Ra khỏi văn phòng Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh nói với hai người Cam Quốc Huy:
- Chúng ta tới Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Bí thư Trịnh đã tỏ thái độ rất rõ ràng. Tuy nói muốn Vương Trạch Vinh làm tiên phong nhưng Bí thư Trịnh cũng sẽ phối hợp với hành động của hắn, Trung ương cũng sẽ ra tay nên Vương Trạch Vinh khá tự tin.
Trước khi ra ngoài, Bí thư Trịnh phân biệt bắt tay Cam Quốc Huy và Cổ Kiến Sơn, khen hai người vài câu.
Được Tổng bí thư khen sẽ làm tiền đồ của hai người trở nên sáng hơn. Vì thế bọn họ thật lòng cảm kích Vương Trạch Vinh.
Mục đích của Vương Trạch Vinh chính là muốn Cam Quốc Huy và Cổ Kiến Sơn xuất hiện trước mắt Bí thư Trịnh. Bây giờ chuyện theo ý hắn, hắn đương nhiên là vui thay hai người Cam Quốc Huy.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn suy nghĩ tình hình của cả hai. Từ lúc ra khỏi văn phòng Bí thư Trịnh, hắn vẫn còn đang phân tích nguyên nhân tán ô màu vàng của mình hình thành bằng cách nào? Nó cũng có thể là do được truyền từ người này sang người khác.
Hôm nay có lẽ Bí thư Trịnh đã truyền cho hắn một phần quan khí nên mới làm quan khí màu vàng của hắn phát triển nhanh như vậy. Vương Trạch Vinh phát hiện mình đã tìm ra bí mật rất lớn. Chỉ cần tìm kiếm người có tán ô màu sắc khác nhau và tìm cách được bọn họ tán thành, như vậy
Vừa nãy Vương Trạch Vinh đã cẩn thận quan sát quan khí của Bí thư Trịnh. Bí thư Trịnh tuy có bảy tán ô nhưng tán ô màu vàng là lớn nhất.
Nhìn quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có cảm giác quan khí màu tím của mình mới là mạnh nhất.
Ba người đều có suy nghĩ của mình nên không nói chuyện mà đi thẳng tới Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Ba người vào, Chánh văn phòng cười khổ một tiếng nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ nhiệm Vương đang nổi giận ở trong đó, ba người vào cẩn thận một chút.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra nhưng không hỏi nguyên nhân mà cứ thế đi vào.
Khi ba người vào văn phòng Vương Triêu Chính, Vương Triêu Chính lúc này đang rất tức giận. Cả ba người Vương Trạch Vinh đều có thể thấy rõ.
Thấy ba người Vương Trạch Vinh vào, Vương Triêu Chính hơi hào hoãn đôi chút:
- Trạch Vinh đến à, ngồi đi rồi nói.
Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ nhiệm Vương, nghe nói có chuyện xảy ra?
Vương Trạch Vinh vừa hỏi lại làm mặt Vương Triêu Chính sa sầm lại. Y trầm giọng nói:
- Cam Quốc Huy tự sát rồi.
Câu này làm cả ba đều rất giật mình. Ủy ban kỷ luật Trung ương tốn nhiều công sức mới có thể tới Hải Đông bắt Cam Quốc Huy vì muốn tìm thêm nhiều đầu mối từ y. Bây giờ Cam Quốc Huy tự sát bảo sao Vương Triêu Chính không tức giận.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Cam Quốc Huy bị Ủy ban kỷ luật Trung ương bắt rồi tự sát, việc này quá lạ.
- Lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương đã tốn nhiều công sức mới điều tra được về Cam Quốc Huy, cũng đạt được không ít đầu mối quan trọng. Khi tình hình đang tiến triển thì y lại tự sát.
Vương Triêu Chính thở dài nói.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, mặc dù biết không nên hỏi nhưng hắn vẫn phải nói:
- Có thể là y bị giết không?
