Trong một căn biệt thự đề phòng nghiêm ngặt tại Hải Đông, Vương Trạch Vinh đang ngồi nghe Cam Quốc Huy báo cáo.
Cam Quốc Huy có chút vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, Lô Đình Đình kia cuối cùng đã mở miệng nói.
Vương Trạch Vinh nghe vậy cũng vui. Lô Đình Đình là mắt xích rất quan trọng, có thể từ miệng ả tìm ra không ít thứ.
- Các đồng chí vất vả rồi.
Vương Trạch Vinh khen.
- Ả ta rất cứng miệng, mới đầu nói là mình vô tội. Sau đó do mọi người cùng cố gắng nên ả mới mở miệng nói. Chúng tôi đã xác minh được không ít thứ từ ả.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn hỏi cách thức làm việc của bên hệ thống chính pháp. Đối với hắn mà nói cần chính là hoàn toàn triệt bỏ thế lực đối địch ở Hải Đông.
Vừa nãy hắn cũng nhìn thoáng qua Lô Đình Đình. Lô Đình Đình đang rất lo lắng, ả biết mình bây giờ có muốn chống đối cũng vô ích vì những sổ sách thu được trong nhà đã chống lại ả.
- Bí thư Vương, chúng tôi đạt được vài tài liệu liên quan đến người ở Trung ương.
Cam Quốc Huy nói khá cẩn thận. Không tiến hành không biết, vừa tiến hành đã làm Cam Quốc Huy khá sợ. Nhân viên liên quan quá nhiều.
Cam Quốc Huy nhiều lúc không khỏi lắc đầu Lô Đình Đình này quá cẩn thận nhưng nó lại là khuyết điểm. Ả có thói quen làm việc gì xong cũng đều ghi lại. Bây giờ có sổ sách của ả nên cơ quan an ninh tìm được không ít thứ, nhân viên trong nước dính vào rất nhiều, còn cả người ở cấp bộ và Trung ương.
- Chia làm hai bước, nếu là nhân viên ở Hải Đông thì bắt, không phải ở Hải Đông thì lập tức trình lên Đảng ủy chính pháp Trung ương và văn phòng Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh nói.
Cam Quốc Huy nghe xong không khỏi thầm than xem ra Vương Trạch Vinh đã được Tổng bí thư tin tưởng, vì thế Vương Trạch Vinh mới nói trình một phần báo cáo lên văn phòng Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh đi ra liền thấy Tư lệnh Quân khu Khổng Tường Phong. Khổng Tường Phong bắt tay hắn rồi nói:
- Bí thư Vương, không mấy khi ngài đến một lần, hôm nay tôi mời cơm.
Vương Trạch Vinh cười nói;
- Tư lệnh Khổng không cần phiền như vậy, hôm khác đi, hôm nay tôi đúng là có việc.
- Bí thư Vương, Chính ủy ngày mai sẽ tới.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Nguyên Chính ủy Quân khu Hải Đông đã lên làm Phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị Trung ương, đây coi như người của Vương Trạch Vinh tiến vào Quân ủy.
Ngày mai Chính ủy mới tới là người của Uông Chính Phong, tên là Ngụy Kế Lý. Đây cũng là người mà Uông Kiều lần trước giới thiệu với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói có việc là vì Lô Ninh Quốc đến Hải Đông. Y đã gọi điện tới mời Vương Trạch Vinh dùng cơm.
Vương Trạch Vinh không tiện từ chối, dù là đối thủ thì bề ngoài cũng phải thân thiện một chút. Lô Ninh Quốc tới làm gì? Để đưa Lô Đình Đình ra sao?
Xe đến khách sạn Đế quốc Hải Đông, Vương Trạch Vinh thấy Lô Ninh Quốc đã sớm chờ ở cửa.
Nhìn thấy thế, Vương Trạch Vinh cũng biết đối phương đang tự hạ thấp mình để mong mình thông cảm.
Lô Ninh Quốc cười cười đi lên đón Vương Trạch Vinh, không ai có thể nhận ra con gái y vừa bị Vương Trạch Vinh hạ lệnh bắt.
Lô Ninh Quốc làm thế, Vương Trạch Vinh cũng không kém. Hắn cười tươi, bắt chặt tay Lô Ninh Quốc và nói:
- Lão Lô cuối cùng đã về Hải Đông kiểm tra công việc, anh có thể tới Hải Đông đó là việc lớn của Hải Đông.
- Ha ha, tôi về hưu rồi nên chỉ về thăm Hải Đông một chút mà thôi. Vừa xuống máy bay là tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của Hải Đông.
- Anh là nguyên Bí thư của Hải Đông, Hải Đông nhờ các lão đồng chí như anh nên mới có sự phát triển như ngày hôm nay.
Vương Trạch Vinh thấy có không ít nhân viên yw đang đứng ở phía sau.
Bắt tay từng người, hắn thấy một ông lão họ Ngụy hôm trước đã tới nhà mình.
- Trạch Vinh, mau vào trong, đồ ăn đã được mang lên.
Lô Ninh Quốc nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Đều là người quen mà, được gặp mọi người làm tôi rất vui.
Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng, những người này xem ra rất trung thành với Lô Ninh Quốc. Sau mấy lần chống tham nhũng ở Hải Đông mà không chạm được bọn họ, coi như là sạch sẽ đôi chút. Chẳng qua lần này Lô Đình Đình bị bắt đã lộ vài thứ, trong này có lẽ cũng có vài người đang sợ hãi.
Tầng cao nhất đã được Lô Ninh Quốc thuê hết. Vương Trạch Vinh vào thấy các nữ nhân viên phục vụ đều rất xinh đẹp.
- Ha ha, trước đây tôi đều thích tới đây, con của Ngụy lão kinh doanh ở đây rất tốt.
Lô Ninh Quốc cười nói với Vương Trạch Vinh. Ngụy lão cũng nói:
- Đám nhỏ làm thôi mà, sau này còn mời Bí thư Vương đến giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh bị mọi người đẩy lên vị trí chính giữa. Hắn cũng đùn sang cho Lô Ninh Quốc nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi vào.
Nhìn quanh mọi người, Lô Ninh Quốc nói:
- Trạch Vinh, lúc trước tôi đi quá nhanh nên một vài công việc chưa kịp bàn giao. Lần này tôi về chính là làm nốt việc này, cũng giới thiệu các đồng chí với cậu.
Vương Trạch Vinh cười cười. Lô Ninh Quốc bây giờ dùng cách này để bảo vệ y. Thấy mình đã ra tay, y muốn chuyển người yw sang cho mình, như vậy mình sẽ không động vào bọn họ.
Lô Ninh Quốc nói xong cũng nhìn Vương Trạch Vinh.
Lô Ninh Quốc biết mình lấy một số người cả Lão bí thư đã làm Vương Trạch Vinh bất mãn. Bây giờ nếu mình giao một nhóm quan chức sang cho Vương Trạch Vinh thì sức hấp dẫn không phải không có. Không chừng Vương Trạch Vinh sẽ thay đổi quyết định.
Vương Trạch Vinh bây giờ không phải ai hắn cũng nhận. Nhân viên yw ở đây đúng là có người có năng lực nhưng bây giờ hai bên đã khai chiến thì hắn sao có thể nhận ý của Lô Ninh Quốc.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Mọi người đều công tác ở Hải Đông mà.
Lời này của hắn là có ẩn ý rõ ràng. Hắn là Bí thư Thành phố Hải Đông, những người này đều là nhân viên của hắn.
Lô Ninh Quốc ngẩn ra, sau đó nở nụ cười:
- Trạch Vinh nói đúng, đều là nhân viên của cậu.
Nói tới đây, y cười nói với một Phó chủ tịch thành phố:
- Tiểu Chu, các anh về sau phải thường xuyên báo cáo công việc với Bí thư Vương. Các anh đó, năng lực có nhưng lại không được lãnh đạo thích, đây là hiện tượng không tốt.
Vị Phó chủ tịch thành phố này vội vàng đứng lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, Bí thư Lô phê bình rất đúng. Trong công tác tôi vẫn không làm tốt, sau này ngài xem biểu hiện của tôi. Chén này tôi cạn, ngài tùy ý.
Vương Trạch Vinh vừa nãy đã xem tài liệu về tên họ Chu này. Tên này dính líu quá sâu, có lẽ rất nhanh sẽ bị bắt.
Thấy y làm như vậy, Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói:
- Làm tốt hay không không phải do một người có thể quyết định. Điều này cần dân chúng đánh giá. Điều quan trọng nhất đối với mỗi cán bộ Đảng viên chúng ta là tự giữ mình.
Nói xong Vương Trạch Vinh ngồi im không giơ chén lên.
Lô Ninh Quốc hơi tái mặt, hôm nay y đến chính là muốn lấy lòng Vương Trạch Vinh, tốt nhất là đưa được Lô Đình Đình ra.
Nói thật Lô Ninh Quốc bây giờ đang có chút lo lắng. Lô Đình Đình bị Vương Trạch Vinh phái người bắt nói rõ Vương Trạch Vinh nhằm thẳng vào mình. Y vốn nghĩ là Vương Trạch Vinh có cái nhìn với mình nên bây giờ tự hạ thấp mình, hơn nữa còn đưa người sang cho hắn, như vậy thái độ của hắn sẽ khác. Vậy mà …
Chuyện đã xuất hiện biến số nên Lô Ninh Quốc cũng không đi vòng vo nữa. Y nói thẳng:
- Trạch Vinh, Đình Đình còn nhỏ không hiểu chuyện nên gây phiền cho cậu. Lần này tôi tới chính là hy vọng tìm hiểu rõ tình hình của nó. Ôi, đứa bé này ít được giáo dục.
Lô Ninh Quốc nói xong, mọi người cùng nhìn Vương Trạch Vinh. Lô Ninh Quốc nói tới Lô Đình Đình, mọi người không quan tâm cũng khó. Trong tay Lô Đình Đình có nhiều thứ liên quan tới bọn họ. Nhiều lúc Lô Ninh Quốc không tiện ra mặt đều do Lô Đình Đình đứng ra. Vương Trạch Vinh bắt Lô Đình Đình chính là túm cổ mọi người. Mọi người đều muốn xem Vương Trạch Vinh quyết tâm đến mức nào.