Sau khi các nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường, Tiểu Giang cũng lặng lẽ tới đây.
Công ty Đại Cảng dù nói như thế nào cũng là công ty nhỏ mới bắt đầu khởi nghiệp, vài chục triệu tài sản đối với Công ty Tây Á là kẻ đến sau thì chỉ là công ty rất nhỏ. Chúng ta bởi vì Công ty Đại Cảng đến trước Công ty Tây Á nên đã mua được toàn khu đất vàng, đã chiếm ưu thế rõ rệt.
Là công ty lớn, Công ty Tây Á tự nhiên nhìn chằm chằm vào công ty của Tiểu Giang. Bọn họ lợi dụng ưu thế với các cơ quan bên đất đai để định chỉnh công ty từ bên ngoài đến này. Công ty Tây Á thấy đất Huyện Đại Phường là con gà đẻ trứng vàng, bọn họ không hy vọng các công ty khác tranh chấp với mình. Khi biết Công ty Đại Cảng chỉ có vài chục triệu, bọn họ càng thêm muốn đuổi công ty nhỏ này ra khỏi Huyện Đại Phường.
Giám đốc Công ty Tây Á tên là Ninh Quốc, hắn có không ít quan hệ trên tỉnh và thành phố. Vốn tưởng rằng muốn chèn ép công ty nhỏ từ ngoài tới là quá dễ dàng. Mục đích của hắn là muốn lợi dụng lực lượng của chính quyền để chèn ép Công ty Đại Cảng, làm cho Công ty Đại Cảng bán lại các mảnh đất trong tay với giá rẻ. Chẳng qua Ninh Quốc rất nhanh đã thất vọng. Dù hắn thao tác như thế nào thì khi đến Huyện Đại Phường đành phải dừng lại. Sau này hắn nghe ngóng mới biết được Vương Trạch Vinh là Chủ tịch huyện đã có chỉ thị phải đối xử với các công ty từ bên ngoài tới như nhau, không được tùy ý gây cản trở. Nếu như phát hiện ai làm loạn thì xử lý kẻ đó.
Vương Trạch Vinh lời này nói rất đúng, cũng đầy lý lẽ nhưng Ninh Quốc không cho rằng như vậy. Hắn cảm thấy trong này nhất định có vấn đề. Công ty Đại Cảng là công ty đầu tiên mà Vương Trạch Vinh kéo vào, hắn cảm thấy vấn đề nhất định là trên người Vương Trạch Vinh.
Nếu Vương Trạch Vinh giữ Công ty Đại Cảng, Ninh Quốc biết La Trung Hoa và Vương Trạch Vinh không hoàn thuận nên dựa vào quan hệ tìm đến La Trung Hoa. Tục ngữ nói thương trường như chiến trường, mặc dù Ninh Quốc là do Chu Duy Chính mời tới nhưng hắn làm kinh doanh nên không nói đến tình nghĩa. Hơn nữa Công ty Đại Cảng không có ghi tên Vương Trạch Vinh mà, đẩy Công ty Đại Cảng đi hoặc nôn đất ra ngoài đó là điều hắn hy vọng thấy.
Quả nhiên sau khi có quan hệ với La Trung Hoa, Ninh Quốc đã cố ý nhắc Công ty Đại Cảng có quan hệ với Vương Trạch Vinh, La Trung Hoa bắt đầu không ngừng gây phiền phức cho Công ty Đại Cảng. Đám cấp dưới của La Trung Hoa đều nắm giữ khá nhiều phòng ban ở huyện, hôm nay kiểm tra, ngày mai kiểm tra, không ngừng lăn qua lăn lại. Tiểu Giang nghe thấy vậy cũng không nói cho Vương Trạch Vinh mà trực tiếp bay đến tỉnh thành và ngồi xe tới Huyện Đại Phường.
Nhận được điện của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh còn tưởng nàng đang ở phía Nam. Tiểu Giang nói với hắn là mình đang ở Huyện Đại Phường, Vương Trạch Vinh rất vui rồi hỏi địa điểm chạy tới đó. Trong mắt Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang cũng là vợ hắn. Mặc dù việc này không thể đưa ra mặt bàn nhưng dù là hắn hay là Tiểu Giang đều cho rằng như vậy.