Vương Triêu Chính gật đầu nói:
- Đang điều tra, việc này cũng rất có thể.
Ba người nghe xong liền suy nghĩ rất nhiều. Ủy ban kỷ luật Trung ương bình thường là nơi dân chúng thấy thần bí. Trong suy nghĩ của người bình thường thì đây là nơi đề phòng nghiêm ngặt, là nhà tù cho quan chức. Bây giờ đột nhiên phát hiện đây không phải nơi an toàn nữa, Cổ Kiến Sơn là người từ đây đi ra nên bình tĩnh hơn chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu y bị giết sẽ chứng minh có một số người không thể ngồi yên được nữa. Theo tình hình chúng tôi biết thì thế lực của đối phương rất lớn, xảy ra chuyện như vậy cũng là bình thường.
Vương Triêu Chính cũng không nói tiếp ở việc này. Ủy ban kỷ luật Trung ương xảy ra chuyện như vậy thì đã nói rõ có sơ sót. Ván cờ đã bầy ra, mọi người đã bắt đầu ra tay. Cam Quốc Huy là một nhân vật quan trọng, giết y là sẽ cắt đứt không ít đầu mối. Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng đã nghĩ đến khả năng này, đã đề phòng nghiêm ngặt vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Xảy ra chuyện này không khác gì tát vào mặt Vương Triêu Chính. Điều này nói rõ Ủy ban kỷ luật Trung ương còn có sơ hở. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Vương Triêu Chính tức giận.
- Hải Đông đã tìm được gì rồi?
Vương Triêu Chính nhìn Vương Trạch Vinh và nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ nhiệm, đúng là đã phát hiện một vài tình hình. Bởi vì nhân viên liên quan quá rộng nên chúng tôi phải tới báo cáo tới báo cáo với Trung ương.
- Đã báo cáo với Bí thư Trịnh chưa?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi vừa từ văn phòng Bí thư Trịnh đi ra. Bí thư Trịnh cũng đưa ra vài chỉ thị.
Vương Triêu Chính ngồi xuống ghế rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Cậu nói đi.
Lần này Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Cổ Kiến Sơn:
- Lão Cổ, anh báo cáo với Chủ nhiệm Vương đi.
Cổ Kiến Sơn biết đây là Vương Trạch Vinh tạo cơ hội cho mình thể hiện với Vương Triêu Chính nên cẩn thận báo cáo. Cổ Kiến Sơn bây giờ đã không còn câu nệ như ở văn phòng Bí thư Trịnh nữa, báo cáo rất chi tiết. Cam Quốc Huy được Vương Trạch Vinh ra hiệu nên cũng không ngừng bổ sung thêm.
Lần này giảm đi vài thứ so với khi báo cáo cho Bí thư Trịnh nghe, chủ yếu là các tài liệu liên quan đến bên Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Nghe xong, Vương Triêu Chính đương nhiên cũng nghĩ việc này sẽ phải đối mặt với lực lượng rất lớn. Y nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Trạch Vinh, việc này rất quan trọng, ngoài Bí thư Trịnh ra thì tôi thấy cậu cũng cần báo cáo với Bí thư Lâm.
Vương Triêu Chính không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Cam Quốc Huy chết, đầu mối đang có bị cắt ngang, bây giờ đám người Vương Trạch Vinh có tài liệu bổ sung khiến chứng trở nên hoàn thiện, đây là việc tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi cũng đã nghĩ tới nên định tối nay tới nhà Bí thư Lâm.
Vương Triêu Chính gật đầu nói:
- Sự phát triển của Trung Quốc sẽ mang tới vài vấn đề, chủ yếu nằm ở các tập đoàn lợi ích thâu tóm lợi ích của dân chúng. Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến nền tảng quốc gia. Bây giờ dân chúng ghét cay ghét đắng giai cấp đặc quyền này.
