Ủy ban thể dục rất coi trọng việc Vương Trạch Vinh đến kiểm tra công tác. Trong phòng hội nghị, cục trưởng Tiếu Trùng đã triệu tập toàn thể nhân viên tiến hành báo cáo chuyên đề. Tiếu Trùng xuất thân ở cục Nhân sự nên báo cáo rất tốt. Nghe xong Tiếu Trùng báo cáo, Vương Trạch Vinh coi như có thái độ khẳng định công tác của Ủy ban thể dục. Hơn nữa Tiếu Trùng này cũng là một người có năng lực, hắn làm rất tốt ở Ủy ban thể dục này. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì cách thức làm việc của Tiếu Trùng rất khoa học. Nhìn hơn hai mươi nhân viên Ủy ban thể dục, Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác của Ủy ban thể dục thành phố làm rất tốt. Theo tình hình tôi biết thì thấy công tác của mọi người rất vững chắc. Điều này nói rõ năng lực công tác của cục trưởng Tiếu rất tốt.
Vương Trạch Vinh cố ý khen ngợi Tiếu Trùng một chút. Mấy cục mà mình quản lý thì không thể nào khai đao với tất cả các cục trưởng chứ. Có thể mượn sức hoặc lôi kéo ai thì kéo hết. Nghe thấy Vương Trạch Vinh khen mình, Tiếu Trùng rất vui, công tác chuẩn bị của hắn coi như đã thành công. Vì hôm nay Vương Trạch Vinh đến, Tiếu Trùng đã tốn rất nhiều trâm trí.
Kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Tiếu Trùng. Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ có người phản ánh một số công tác của Ủy ban thể dục không công bằng. Không biết có chuyện này không?
Tiếu Trùng nghe xong liền giật mình. Việc cá cược thể thao do Ủy ban thể dục phụ trách, rất nhiều người tham gia. Bây giờ mỗi một nhân viên Ủy ban thể dục gần như đều nắm giữ một điểm cá cược hợp pháp, việc này cũng không có gì là bí mật cả.
Vương Trạch Vinh đột nhiên đưa ra vấn đề này thì không biết có suy nghĩ gì không? Tiếu Trùng do dự một chút rồi nói:
- Phó thị trưởng Vương, đúng là có việc này. Đó là nhân viên trong Ủy ban thể dục đã lấy danh nghĩa người thân để kinh doanh cá cược thể thao.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi không truy cứu anh, làm tốt công tác là được.
Vương Trạch Vinh thấy cần phải gõ Tiếu Trùng một chút. Hai người đang nói chuyện thì Chánh văn phòng Na Lệ Lệ lắc lắc eo đi vào mà nói:
- Phó thị trưởng Vương, đây là trà chúng tôi chuyên môn pha cho ngài, mời ngài dùng.
Ngửi thấy mùi hương nồng nặc truyền tới, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Người phụ nữ này đứng xa như vậy mà còn nồng nặc mùi nước hoa là biết xịt bao nhiêu rồi.
Thấy vẻ mặt của Na Lệ Lệ như vậy, Tiếu Trùng liền bực tức, hắn đúng là muốn nhảy dựng lên đạp cho con ả này một chút. Muốn dụ dỗ Vương Trạch Vinh thì lén lút mà làm, không ngờ lại ngay trước mặt hắn, đây hoàn toàn là không coi hắn vào đâu. Vừa thấy Vương Trạch Vinh nhíu mày, Tiếu Trùng liền nói với Na Lệ Lệ:
- Cô ra ngoài trước, tôi cần báo cáo công tác với Phó thị trưởng Vương.
Thấy Na Lệ Lệ đi ra ngoài, Tiếu Trùng nói:
- Phó thị trưởng Vương, hôm nay tôi đã chuẩn bị tiệc rượu để chào mừng ngài đến Ủy ban thể dục kiểm tra công tác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phải dồn hết tâm trí vào trong công tác mới phải.