Giám đốc Công ty Đại Cảng – Gia Cát Minh là người có năng lực rất mạnh, rất nhanh làm cho công ty làm ăn phát đạt. Nhưng hắn từ bên ngoài tới, Tiểu Giang cũng không nói với hắn là mình có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Vì vậy làm cho cả tuần này hắn rất khổ sở, các phòng ban trong huyện không ngừng kiểm tra khiến hoạt động kinh doanh không thể diễn ra một cách bình thường.
Trước khi đến đây Tiểu Giang đã nói với Gia Cát Minh là mình có quan hệ ở Huyện Đại Phường, nhưng đã lâu rồi mà không thấy người có quan hệ xuất hiện. Hắn đúng là quá sốt ruột nên phải báo cáo với Tiểu Giang. Ở Trung Quốc chỉ cần có quan hệ với bên chính quyền thì làm việc sẽ rất thuận lợi. Nhưng nếu không có quan hệ với bên chính quyền thì làm chuyện gì cũng rất khó khăn. Gia Cát Minh cũng muốn tạo quan hệ với lãnh đạo chính quyền, nhưng hắn mới tới nên phải tốn thời gian và công sức.
Thấy Tiểu Giang gọi điện tới, Gia Cát Minh có chút yên tâm. Xem ra Tiểu Giang cũng có quan hệ, không biết bạn của bà chủ có thể dựa vào được không? Bây giờ mấy đơn vị đến kiểm tra đều là các phòng ban tỏng huyện, chẳng may bạn của bà chủ không làm ăn gì được thì có lẽ thực sự phải nôn mấy miếng đất kia ra.
Khi Tiểu Giang cười hì hì lên xe chính quyền, Gia Cát Minh cẩn thận nhìn xe thì giật mình. Vương Trạch Vinh là Chủ tịch Huyện Đại Phường, hắn biết người này. Không ngờ bà chủ đến lại được Chủ tịch huyện đón.
Mẹ nó chứ, có quan hệ với Chủ tịch huyện sao công ty còn bị kiểm tra. Gia Cát Minh không tin vào mắt mình nữa, hắn dụi mắt nhìn lại thì xe đã rời đi rồi.
Huyện Đại Phường này khá nhỏ không có chỗ nào bí mật. Vương Trạch Vinh mặc dù đến không lâu nhưng không mấy người không biết đến hắn. Trưởng ban Tuyên giáo Mâu Tường Cương vì tạo thế cho Vương Trạch Vinh nên không ngừng đưa hắn lên truyền hình, báo để chỉ đạo công việc.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi kéo Tiểu Giang đến chỗ mình ở.
Xe chỉ cần đi vào thì bên ngoài không thấy rõ tình hình bên trong.
Thấy Vương Trạch Vinh dẫn một người phụ nữ xinh đẹp về, bảo mẫu Long Hương Băng mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều. Nàng đã sớm đoán tình hình của Vương Trạch Vinh, nàng không tin Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy mà không có phụ nữ. Mặc dù biết Vương Trạch Vinh có vợ trên tỉnh nhưng nàng đoán Chủ tịch Vương nhất định có phụ nữ khác. Lãnh đạo bây giờ chỉ cần có quyền trong tay thì ai chẳng có một hai người phụ nữ. Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh mang phụ nữ về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm vì đây mới là bình thường.
Vương Trạch Vinh nói với Long Hương Băng:
- Cô gọi cô ấy Tiểu Giang là được.
Nếu về tuổi thì Long Hương Băng lớn hơn Tiểu Giang một đến hai tuổi.
- Tiểu Giang, không tôi gọi cô là Giang tiểu thư.
Long Hương Băng gọi Tiểu Giang một tiếng nhưng thấy không ổn nên đổi cách gọi.
- Long tỷ, em sớm nghe Trạch Vinh nói về chị.
Nếu Vương Trạch Vinh dám mang mình về nhà, nói rõ hắn tin người phụ nữ này. Mình và Vương Trạch Vinh sớm muộn cũng bị Long Hương Băng này biết nên không cần tránh.
Long Hương Băng không ngờ Tiểu Giang biết về mình. Vì vậy cũng đoán được một chút về chuyện giữa Tiểu Giang và Chủ tịch Vương.