- Chủ nhiệm nói đúng, căn cơ của Đảng ta là dân chúng. Bây giờ dân chúng oán giận tức là nói rõ đã đến lúc chúng ta cần phải cắt bỏ ung nhọt trên người.
- Trạch Vinh, cứ mạnh dạn mà làm, phải tin tưởng hầu hết mọi người hy vọng Trung Quốc có hoàn cảnh phát triển ổn định, lâu dài.
Ra khỏi văn phòng Vương Triêu Chính, ba người lại đến chỗ Bí thư Đảng ủy chính pháp Trung ương báo cáo.
Làm xong mấy việc này đã hết ngày. Vương Trạch Vinh cười nói với Cổ Kiến Sơn:
- Lão Cổ, về Bắc Kinh mà anh bận như vậy, anh có lẽ nên về nhà nghỉ mấy hôm rồi hãy về Hải Đông.
Vương Trạch Vinh biết Cổ Kiến Sơn gần đây bận nên ít về nhà vì thế quan tâm nói.
Cổ Kiến Sơn cười nói:
- Công việc làm trọng, tối nay tôi ở nhà, mai sẽ lập tức về Hải Đông.
Vương Trạch Vinh nhìn sang Cam Quốc Huy mà nói:
- Anh có cần tôi bố trí lịch trình tối nay cho anh không?
Người nhà Cam Quốc Huy đã chuyển tới Hải Đông, không còn ở Bắc Kinh.
Cam Quốc Huy cười nói:
- Tôi có mấy bạn học làm việc ở Bắc Kinh nên muốn tới thăm bọn họ.
…
Đến nhà Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh không định mang hai người Cổ Kiến Sơn đi cùng. Hắn muốn một mình báo cáo.
Đề nghị của Vương Triêu Chính thì hắn đã sớm nghĩ tới. Bí thư Lâm là người có sức ảnh hưởng rất lớn ở Trung Quốc, hắn sao có thể không báo cáo với ngài.
Xe tiến vào Trung Nam Hải và phải đi chậm lại. Ở trong này không ai dám chạy nhanh.
Qua mấy trạm gác, xe đang chạy thì Vương Trạch Vinh bảo Lý Minh Quốc dừng lại. Hắn thấy một ông lão đang cười hì hì đứng đó nhìn xe hắn.
Đây là một Phó thủ tướng nhiều khóa trước tên Sướng Chính Thanh.
Ông lão này sống rất thọ, người cùng thời với ông gần như mất hết chỉ còn mình ông. Có thể nói cấp dưới của ông ở khắp thiên hạ, sức ảnh hưởng là rất cao.
Ông lão hai tay chống trượng đứng đó nhìn xe Vương Trạch Vinh.
Thấy ông lão làm thế, Vương Trạch Vinh đâu dám ngồi xe mà vội vàng xuống xe.
- Sướng lão, ngài sao lại ở đây vậy?
Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới dìu Sướng Chính Thanh.
Sướng lão trước đây cũng đã học Thái cực quyền với Vương Trạch Vinh vài ngày nhưng do tuổi cao không thể tập được mấy.
- Ha ha, Trạch Vinh về nhà à?
Sướng lão cười ha hả nói.
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Sướng lão này không ở nhà nghỉ mà ra đây làm gì? Nếu nói là vô tình thì hắn không tin.
- Lần này tôi lên Bắc Kinh báo cáo công việc, sau khi xong việc liền về nhà.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ôi, tôi tuổi cao rồi nên không muốn ngồi nhà ra ngoài một chút. Cậu nếu rảnh thì ngồi nói chuyện với tôi một chút.
Vương Trạch Vinh đâu thể từ chối nên cười nói:
- Thời tiết hôm nay rất đẹp, ra ngoài đi dạo cũng tốt cho sức khỏe Sướng lão.
Hai người đi bộ về phía trước, Vương Trạch Vinh thấy đằng trước đã sớm có bàn và một bình trà.