Tiếu Trùng nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, đây không phải là cơ quan mời, mà là tôi một mình mời ngài.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cần kéo Tiếu Trùng về phía mình nên cũng cho hắn mặt mũi. Công tác tiếp theo cần phải dựa vào người bên dưới mà triển khai nên hắn chần chờ một chút rồi nói:
- Cũng được, nhưng phải tiết kiệm một chút.
Tiếu Trùng liền cao hứng nói:
- Đến tối tôi tới đón ngài?
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh cứ nói địa điểm, đến lúc đó tôi sẽ tới.
Cả chiều hôm đó người trong Ủy ban thể dục không thấy Tiếu Trùng đâu cả. Cả chiều đó Tiếu Trùng rất bận, đầu tiên là đi đặt phòng trước, sau đó gọi vợ mình về sớm, sau đó gọi điện thoại gọi cô em vợ Cơ Vũ đến để dặn dò chuyện cùng ăn tối với Vương Trạch Vinh.
Cơ Vũ là một giáo viên nhưng lại sớm muốn nhảy ra khỏi ngành. Nghe anh rể nói hôm nay sẽ ăn cơm cùng Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh, cô ta sớm vui mừng đến độ muốn nhảy dựng lên. Ai ở Thành phố Quán Hà chẳng biết Vương Trạch Vinh lợi hại. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy đã là Phó thị trưởng, sau này không biết phát triển đến mức nào nữa. Nếu như có thể quan hệ với Vương Trạch Vinh từ bây giờ thì mình ra khỏi trường chỉ là chuyện quá đơn giản. Thấy chị gái muốn đi làm đầu, Cơ Vũ lập tức nói mình cũng muốn đi. Cơ Tinh thấy em gái mình nóng lòng như vậy liền trừng mắt nhìn Tiếu Trùng. Trong lòng Cơ Tinh đúng là rất thất vọng với Tiếu Trùng. Cơ Tinh coi như biết tâm tư của chồng mình bây giờ, vì quyền thế mà cũng có thể đẩy vợ mình cho người khác.
- Chào mừng Phó thị trưởng Vương.
Tiếu Trùng sớm đứng chờ ở cửa nhà hàng, vừa thấy xe cửa Vương Trạch Vinh tới liền vội vàng chạy đến.
- Không muộn, không muộn, tôi cũng vừa đến chưa lâu.
Mặt Tiếu Trùng đầy nụ cười.
Vương Trạch Vinh đi theo Tiếu Trùng vào trong thì thấy ở đây có không ít xe công, hắn cười nói:
- Ở đây đúng là không ít xe công nhỉ?
Tiếu Trùng vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, đồ ăn nơi đây rất ngon nên tôi định mời ngài đến nếm thử một chút. Chẳng qua tôi đúng là suy nghĩ không chu đáo nên mới tìm một nơi ồn ào như thế này.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì nhiều. Hắn sao không biết mục đích của Tiếu Trùng. Tiếu Trùng đây là muốn để cho kẻ khác thấy mình mời được Phó thị trưởng Vương dùng cơm. Đi vào phòng, Vương Trạch Vinh cảm thấy mắt mình sáng lên. Hai người phụ nữ rất đẹp ngồi ở trong. Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Tiếu Trùng. Tiếu Trùng vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, tôi biết ngài không thích quá ồn ào nên hôm nay đặc biệt bảo vợ và em vợ đến đây tiếp ngài. Hy vọng không làm ngài phiền lòng.
Vương Trạch Vinh cười cười với hai người phụ nữ.
Tiếu Trùng chỉ vào người phụ nữ bên tay phải mà nói:
- Đây là vợ tôi – Cơ Tinh.
Sau đó hắn chỉ vào cô gái còn lại mà nói:
- Đây là em vợ tôi – Cơ Vũ.
Cơ Vũ đã sớm đưa tay về phía Vương Trạch Vinh mà nói:
- Chào mừng Phó thị trưởng Vương đã đến.
