Mọi người nói chuyện một lúc thì Uông Phỉ đã về. Cô sau khi đến đưa tiễn Lão bí thư liền tới tòa soạn, cô đúng là rất bận.
Thấy Uông Phỉ bận như vậy, Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Cháu đó, nếu là đàn ông thì tốt biết bao.
Uông Phỉ nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cháu thấy làm phụ nữ không có gì không tốt.
- Được rồi, ông ra ngoài tìm bạn nói chuyện.
Uông Nhật Thần đứng lên đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh biết ông ra ngoài liên lạc mấy ông lão kia, đây là chuẩn bị cho mai hắn đi dạy Thái cực quyền.
Uông Nhật Thần vừa đi, không khí trong nhà tích cực hơn hẳn. Uông Phỉ cười nói:
- Ông nội suốt ngày nghĩ người kế nhiệm, đáng tiếc bố làm ông không hài lòng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Con đâu em.
- Mẹ đưa đi chơi rồi.
Vương Trạch Vinh biết Vệ Thục Phương đây là mang con mình tới Vệ gia.
- Tiểu Kiều, chị và Lâm Khâm sao lại ly thân thế?
Uông Phỉ nhìn Uông Kiều mà hỏi.
Uông Kiều nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Giữa chị và hắn vốn không thể hòa hợp, chẳng qua chỉ là làm thế cho bố mẹ yên tâm mà thôi. Hắn bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Chị không biết sao hắn suốt ngày nghi này nghi kia, vừa về nhà liền trốn tiệt trong phòng.
- Hắn nghi ngờ chuyện giữa chị và Trạch Vinh?
Uông Phỉ nói.
- Việc này thì không, nhưng chị không biết hắn đang bận gì đó.
Nói tới đây, Uông Kiều nói thêm:
- Không nói chuyện này nữa, nếu không phải vì thấy bố hắn thì chị đã sớm ly hôn rồi.
Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ kia của Uông Kiều không thể thực hiện được. Cô là con dâu Tổng bí thư Trung Quốc, nếu ly hôn sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt đối với Lâm gia và Uông gia.
Uông Kiều cũng biết vậy nên thở dài một tiếng rồi ngồi đó.
Nhìn bụng Uông Kiều, Uông Phỉ cười nói:
- Chị con như đã có thai, đây là việc tốt đối với chị, cuối cùng đã có hy vọng.
- Em nói đúng, dù sao cũng hơn nằm không một mình.
Uông Kiều cười nói.
Uông Phỉ cười hì hì nhìn Vương Trạch Vinh sau đó nhỏ giọng nói gì đó bên tai Uông Kiều. Hai người liền cười phá lên, Uông Kiều đỏ mặt nói:
- Em nói linh tinh gì thế.
Vương Trạch Vinh không hỏi xen vào. Hắn bây giờ đang nghĩ đến lời Uông Nhật Thần nói. Uông Nhật Thần nhắc rất kịp thời. Hắn sẽ vào Bộ Chính trị, vị trí là rất quan trọng. Hắn là người có kinh nghiệm công tác ít nhất trong Bộ Chính trị, sẽ ngồi cùng với người có nhiều năm làm việc, hắn cần đề cao trong vấn đề này.
Lúc này Lâm Khâm đã chạy xe tới Uông gia.
Lâm Khâm đến nơi nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, lại nhìn Uông Phỉ rồi nói với Uông Kiều:
- Cô sao không về, hôm nay là sinh nhật mẹ, chúng ta phải cùng về.
Uông Kiều vội vàng nói:
- Việc này tôi thiếu chút nữa quên mất.
Lâm Khâm đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
Lâm Khâm vốn nghi ngờ chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, nhưng thấy không khi nào Vương Trạch Vinh gặp Uông Kiều mà không có Uông Phỉ, lại nghĩ Uông Phỉ và Uông Kiều là chị em nên y liền bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Đối tượng nghi ngờ của Lâm Khâm bây giờ đã thay đổi, bây giờ y rất nghi ngờ vào mấy thằng con kia của mình.
- Trạch Vinh, sắp vào Bộ Chính trị rồi phải không? Cậu tiến nhanh thật đó.
Lâm Khâm nói thẳng với Vương Trạch Vinh.
- Có phải anh nghe từ Bí thư Lâm không? Tôi vẫn còn chưa biết tình hình đó.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Lâm Khâm chép miệng không nói chuyện đó nữa mà hỏi:
- Trạch Vinh, kiểm tra ADN có mấy phần chính xác nhỉ?
Lâm Khâm nói như vậy làm Vương Trạch Vinh và Uông Kiều đều giật mình trong lòng. Hai người liền nghĩ ngay Lâm Khâm muốn xét nghiệm ADN con của Uông Kiều.
Uông Kiều tức giận lớn tiếng nói:
- Lâm Khâm, anh chẳng lẽ không tin vào con của tôi?
