Quan Khí​

Chương 1658



Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hoa Thái Tường không khỏi tái mặt. Y nhìn Ngô lão thì thấy Ngô lão đang rất thất vọng. Nghĩ đến việc mình đã làm, Hoa Thái Tường biết sau cuộc họp lần này mình đã xong.

- Lão lãnh đạo….

Hoa Thái Tường không biết nói gì.

Hôm nay mời Ngô lão tới là do mấy người Bí thư Lâm biết thái độ của ông là rất quan trọng khi xử lý Hoa Thái Tường.

Ngô lão rất thất vọng nói với Hoa Thái Tường:

- Tiểu Hoa, anh làm tôi vô cùng thất vọng.

Ngô lão chỉ nói một câu như vậy đã làm mặt Hoa Thái Tường trắng bệch, đây là thái độ của Ngô lão.

Mọi người lại tỏ vẻ yên lòng. Ngô lão có sức ảnh hưởng cực lớn ở Trung Quốc, nhất là ở quân đội là điều không ai có thể rung chuyển. Nếu như Ngô lão ủng hộ Hoa Thái Tường thì hôm nay sợ sẽ không có tác dụng gì. Chẳng qua mọi người lo hơi thừa, Ngô lão cũng là người đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.

Nhìn quanh mọi người, Ngô lão nói:

- Ngô Hoán Lâm tôi cả đời phấn đấu vì quốc gia, dân tộc. Dù tôi đã lui tôi vẫn luôn có suy nghĩ này. Đồng chí Hoa Thái Tường là người do tôi bồi dưỡng, đó là thực tế nhưng dù là người tôi bồi dưỡng có thể thế nào chứ? Chỉ cần ai vượt qua nguyên tắc thì chúng ta nhất định phải xử lý.

Ngô lão nói ra, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động. Bí thư Trịnh vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng vỗ tay theo.

Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được Ngô lão có vẻ khá mệt mỏi, đây là do ông quá thất vọng vì Hoa Thái Tường.

Vương Trạch Vinh cũng vỗ tay, hắn cảm thấy Ngô lão đã nói đúng tâm lý của mình.

Ngô lão nói tiếp:

- Là một lão đồng chí, chúng ta không thể không đi lên tuyến đầu, chúng ta cần chính là nhiều đồng chí anh dũng đứng ở tuyến trên. Tôi cho rằng cần bồi dưỡng cán bộ trẻ là trách nhiệm của chúng ta, không thể vì chúng ta rời đi mà làm cho Trung Quốc không có ai nối nghiệp. Chỉ cần là đồng chí trong lòng có quốc gia, có dân chúng, chúng ta nhất định ủng hộ bọn họ, trân trọng bọn họ.

Nói tới đây Ngô lão lại nhìn Hoa Thái Tường và nói:

- Tiểu Hoa, anh đã già, đã mất đi lý tưởng, anh còn là anh nữa không? Thôi, tôi thấy anh giao công việc ra, để đồng chí trẻ hơn phụ trách.

Mặt Hoa Thái Tường càng thêm khó coi, đây là Ngô lão bảo mình giao hết quyền lực ra ư?

Nhưng không giao có được không?

Hoa Thái Tường nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Vương Trạch Vinh. Y biết người tiếp nhận quyền lực của mình chính là Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến chỗ dựa lớn nhất của mình là Ngô lão, mà Ngô lão lại nói không ủng hộ mình nữa, Hoa Thái Tường có chút buồn bã. Đến bây giờ Hoa Thái Tường đã không có biện pháp gì.

Hoa Thái Tường càng biết dù mình không giao quyền ra thì kết quả cuối cùng cũng là như nhau. Hơn nữa nếu không phải mọi người nể mặt Ngô lão thì mình đã sớm bị bắt.

Bí thư Lâm cũng nói:

- Đồng chí Hoa Thái Tường, ý kiến của Ngô lão là điều mọi người đã thảo luận, anh có thể nói suy nghĩ của mình với mọi người.

Hoa Thái Tường cười khổ một tiếng và thầm nghĩ mình còn có thể nói gì nữa?

Hoa Thái Tường biết việc mình làm khiến mọi người tức giận. Một Phó chủ tịch nước mà lại bán đứng lợi ích quốc gia, nếu không phải do vị trí của mình quá mẫn cảm thì bây giờ mình đã không thể ngồi được ở đây.

Nhìn lại Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường không thể không thừa nhận mình đã hoàn toàn thua trong tay Vương Trạch Vinh. Tên Vương Trạch Vinh này quá may mắn, từ vụ nổ kia mà lại lấy được nhiều chứng cứ từ người Mỹ.

Lúc này Hoa Thái Tường nhìn Vương Trạch Vinh đã như trước là coi thường Vương Trạch Vinh. Y đột nhiên phát hiện từ trên người Vương Trạch Vinh phát ra một lực lượng rất mạnh.

Già rồi.

Hoa Thái Tường không thể không thừa nhận Vương Trạch Vinh bây giờ đã không còn bị mình áp chế nữa.

