt với dân chúng không?

Vương Trạch Vinh đang rất tức giận.

Ngay khi Vương Trạch Vinh đang phê bình lãnh đạo huyện, trên thành phố cũng đang rất náo động.

Vương Trạch Vinh đến làm Bộ Triển Dân rất lo lắng. Ngồi trong xe, y nghĩ tới chỗ dựa của mình và thấy việc này chỉ có thể báo cáo với lãnh đạo, vì thế gọi cho Bí thư thị ủy Trương Siêu Kiền.

Trương Siêu Kiền vốn nghĩ chỉ là Bộ Triển Dân báo cáo công việc, nhưng không ngờ lại có tin tức kinh người như vậy. Bí thư tỉnh ủy Vương đến huyện Tầm Sơn?

Nghe tin này, Trương Siêu Kiền không thể tin. Sắp đại hội, Bí thư Vương đang rất bận thì tới huyện Tầm Sơn làm gì?

Một lần nữa xác nhận, Trương Siêu Kiền không thể ngồi yên. Bí thư tỉnh ủy tới mà mình không biết.

Trương Siêu Kiền vội vàng gọi cho Thị trưởng Quách Duyên Bình tới và thông báo tình hình. Quách Duyên Bình cũng sợ hãi mà nói:

- Bí thư Trương, chúng ta phải lập tức tới mới được. Nếu Bí thư Vương âm thầm hành động thì bây giờ lãnh đạo huyện cũng đã biết, chúng ta phải lập tức tới đó.

Trương Siêu Kiền liền gọi tất cả Thường vụ thị ủy lại, nghiên cứu việc nghênh đón Bí thư tỉnh ủy Vương. Tuy nói Vương Trạch Vinh tới bí mật nhưng ai cũng không biết hắn đi đâu, vì thế phải cố gắng thể hiện mặt tốt đẹp nhất của thành phố.

Nghe Bí thư Vương đến, các Thường vụ thị ủy đều không thể ngồi yên, đây vừa nguy hiểm vừa là cơ hội.

Sau đó Trương Siêu Kiền và Quách Duyên Bình ngồi xe chạy tới huyện Tầm Sơn.

Trên đường từng tin tức truyền tới tai bọn họ.

Hai người sau khi hiểu rõ tình hình liền rất sợ hãi. Không ai ngờ sau lưng Vệ Lâm Thanh lại là Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vệ Lâm Thanh đang bị chèn ép ở huyện Tầm Sơn, điều này sẽ làm Bí thư Vương tức giận.

- Bộ Triển Dân này.

Quách Duyên Bình lắc đầu nói.

Trương Siêu Kiền cũng lắc đầu.

Hai người biết Bộ Triển Dân không thể qua cửa.

Chèn ép Vệ Lâm Thanh không sao, bây giờ lại để Bí thư tỉnh ủy Vương thấy công việc của y, việc này muốn giữ Bộ Triển Dân cũng không thể.

Trương Siêu Kiền nghĩ đến người phụ nữ uống thuốc sâu tự tử nên thở dài nói:

- Sao lại có việc này nữa chứ?

- Lão Quách, huyện Tầm Sơn xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cần phải có câu trả lời thuyết phục với Bí thư Vương.

Quách Duyên Bình đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh không nói mấy nhưng biết đâu trong lòng có cái nhìn với cả Thị ủy. Nếu không hóa giải được cơn giận của Bí thư Vương thì xong rồi.

- Bí thư Trương, tôi cho rằng nên tiến hành điều chỉnh bộ máy huyện Tầm Sơn, việc này khi tới huyện Tầm Sơn thì chúng ta sẽ báo cáo với Bí thư Vương.

Hai người đang muốn hóa giải cơn giận trong lòng Vương Trạch Vinh. Bọn họ rất tức giận với lãnh đạo huyện. Xảy ra chuyện như vậy đó chính là va vào nòng súng, không ai cứu được bọn họ.

- Lão Quách, anh cho rằng nên điều chỉnh như thế nào?

- Bí thư, tôi thấy nên thay đổi hoàn toàn bộ máy huyện Tầm Sơn. Đồng chí Vệ Lâm Thanh có năng lực mạnh, có thể giao trọng trách.

Bây giờ hai người thấy Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa là Vương Trạch Vinh, nếu quan hệ tốt thì không những có thể hóa giải nguy cơ, còn có thể nhân cơ hội tạo quan hệ với Bí thư Vương.

- Vị trí gì mới thích hợp?

Trương Siêu Kiền nói.

- Tôi thấy đồng chí Vệ Lâm Thanh cũng là thường vụ huyện ủy, biểu hiện tốt. Lần này phải đổi mới hoàn toàn, có phải nên đưa đồng chí Vệ Lâm Thanh lên làm Bí thư huyện ủy không?

Quách Duyên Bình cắn răng nói.

Trương Siêu Kiền mặc dù thấy hơi nhanh một chút nhưng nghĩ sau lưng Vệ Lâm Thanh là Bí thư tỉnh ủy Vương nên cũng đành nói:

- Tôi thấy có thể.