Khuông Năng Hỉ đã thay đổi hay không? Đây không phải việc nhỏ, Hạng Nam rất chú trọng việc này.
Nhìn Hạng Nam rời đi, Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam nhất định sẽ nhanh chóng tìm hiểu rõ tình hình tỉnh Sơn Nam. Tỉnh Sơn Nam đang rất vững chắc, rất có thể vì việc của Khuông Năng Hỉ mà có biến.
Đây là một chiêu của đối thủ, làm người ta khó hiểu là đến bây giờ mọi người vẫn không rõ đối phương làm gì.
Vương Trạch Vinh cũng lo lắng. Hiện nay đã chuẩn bị đấu tranh toàn diện, nếu như các nơi vốn đang ổn định giờ có chuyện thì sẽ khiến lòng người dao động.
Đôi khi quá tự tin cũng không phải chuyện tốt. Hạng Nam vốn rất tin vào Sơn Nam sẽ không xảy ra chuyện nên mới khiến tình hình thành như vậy.
Mọi người rời đi khiến trong nhà yên tĩnh hơn nhiều. Vương Trạch Vinh gọi bố mẹ vào nói chuyện, hắn cũng muốn suy nghĩ của mình với ông bà.
Không ai hiểu rõ cục diện hiện nay hơn hắn. Chỉ cần có thể nắm được một nhược điểm của đối thủ thì quyết không bỏ qua. Chuyện phong thủy chính là điểm đột phá của đối thủ, nếu hắn xử lý không tốt thì đối phương sẽ lấy lý do ngay mà tiến tới.
Một Đảng viên theo chủ nghĩa duy vật, lại vì chuyện phong thủy mà ngăn cản quy hoạch của cấp bộ, quần chúng sẽ thấy như thế nào?
Vương Trạch Vinh không lo gì khác, chỉ lo người nhà mình trúng kế đối phương. Hắn tin đối phương đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần người nhà mình xông lên thì đối phương sẽ làm lớn chuyện.
Sau đó đối phương chỉ cần đưa việc này ra cho truyền thông đưa tin. Cứ thế chuyện Vương Trạch Vinh mê tín sẽ tạo thành dư luận xã hội, ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phát triển của hắn.
Lúc này Vương Đại Hải đang rất không vui, Tiền Thanh Phân lại có chút lo lắng.
Lữ Hàm Yên cũng đi vào cùng.
- Trạch Vinh, con đừng khuyên, có người ăn hiếp Vương gia chúng ta như vậy, việc này bố dù như thế nào cũng không phải làm.
Ở trong Trung Nam Hải, Vương Đại Hải thấy không ít cách làm của các lão thủ trưởng nên lây một chút khí phách.
- Trạch Vinh, bố con nói đúng. Con nghĩ xem, chuyện phong thủy phải tin, chẳng may phong thủy nhà chúng ta bị phá thì đó là phá long khí của con, đó không phải việc nhỏ.
Tiền Thanh Phân lo lắng nói.
Mình có long khí ư? Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Lữ Hàm Yên, việc này quyết không thể nói lung tung.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới liền gật đầu ra vẻ hiểu ý của Vương Trạch Vinh.
Thấy Lữ Hàm Yên gật đầu, Vương Trạch Vinh biết cô đã nói chuyện với mẹ mình nên không nghĩ nữa.
Nói tới long khí, Vương Trạch Vinh bây giờ có ba cái ô, hắn biết long khí không phải chuyện nhỏ, mình nếu hình thành bảy tán ô quan khí là sẽ lên chức, nhưng bây giờ hắn còn kém xa.
Vương Trạch Vinh nghe hai ông bà nói, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Bố, vị trí của con giờ đã khác, nhiều người chú ý tới con. Bố có nghĩ là nếu mọi người làm ầm lên ngăn người ta làm đường, quần chúng sẽ nghĩ như thế nào? Nếu vì nguyên nhân này mà có xung đột thì hậu quả sẽ như thế nào?
- Dù sao cũng không phải phá phong thủy nhà ta.
Vương Đại Hải trầm giọng nói. Ông bây giờ quan tâm nhất là phá phong thủy của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh kiên nhẫn nói:
- Con cũng không phải phản đối chuyện phong thủy, con chỉ là muốn nói ra suy nghĩ của mình mà thôi. Thời gian trước truyền thông không phải phê bình một cán bộ làm mộ tổ lớn sao. Mộ tổ nhà y quá xa hoa. Bố cũng phê bình y cơ mà.
Tiền Thanh Phân nói:
- Đó là làm mộ tổ lớn khác với chuyện nhà ta mà.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Y làm mộ tổ thì sao chứ, cuối cùng cũng không phải cũng không giữ được chức quan sao?
- Trạch Vinh, bố mẹ lo nếu phong thủy bị phá sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh sau này.
Lữ Hàm Yên nói.
Tiền Thanh Phân đồng ý:
- Hàm Yên nói đúng, phá phong thủy nhất định sẽ ảnh hưởng đến con.
- Bố mẹ có nghĩ bây giờ có vô số người nhìn con, chẳng may chuyện bố mẹ ngăn truyền ra bị người lấy lý do thì sẽ như thế nào? Đến lúc đó đúng là có thể làm con mất chức đó.
Vương Đại Hải không nghĩ đến việc này, nghe Vương Trạch Vinh nói làm ông phải suy nghĩ.