Lâm Khâm thực ra không lo chuyện con của y và Uông Kiều. Hai người sau khi kết hôn tuy nói thi thoảng mới quan hệ một lần, nhưng y không hề nghi ngờ con của Uông Kiều vì tính thời gian cũng đúng. Lâm Khâm lắc đầu nói:
- Cô nghĩ gì đó, tôi chỉ là tò mò với việc này mà thôi.
Lâm Khâm nói thế làm hai người thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên bọn họ cũng không tin Lâm Khâm không có việc gì mà nghĩ đến xét nghiệm ADN.
Uông Phỉ nói:
- Lâm Khâm, tôi nói với anh, anh đối tốt với Tiểu Kiều, nếu không tôi không bỏ qua đâu.
Lâm Khâm trừng mắt nhìn Uông Phỉ mà nói:
- Chuyện nhà tôi không đến lượt cô xen vào.
Lâm Khâm nói tới đây liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Phụ nữ của anh thì quản cho chặt. Phụ nữ, vài ngày không đánh liền muốn đè đầu cưỡi cổ mình.
Nói xong, Lâm Khâm cười ha hả đứng lên.
- Tôi hôm nay chẳng qua chỉ là đi ngang qua nên vào. Uông Kiều, cô có về thì về cùng tôi nếu không bố mẹ lại suy nghĩ.
Nghe Lâm Khâm nói như vậy, Uông Kiều đứng lên nói:
- Hôm nay là sinh nhật mẹ, tôi phải đi mua quà.
Lâm Khâm bây giờ có tâm sự của mình. Y mới nhận được kết quả kiểm tra ADN của bệnh viện, đây là y thầm làm từ vài hôm trước, không ai biết. Y vốn định xem ngay nhưng mà trên đường nhận được điện của mẹ bảo hắn đi đón Uông Kiều, hắn đành phải đi.
Nhìn hai người rời đi, Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh:
- Em không thích Lâm Khâm, thấy hắn là tức. Em không như hắn nói đâu.
Uông Phỉ cứ gặp Lâm Khâm là tức tối nói nên cô lo Vương Trạch Vinh sẽ suy nghĩ. Nghe Lâm Khâm nói câu kia, Uông Phỉ cũng hơi lo Vương Trạch Vinh có ý kiến với mình. Cô biết một người phụ nữ tỏ vẻ hung dữ trước mặt đàn ông, vậy người đàn ông sẽ có ấn tượng không tốt đối với mình. Lâm Khâm không nói thì thôi, nhưng hắn nói làm cô có chút lo lắng.
- Em cũng nên chú ý ảnh hưởng một chút.
Uông Phỉ mấy lần đều như vậy làm Vương Trạch Vinh có chút suy nghĩ. Hắn muốn mượn cơ hội này nhắc nhở cô.
Vương Trạch Vinh nói làm Uông Phỉ lo lắng:
- Em sau này sẽ chú ý mà.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chuyện giữa Lâm Khâm và Tiểu Kiều thì em ít xen vào thì hơn. Chuyện nhà người ta, em xen vào ra thể thống gì.
- Em chỉ là thấy Tiểu Kiều đáng thương mà thôi, lấy người như vậy. Trạch Vinh, anh không biết đâu, em nghe Tiểu Kiều nói gần đây Lâm Khâm rất nghi ngờ thằng con kia của hắn, nghi không phải con của hắn.
- Sao Tiểu Kiều lại biết?
- Anh nghĩ Tiểu Kiều không có người của mình sao? Sau khi bác mất đã để lại nhiều thân tín, những người đó hầu như đều dựa vào Tiểu Kiều. Nhiều chuyện của Lâm Khâm đều do bọn họ nói với Tiểu Kiều.
- Trạch Vinh, có đôi khi em muốn Lâm Khâm ra ngoài bị đâm xe chết là tốt nhất.
Lại nhắc tới Lâm Khâm, sau khi cùng Uông Kiều về nhà, y liền chui vào thư phòng lấy bản kết quả kiểm tra ADN ra. Vẻ mặt Lâm Khâm lúc này rất phức tạp. Đây là y thầm sai người tiến hành kiểm tra một thằng con riêng ở địa phương cho mình. Nhưng xem kết quả, Lâm Khâm dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Từ kết quả có thể thấy đó không phải con của hắn.
Lâm Khâm điên lên và đập loạn mọi thứ trong phòng.
Cũng may phòng được cách âm nên bên ngoài không nghe thấy gì.
Đập gần như hết đồ có thể đập, Lâm Khâm thở hổn hển ngồi bệt xuống mặt đất.
Sao có thể như vậy?
Lâm Khâm không hiểu, theo hắn nghĩ thì đó là con của mình cơ mà, sao lại như vậy?
Lần kiểm tra này Lâm Khâm không thể làm một cách rõ ràng mà tiến hành âm thầm, cũng không đến bệnh viện quân đội hay bệnh viện công mà tìm một bệnh viện ở Hải Đông làm, theo hắn nghĩ việc này chắc không ai biết.
Đầu Lâm Khâm muốn nổ tung, hắn rất tuyệt vọng. Nghĩ tới mình nuôi con người khác, hắn quá nhục.