Vương Trạch Vinh bắt tay Cơ Vũ mà nói:
- Tiểu Cơ.
Cơ Tinh cũng đứng dậy đưa tay về phía Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Phó thị trưởng Vương, rất vui vì được gặp ngài.
- Mọi người ngồi đi.
Sau khi bắt tay hai cô gái, Vương Trạch Vinh đến vị trí chính giữa mà ngồi. Hắn biết mình dù có nhường thì Tiếu Trùng cũng không dám ngồi nên không đùn đẩy. Đáng lẽ Tiếu Trùng phải ngồi ở bên cạnh nhưng hắn lại ngồi tít xuống cuối làm cho hai bên Vương Trạch Vinh đều là cô gái.
Vừa nãy khi Vương Trạch Vinh vừa vào cửa thì Nhâm Quế Di – cục trưởng cục Du lịch cũng vừa lúc đến đây ăn. Cô nhận ngay ra xe của Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh xuống xe rồi cùng Tiếu Trùng đi vào trong, cô ta hơi giật mình. Không biết Tiếu Trùng kia mời như thế nào mà khiến cho Phó thị trưởng Vương đến đây dùng bữa. Nhìn thoáng qua Chánh văn phòng của mình, Nhâm Quế Di nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hân, cô đi xem phòng của Tiếu Trùng có ai.
Lâm Hân là tay chân thân tín của Nhâm Quế Di, nghe thấy cục trưởng nói vậy liền lập tức gật đầu chạy đi ra ngoài một lát. Lúc sau Lâm Hân đi tới ngồi xuống bên cạnh Nhâm Quế Di mà nói:
- Hôm nay hình như chỉ có nhà Tiếu Trùng mời Phó thị trưởng Vương ăn cơm.
- Ồ.
Nhâm Quế Di đúng là có chút giật mình.
- Em thấy Tiếu Trùng ngồi ở dưới cùng, vợ anh ta và cô em vợ ngồi hai bên Phó thị trưởng Vương.
Lâm Hân nói xong làm cho Nhâm Quế Di ngẩn ra. Tiếu Trùng này làm gì thế? Chẳng lẽ hắn muốn giới thiệu em vợ của mình cho Vương Trạch Vinh?
Không đúng. Vương Trạch Vinh đã lấy vợ, nghe nói vợ hắn ta đang ở trên tỉnh và rất đẹp. Tiếu Trùng không phải định giở trò mỹ nhân kế đấy chứ?
Nhâm Quế Di càng nghĩ càng thấy nên là như vậy. Xem ra Tiếu Trùng đúng là đã dồn nhiều tâm trí. Vậy còn mình? Nhâm Quế Di liền động lòng.
Phụ nữ chỉ cần một lòng muốn theo đuổi một người đàn ông thì rất ít ai có thể ngăn cản. Vương Trạch Vinh bây giờ đang bị vây trong hoàn cảnh đó. Dù là Cơ Tinh hay Cơ Vũ đều hết sức lấy lòng Vương Trạch Vinh trong bàn rượu, không ngừng tươi cười và nói đầy dịu dàng. Tiếu Trùng cũng không ngừng mời rượu.
Vài lượt rượu trôi qua, Vương Trạch Vinh vẫn không có gì nhưng hai người phụ nữ mặt đã sớm đỏ ửng. Nhìn vẻ mặt hai cô gái, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phụ nữ uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, hay là chúng ta đổi sang rượu vang?
Cơ Vũ nói:
- Phó thị trưởng Vương, không ngờ ngài lại đẹp trai như vậy. Nếu ngài chưa kết hôn thì tốt biết mấy.
Thấy Cơ Vũ đã uống hơi nhiều rượu, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cô là giáo viên, nghề này rất quang vinh. Hơn nữa cô đẹp như vậy thì người theo đuổi chắc xếp thành hàng dài.
Cơ Vũ nói:
- Đám người đó đáng là gì chứ. Có thể được làm vợ ngài mới hạnh phúc.