Hoa Thái Tường bây giờ quan tâm nhất là tình hình con cái mình nên nói:

- Chuyện đều do tôi làm chủ, đám nhỏ vô tội.

Chu lão chỉ vào chứng cứ trên bàn và nói:

- Con của anh lún vào quá sâu.

Chỉ một câu như vậy, Hoa Thái Tường biết con mình không thể thoát khỏi việc này. Y suy nghĩ một chút và nói thêm:

- Tôi đồng ý quyết định của hội nghị, tôi cũng sẽ giao hết quyền ra. Tôi chỉ có một đề nghị là xin Trung ương nể tình nhiều năm công tác của tôi mà giảm bớt trách nhiệm cho đám nhỏ.

Ngô lão thấy mọi người nhìn về phía mình, ông thở dài nói:

- Giao hết tài sản đã lấyddara.

Từ việc này có thể thấy Ngô lão là người trọng tình cảm.

Chuyện coi như đã xác định, mọi người cũng không muốn làm khó Ngô lão ở việc này.

Bí thư Trịnh nói:

- Đồng chí Hoa Thái Tường, anh thấy sao về ý kiến của Ngô lão?

Hoa Thái Tường thấy có thể giữ được mạng cho con mình nên gật đầu nói:

- Cảm ơn mọi người.

Ngô lão nói:

- Tiểu Hoa, nhân viên phục vụ của anh cũng nên đổi một chút.

Hoa Thái Tường biết đây là phái người giám sát mình, y chỉ gật đầu nói:

- Tôi phục tùng quyết định.

- Được rồi.

Ngô lão nói xong liền quay sang nhìn Vương Trạch Vinh:

- Còn một thời gian nữa mới Đại hội, vì giữ gìn ổn định quốc gia nên không thể có động tác quá lớn. Tiểu Hoa sẽ dần giảm mật độ xuất hiện trên chính trường. Công việc của Tiểu Hoa tôi thấy tạm thời do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách. Dân chúng địa phương không quá quen công việc bên quân đội, việc này giao cho tôi chỉ đạo.

Nghe Ngô lão nói như vậy, ngay cả Bí thư Lâm cũng có chút hưng phấn khi nhìn Vương Trạch Vinh.

Ai cũng biết Ngô lão nắm giữ quyền lực rất lớn trong quân đội. Trước đây Ngô lão muốn trao quyền cho Hoa Thái Tường, nhưng bây giờ ông đã có mục tiêu mới đó là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh rất kích động và không biết nói gì.

Nhìn Ngô lão, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được ông không hề có ác ý gì với mình.

Bí thư Trịnh nói:

- Như vậy là rất tốt. Có Ngô lão bồi dưỡng, đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng hiểu rõ về quân đội, tôi tin Trung ương sẽ đồng chí với phân công này.

Bí thư Lâm nói:

- Có Ngô lão chỉ đạo, tôi cũng tin đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng dung nhập vào trong quân đội. Tôi đề nghị công việc trung tâm của c Vương Trạch Vinh nên dời đi một chút, chú trọng bên quân đội. Mọi người thấy sao?

Chu Bá Thành mỉm cười nói:

- Tôi đồng ý.

Hoa Thái Tường ngồi đó nhìn Vương Trạch Vinh mà trong lòng thấy rất phức tạp. Y biết bắt đầu từ bây giờ đã là thời đại của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không ngu thì hắn sẽ dần lên đỉnh cao quyền lực.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh cười nói:

- Trạch Vinh, sau đây cậu phải gánh vác thêm vì công việc.

Vương Trạch Vinh biết đến lúc mình tỏ thái độ nên đứng dậy cúi chào mọi người, sau đó chân thành nói:

- Cảm ơn các vị thủ trưởng đã coi trọng tôi. Là một cán bộ Đảng viên tôi nghe theo phân công của Đảng. Làm một người Trung Quốc, tôi luôn đặt lợi ích quốc gia, lợi ích nhân dân lên trên tất cả.

Hội nghị tiến hành đã khá dài, các chuyện khác thì Vương Trạch Vinh không biết nhưng hắn biết bắt đầu từ bây giờ mình mặc dù không phải Phó chủ tịch Quân ủy trung ương nhưng lại có quyền lực này. Có Ngô lão ủng hộ, hắn về sau còn có quyền lực lớn hơn cả Hoa Thái Tường trong quân đội.

Hoa Thái Tường cuối cùng nói với Bí thư Trịnh:

- Do vấn đề của Hoa Thái Tường nên về sau trong hội nghị thường vụ Bộ Chính trị đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ có quyền biểu quyết.

Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi chấn động, đây là ủng hộ lớn đến như thế nào?

Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm nhìn nhau và khẽ gật đầu. Bí thư Trịnh nói:

- Phiếu của đồng chí Hoa Thái Tường sẽ do Vương Trạch Vinh bỏ.

Hội nghị cứ như vậy mà kết thúc. Nhìn mấy ông lão rời đi, Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ. Hội nghị hôm nay là hội nghị rung động nhất trong đời hắn.

Nhìn Hoa Thái Tường một lần nữa được thay nhân viên phục vụ và bảo vệ, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng.