Quan Khí​

Chương 215: Bốn triệu khiến nhiều người tranh đoạt



- Trạch Vinh à? Tôi là Triệu Minh Tích trên thành phố.

Đột nhiên có người trên thành phố gọi tới làm Vương Trạch Vinh khó xử.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Phó thị trưởng Triệu, tôi là Vương Trạch Vinh, không biết ngài có chỉ thị gì?

Triệu Minh Tích nói:

- nghe nói lần này anh lên tỉnh tìm được khoản tài chính 4 triệu để sửa đường. Cậu thấy đấy đường trong thành phố bây giờ rất kém. Tôi định dùng một phần trong khoản tiền đó hỗ trợ nơi khác, có được không?

Lời này mặc dù Triệu Minh Tích có ý thương lượng, nhưng rõ ràng đang ngầm ra lệnh.

Nghe thấy Triệu Minh Tích nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút tức giận. Bốn triệu hắn kiếm được, người đầu tiên nhảy ra lại là tên này.

- Phó thị trưởng, ngài cũng biết đó. Đường ở Huyện Đại Phường rất xấu. Bốn triệu này rất quan trọng đối với Huyện Đại Phường. Lần trước Bí thư Tiền đã tỏ thái độ toàn bộ khoản tiền này sẽ dùng ở Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh đầu tiên nói đường Huyện Đại Phường rất xấu, sau đó chỉ ra thái độ của Bí thư Tiền. Mục đích của hắn chính là nói cho Triệu Minh Tích biết đừng nhúng tay vào việc này. Muốn tiền thì đi mà hỏi Bí thư Tiền.

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Triệu Minh Tích lập tức dập máy. Vương Trạch Vinh nói rất rõ ràng là bảo hắn đi tìm Tiền Dịch Tài. Việc này là không thể, Triệu Minh Tích đúng là có chút tức giận vì Vương Trạch Vinh không nghe lời hắn.

Triệu Minh Tích – phó thị trưởng phụ trách giao thông thành phố Quán Hà dạo này khá đau đầu. Đường thành phố Quán Hà càng lúc càng kém. Gần đây trên tỉnh quyết định sẽ làm đường cao tốc đi thông thành phố Quán Hà, các huyện ngày nào cũng đến tìm hắn để hy vọng có thể được một chút tài chính. Hôm nay bạn trên tỉnh nói cho hắn biết có một khoản tiền 4 triệu sẽ chuyển xuống. Triệu Minh Tích rất vui vẻ. Hắn vội vàng yêu cầu cục trưởng cục Giao thông đi xác minh chuyện này. Kết quả lại làm Triệu Minh Tích rất đau đầu. Khoản tiền này chỉ định chuyển xuống Huyện Đại Phường. Hơn nữa sở Giao thông tỉnh cũng đã nói nếu ai động đến khoản tiền này thì về sau thành phố Quán Hà đừng muốn lấy tiền trên tỉnh mà sửa đường.

Nghe nói như vậy, Triệu Minh Tích ngồi đó suy nghĩ về tình hình Huyện Đại Phường. Tài chính lần này do Vương Trạch Vinh lấy được. Nếu là do Vương Trạch Vinh tìm được, hắn là một Chủ tịch huyện dù như thế nào cũng phải nghe phó thị trưởng chứ. Chỉ cần Vương Trạch Vinh đồng ý, sở Giao thông tỉnh cũng đồng ý cho nơi khác dùng một phần khoản tiền này.

Triệu Minh Tích dập máy xong liền rất giận. Vương Trạch Vinh này có lẽ có quan hệ với sở Giao thông tỉnh. Dựa vào sở Giao thông tỉnh ủng hộ nên không thèm nhìn hắn là phó thị trưởng sao?

Thấy Triệu Minh Tích dập máy trước, Vương Trạch Vinh biết việc này đã làm đối phương có thái độ với mình. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không thèm để ý. Triệu Minh Tích thì sao chứ, có giỏi thì tự lên tỉnh mà xin tiền. Không ngờ muốn động đến tài chính hắn khó khăn lắm mới kiếm được, việc này dù nói như thế nào cũng không đồng ý.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe nghĩ đến cuộc điện thoại của Triệu Minh Tích thì máy lại đổ chuông. Hắn thấy là số lạ nhưng vẫn nghe.

- Là Chủ tịch Vương sao? Tôi là Vương Khai Trụ cục Giao thông thành phố.