Lữ Hàm Yên cũng biết gần đây Vương Trạch Vinh có việc đang làm, nhất định đối thủ muốn mượn việc này để nhằm vào Vương Trạch Vinh. Vì thế cô có chút lo lắng nói:
- Núi Ngọc Bình nếu thật sự bị phá thì có thể ảnh hưởng đến anh không?
Vương Trạch Vinh biết chuyện của mình. Hắn dựa vào quan sát quan khí mà nắm bắt được tình hình. Chẳng qua từ nhỏ hắn cũng bị truyền thống văn hóa Trung Quốc ảnh hưởng, cho dù không tin hắn cũng không dám mạo hiểm.
- Việc này bố mẹ và Hàm Yên không nên tiến vào, sẽ có người đi làm.
Đây không phải việc nhỏ vì nó liên quan đến việc Hạng hệ, Vương Hệ khống chế tỉnh Sơn Nam. Tỉnh Sơn Nam có vấn đề sẽ khiến Trung ương chú ý, có người sẽ lợi dụng việc đó để mà gây chuyện.
- Trạch Vinh, con nói là bố mẹ nếu tham gia vào sẽ ảnh hưởng tới con?
Vương Đại Hải hiểu sự khó xử của Vương Trạch Vinh. Mặc dù ông chưa làm quan nhưng nhìn vẻ mặt của Hạng Nam lúc rời đi, ông giờ cũng hiểu mình không thích hợp tham gia vào việc này.
- Trạch Vinh, vậy còn việc phá phong thủy nhà ta thì sao?
Tiền Thanh Phân nói.
- Bố mẹ nghĩ xem con đến bây giờ còn mong gì hơn nữa. Lúc trước ở xã Hoàn Thành con chỉ muốn giữ lấy công việc mà thôi, chưa bao giờ nghĩ đến được vị trí ngày hôm nay. Đây đều do phong thủy sao? Dù là do phong thủy thì với địa vị của con dù có ngừng lại cũng thiếu ăn thiếu mặc sao? Bố mẹ yên tâm, dù con không làm gì thì cuộc sống vẫn hạnh phúc mà.
Vương Đại Hải nghe vậy không khỏi động tâm. Ông thường dạy Vương Trạch Vinh là người phải biết đủ. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói thế, ông biết tâm trạng mình đã thay đổi.
Tiền Thanh Phân hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên gật đầu nói:
- Mẹ trước đây nghĩ đúng là đơn giản, chỉ mong con có công việc ổn định, lấy vợ, người một nhà sống vui vẻ là đủ, không mong con làm quan lớn bao nhiêu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đúng thế, cuộc sống bây giờ đã nằm ngoài dự đoán của chúng ta, còn có gì không đủ đâu ạ. Phong thủy có bị phá cũng có sao, cũng đâu phải chuyện gì lớn đối với chúng ta.
Lữ Hàm Yên cũng từ xã Hoàn Thành đi ra nên nói:
- Anh nói như vậy, em mới phát hiện mình bây giờ suy nghĩ quá nhiều.
Lữ Hàm Yên chủ yếu là quá quan tâm đến Vương Trạch Vinh nên mới suy nghĩ nhiều. Bây giờ Vương Trạch Vinh nói như vậy, cô thấy rõ nhiều điều.
Thấy ba người đã không còn kích động như vừa nãy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bố mẹ, con là cán bộ Đảng viên, còn là cán bộ cao cấp, nói chuyện và làm việc không thể tùy tiện. Phong thủy là chuyện mê tín, cá nhân con mà tỏ ẻ tin thì quần chúng sẽ thấy như thế nào? Việc này con cho rằng cứ thuận theo tự nhiên là được, nếu như con đường thật sự muốn qua huyện Khai Hà thì đó là việc có lợi cho dân chúng. Bố mẹ không phải nói với con là làm người nhất định phải tích đức sao? Chỉ cần chúng ta không ngăn cản việc làm đường thì coi như là tích đức mà.
Vương Đại Hải gật đầu nói:
- Con nói đúng, phá phong thủy có thể ảnh hưởng đến con nhưng nếu tích được đức thì đó cũng là chuyện có lợi cho con cháu sau này. Với vị trí của con bây giờ thì chỉ cần không ngăn cản làm đường là được mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên nói:
- Hàm Yên, chúng ta có nhiều tiền như vậy, nếu huyện Khai Hà cần phát triển thì sao không bỏ tiền đầu tư vào huyện Khai Hà, giúp đỡ làm đường, giúp nhân dân Khai Hà phát triển nhanh hơn.
Lữ Hàm Yên nghe Vương Trạch Vinh nói thế cũng đồng tình nói:
- Em sẽ bàn với mẹ em một chút, tìm một công ty để đưa ra phương án, sau đó sẽ làm một thắng cảnh du lịch ở Khai Hà.
Vương Đại Hải nghe thấy Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên muốn biến Khai Hà thành khu du lịch, ông rất vui:
- Trạch Vinh, Khai Hà từ sau khi con bắt đầu phát triển đã có nhiều khách du lịch tới đây. Núi Ngọc Bình có phong cảnh đẹp, đáng để khai thác.
Vương Trạch Vinh khuyên một lúc, Vương Đại Hải cũng đã không còn quá tức giận như lúc đầu biết tin người ta muốn làm đường xuyên núi Ngọc Bình.
- Trạch Vinh, bố mẹ cũng đã lâu không về Khai Hà, em sẽ cùng bố mẹ về xem một chút. Anh yên tâm, mọi người sẽ không làm gì quá.