Nhìn Tiểu Giang biểu hiện như ở nhà mình, Long Hương Băng càng thêm xác định quan hệ giữa cô ta và Vương Trạch Vinh.
Long Hương Băng vừa ở trong bếp nấu ăn vừa nén nghe trộm, thi thoảng còn nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Vương Trạch Vinh.
Mặc dù trong phòng không có tiếng gì truyền ra nhưng Long Hương Băng vẫn có thể hiểu Chủ tịch Vương và Giang tiểu thư đang làm gì.
Nghĩ đến tình hình trong phòng, Long Hương Băng cảm thấy cả người mình như mê đi. Sau khi ly hôn, nàng đã lâu không làm chuyện nam nữ. Nhớ đến những lúc mình cũng đã được lên đỉnh, nàng cảm thấy một cảm giác đã lâu không có tràn ngập toàn thân.
Vừa làm bếp, Long Hương Băng vừa cảm thấy bên dưới của mình có chút cảm giác, không nhịn được mà kẹp chặt hai chân lại, trong đầu hiện ra cơ thể cao to của Vương Trạch Vinh. Long Hương Băng thầm mắng mình một câu, mặt nàng đỏ ửng. Sao mình lại nghĩ đến Chủ tịch Vương chứ?
Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang đã lâu rồi không làm chuyện này nên rất nhớ. Hai người càng thêm quấn quít. Không biết vì nguyên nhân gì mà nghĩ đến có một người phụ nữ ở bên ngoài khiến cả Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang đều kích động.
Từ lúc vào trong phòng hai người đã không chờ được nữa, hôn nhau không buồn tách, hai bên run rẩy cởi quần áo cho nhau. Vương Trạch Vinh đứng trên giường, Tiểu Giang cong mông lên đón nhận, mày cau lại, đôi mắt đẹp mê ly, tiếng rên rỉ đầy quyến rũ. Nàng nâng cao chân lên gác lên vai Vương Trạch Vinh, cơ thể hoàn mỹ tạo thành đường vòng cung mê hồn không ngừng cảm nhận theo từng đợt cử động của Vương Trạch Vinh.
g con ngựa hoang nên rất hoang dã khi ở trên giường, Vương Trạch Vinh rất sướng.
Hai người nín nhịn đã lâu. Vương Trạch Vinh cảm thấy áy náy với Tiểu Giang nên muốn bù đắp. Tiểu Giang thấy được tình cảm của Vương Trạch Vinh đối với mình, nên không ngừng nghênh đón. Hai người rất nhanh đạt đến đỉnh. Vương Trạch Vinh xoay người đè lên cơ thể hoàn mỹ của Tiểu Giang xuống dưới, không ngừng công kích vào trong. Hắn ôm chặt lấy bờ mông mềm mại của Tiểu Giang, không muốn buông tay.
- Anh không biết sao? Em nghe Gia Cát Minh nói các phòng ban ở Huyện Đại Phường không ngừng đến công ty kiểm tra, làm công ty sắp phải đóng cửa rồi.
- Có việc này ư?
Vương Trạch Vinh rất giận.
- Hì hì, biết anh có thể khống chế việc này. Nhưng người ta nhớ anh chết được nên chạy tới đây.
Nghe Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh bớt giận đi. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì biết người bên dưới không dám làm loạn, có lẽ là do La Trung Hoa đứng sau lưng kích động.
Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang:
- Việc này em đừng ra mặt, để anh.
- Có khó khăn không, nếu không được thì em rút.
Tiểu Giang có chút lo lắng. nàng biết Vương Trạch Vinh mới đến Huyện Đại Phường nên nếu muốn khống chế quyền lực cũng mất một thời gian.
Vương Trạch Vinh cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Anh muốn xem ai to gan như vậy. Xem ra không thu thập vài người là chúng không sợ.
Tiểu Giang nói:
- Em bình thường ở lại ở Công ty Đại Cảng, hạn chế gặp mặt anh. Nếu không có người phát hiện ra.
Vương Trạch Vinh rất cảm động với sự thông minh của Tiểu Giang, hắn khẽ vuốt ve bờ lưng bóng loáng của Tiểu Giang.