Vương Trạch Vinh nghe nhắc đến người này rồi. Vương Khai Trụ là phó cục trưởng cục Giao thông.

- Phó cục trưởng Vương, có chuyện gì vậy.

- Chủ tịch Vương, trên thành phố có mấy giám đốc công ty xây dựng muốn làm quen chút. Anh xem lúc nào rảnh thì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.

Vương Khai Trụ vừa cười vừa nói.

- Phó cục trưởng Vương gọi, tôi nhất định sẽ tới.

Vương Trạch Vinh biết sau này còn phải quan hệ với cục Giao thông, người ta đã mời thì hắn không thể không đi.

- Ha ha, cứ quyết định như vậy đi. Anh lên tỉnh chắc không tiện, ngày kia tôi đến Huyện Đại Phường xem xét đường xá nên sẽ mang bọn họ đến gặp anh.

Đây là một cuộc điện thoại có ý đồ. Vương Trạch Vinh vừa nghe được Vương Khai Trụ muốn giới thiệu mấy giám đốc liền biết có quan hệ đến khoản tiền kia. Vương Trạch Vinh thầm than bây giờ mới có mấy triệu mà đã có nhiều người để ý như vậy. Nếu tiền lớn hơn nữa chắc bọn họ lao hết tới.

Vương Trạch Vinh quyết định trao đổi việc này với La Trung Hoa, vì vậy đến phòng đối phương. La Trung Hoa cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, bây giờ có một vấn đề khó. Cậu thấy đó, giáo viên trong huyện còn bị nợ lương. Phòng Tài chính đến phản ánh với tôi. Dù sao khoản tiền 4 triệu đó cũng không phải lập tức sẽ dùng hết. Cậu thấy có nên bỏ ra một phần trả lương cho giáo viên không?

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền không vui. Ủng hộ giáo dục là đúng, nhưng không thể làm mất hy vọng phát triển của Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói với La Trung Hoa:

- Bí thư La, anh là lãnh đạo, theo lý thuyết thì tôi phải nghe anh. Nhưng việc này tôi có chút suy nghĩ.

- Trạch Vinh nói đi.

La Trung Hoa cũng ngồi xuống.

- Bí thư La, anh lo lắng ưu tiên giáo dục là đúng. Tôi cũng ủng hộ. Nhưng nguyên nhân kém phát triển của Huyện Đại Phường chính là nằm ở hoàn cảnh đường sá. Bốn triệu này là tiền chuyên biệt, nếu như không thể dùng tiền để sửa đường thì sau sẽ rất có cơ hội. Huyện Đại Phường phát triển thì thu nhập của mọi người mới tăng lên. Bây giờ bỏ tiền đó để trả lương thì quần chúng nhân dân toàn huyện sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh có chút khó xử mà nói.

La Trung Hoa nói:

- Chỉ dùng tạm thời chắc không có gì.

Vương Trạch Vinh biết chỉ có từ lợi ích mới đả động được La Trung Hoa nên nói:

- Bí thư La, tôi lần này lên tỉnh nghe được một chuyện đó là lãnh đạo tỉnh ủy có cái nhìn với sự phát triển kinh tế của thành phố Quán Hà. Sang năm nếu không cải thiện thì mất chức là rất có thể xảy ra. Vào lúc này mà trên tỉnh đưa ra quyết định làm đường cao tốc qua thành phố Quán Hà là có mục đích, nhằm xúc tiến kinh tế thành phố Quán Hà phát triển. Huyện Đại Phường là huyện nghèo nên có chênh lệch với các chuyện khác. Chúng ta nếu không nắm bắt cơ hội thì chênh lệch với các huyện khác càng tăng lên. Chúng ta sẽ có tội với Huyện Đại Phường.

La Trung Hoa nghe vậy liền rất sợ, nhất là mất chức. La Trung Hoa hít sâu một hơi rồi cẩn thận suy nghĩ thấy cũng có lý. Bước tiếp theo trên tỉnh sẽ phá hai ngọn núi đó, giao thông sẽ được giải quyết. Nếu giao thông được giải quyết mà Huyện Đại Phường vẫn không phát triển thì đó là không làm được việc. Cáp trên nhất định cho rằng hắn là một Bí thư huyện ủy không có năng lực. Trên tỉnh đánh giá thành phố Quán Hà, thành phố cũng đánh giá huyện. Việc này hắn phải coi trọng ý kiến của Vương Trạch Vinh.

- Ừ, Trạch Vinh phân tích rất có lý, chúng ta phải chú trọng việc này. Như vậy đi, tiền sửa đường không được dễ dàng động tới. Còn tiền lương của giáo viên sẽ nghĩ biện pháp khác.

Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Phòng Tài chính vốn do Ủy ban huyện quản lý, nhưng trưởng phòng lại là người của La Trung Hoa. Có bài học ở huyện Khai Hà, Vương Trạch Vinh biết mình chỉ có thể duy trì tình hình này tạm thời mà thôi.

- Ồ, đúng, công ty Đại Hòa rất có kinh nghiệm trong việc sửa đường. Dù sao cũng là công ty trong huyện nên nếu có thể giúp thì anh giúp một chút.

La Trung Hoa cười nói.

- Công ty Đại Hòa?

Vương Trạch Vinh đoán công ty này có quan hệ với La Trung Hoa nếu không hắn sẽ không nói giúp.

- Được, dù sao sửa đường cũng cần một vài công ty tham gia. Chỉ cần kỹ thuật của bọn họ đạt yêu cầu, đảm bảo chất lượng công trình thì để bọn họ làm.

Vương Trạch Vinh không từ chối việc này. Chỉ cần đảm bảo chất lượng công trình là được mà.

Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, La Trung Hoa cười nói:

- Đến lúc đó tôi sẽ bảo giám đốc công ty đó đến tìm anh.

Ra khỏi phòng La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nhớ đến lý luận về lợi ích mà Hạng Nam nói. Trong chốn quan trường chỉ cần có đủ lợi ích thì mọi người sẽ đi theo hắn. Lời này cũng có đạo lý. Hắn vì sao không lợi dụng chuyện này, có lẽ thông qua phân phối lợi ích sẽ hóa giải được một chút mâu thuẫn.

Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị thường trực Ủy ban huyện.

Các Phó chủ tịch đều biết Vương Trạch Vinh đã tìm được khoản tiền 4 triệu để sửa đường. Người ngồi ở đây ai mà không có một vài người quen, bây giờ rất nhiều người muốn có được chỗ tốt từ việc này. Nhưng việc này lại do Vương Trạch Vinh nắm giữ. Mọi người không muốn bỏ qua miếng ngon này. Lợi ích cần chia xẻ nhưng phải do Vương Trạch Vinh mở miệng.

- Cuộc họp hôm nay chủ yếu là nghiên cứu việc sử dụng khoản tiền 4 triệu để sửa đường kia.

Vương Trạch Vinh trực tiếp nói ra.

Nhìn một vòng, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi định như thế này, vì sử dụng tốt khoản tài chính này, làm cho mỗi một đoạn đường đều đảm bảo chất lượng nên tôi quyết định để mỗi một vị quản một xã. Tài chính căn cứ theo tình hình sẽ do các vị sử dụng. Huyện chúng ta có tổng cộng 11 xã, ngồi đây có bảy người. Tôi thấy như thế nào, ngoại trừ mỗi người phụ trách công tác sửa đường của một xã, các thường vụ liền phụ trách thêm một chút công tác. Lão Điền và lão Mã mỗi người phụ trách hai xã.

Vương Trạch Vinh chưa dứt câu thì ánh mắt của các phó chủ tịch huyện đã sáng lên. Nhìn Chủ tịch Vương kìa, người ta có thể bỏ quyền lớn như vậy đó.

Vương Trạch Vinh rất hài lòng với vẻ mặt của mọi người. Hắn cười nói:

- Tôi khá lười biếng nên chỉ phụ trách một xã. Vì đảm bảo đường làm ra đạt tiêu chuẩn thì mọi người ngồi đây sẽ thành lập tổ lãnh đạo nghiệm thu công trình. Đủ tiêu chuẩn mới nghiệm thu. Với các công trình không đủ tiêu chuẩn thì chúng ta sẽ đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận vấn đề công tác của đồng chí phụ trách.

Vương Trạch Vinh cũng không định nắm toàn bộ khoản tài chính này. Hắn đưa lợi ích cho mọi người cùng hưởng là nhằm lấy cảm tình của mọi người. Đồng thời sau khi lập tổ nghiệm thu thì không ai dám làm quá đểu. Dù sao việc này quan hệ đến cái mũ của bọn họ mà.

Đương nhiên quan trọng chính là đưa việc này ra hội nghị thường ủy thảo luận. Lúc đó có người đến tìm hắn hỏi công trình, hắn cũng có thể từ chối.