Sau khi đám người này đi ra, Chu Tài Khâm phát hiện Vương Trạch Vinh hoàn toàn đã là trung tâm, mấy Thị trưởng, Phó thị trưởng là người ngồi thêm mà thôi. Thấy mấy Phó cục trưởng quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh như vậy, hắn càng thêm lo lắng.
Chu Tài Khâm rất lo cho công tác tiếp theo của mình. Không có tay chân thân tín thì công tác không thể thuận lợi được. Chu Tài Khâm đến Quán Hà cũng muốn thu nhân viên, thông qua cố gắng thì cũng có một chút thu hoạch. Hắn bây giờ đang nghĩ làm thế nào đề bạt những người này lên chức.
Nhóm người này vừa rời đi, nhóm người khác lại tới. Bao gồm Chủ tịch huyện Vũ Lâm – Lý Hạ, sau đó còn Chủ tịch huyện Lâm Ba – Tiếu Băng Di, Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Lâm Ba – Vương Tử Hiền và Chu Lan Hương.
Mấy người vừa đến liền thấy Vương Trạch Vinh, Lý Hạ lớn tiếng nói:
- Phó thị trưởng Vương, nghe nói ngài ăn cơm ở đây, mọi người muốn đến mời ngài mấy chén.
Tiếu Băng Di cũng nói:
- Chúc Phó thị trưởng Vương tiến bộ.
Hai người bây giờ về cơ bản đã là Vương hệ, nghe thấy Vương Trạch Vinh ăn cơm ở đây thì đương nhiên phải sang mời.
Vương Trạch Vinh bắt tay bọn họ rồi nói:
- Thị trưởng và các Phó thị trưởng yêu cầu tôi mời khách, mọi người liền đến đây ăn.
Nói đến đây hắn cười nói:
- Mấy người cũng đến đây ăn?
Hắn có chút khó hiểu sao hôm nay lại gặp nhiều người của mình như vậy.
Lý Hạ cười nói:
- Chúng tôi đều đến báo cáo công tác Luân chuyển đất đai với ngài. Bởi vì ngài đang họp nên chúng tôi phải để sang ngày mai báo cáo.
Nghe Lý Hạ giải thích, Vương Trạch Vinh mới cười cười. Vương Trạch Vinh nói:
- Đột nhiên có hội nghị nên không gặp được các anh. Hay là tối đến nhà tôi nói chuyện.
Tiếu Băng Di vui vẻ nói:
- Sớm muốn đến nhà Phó thị trưởng Vương chơi, hôm nay chúng tôi sẽ nhân cơ hội mà đến.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các anh đã ăn chưa. Lên thành phố công tác mà cơm cũng không có mà ăn. Hôm nay tôi mời các.
Tiếu Băng Di nói:
- Chúng tôi muốn mời Phó thị trưởng Vương mà không được, sao có thể để Phó thị trưởng Vương mời. Hôm nay xin để tôi thanh toán.
Lý Hạ nói:
- Tính cho tôi, lần sau đến lượt Chủ tịch Tiếu.
Tiếu Băng Di không chịu định nói lại. Thấy hai người này tranh nhau, Vương Trạch Vinh cười nói:
- không cần tranh nhau, bữa này tôi mời.
Mấy Phó thị trưởng khác thì không nghĩ gì nhưng Chu Tài Khâm rất khó chịu. Mấy người này xem ra cũng là tay chân của Vương Trạch Vinh, chuyện càng lúc càng khó.
Sau khi mời rượu Vương Trạch Vinh xong, Lý Hạ xoay người nói với Chu Tài Khâm:
- Thị trưởng Chu, tôi đại biểu cán bộ huyện Vũ Lâm mời ngài một chén.
Chu Tài Khâm nói:
- Cảm ơn mọi người ủng hộ công tác của tôi, hy vọng các anh sẽ phát triển mạnh về kinh tế.
Tiếu Băng Di cũng giơ chén nói với Chu Tài Khâm:
- Xin mời Thị trưởng Chu đến huyện Lâm Ba kiểm tra công việc.
Hai người mời rượu xong mới đi ra ngoài.
Uống mấy chén xong, mọi người cũng tùy ý hơn.
Tề Dược Cường thở dài nói:
- Quan hệ của Trạch Vinh tốt thật.
Những lời này Tề Dược Cường cố ý nói ra, hắn đang thầm quan sát Chu Tài Khâm. Hắn không tin Chu Tài Khâm không suy nghĩ gì. Hai nhóm người này đều là Vương hệ. Quán Hà này coi như là thiên hạ của Vương Trạch Vinh rồi. Điều này làm người từ ngoài đến triển khai công việc như thế nào?
Quả nhiên sau khi nói xong, Tề Dược Cường thấy vẻ mặt Chu Tài Khâm rất kỳ quái.
Chu Tài Khâm đương nhiên không thoải mái. Nghe Tề Dược Cường nói, mọi người biết hắn có ý gây chuyện nhưng Chu Tài Khâm vẫn rất giận. Ở Quán Hà này ai mới là Thị trưởng?
Chu Tài Khâm thầm quyết tâm dù như thế nào cũng phải thay đổi cục diện này mới được. Liếc nhìn Tề Dược Cường, Chu Tài Khâm cảm thấy Tề Dược Cường là người rất giỏi quan sát, có lẽ mình có thể liên minh với hắn.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười khổ khi hai nhóm người kia đến. Hắn vừa nãy cố đẩy Chu Tài Khâm lên nhảm hóa giải không khí một chút. Bây giờ thì hay rồi, hắn phát hiện vẻ mặt Chu Tài Khâm đã thay đổi. Nghe Tề Dược Cường nói, Vương Trạch Vinh biết bữa cơm hôm nay càng có chuyện hơn, khoảng cách càng lớn hơn nữa.
Uống vài hớp rượu, Vương Trạch Vinh lại thấy việc gì phải sợ, cũng lắm mọi người đấu đi. Lo gì chứ.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đến huyện Kỳ Lân tiến hành kiểm tra công việc Luân chuyển đất đai.
Thấy huyện Kỳ Lân rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, các xã thị trấn triển khai rất tốt, Vương Trạch Vinh hài lòng nói với Trình Mạc Vân:
- Lão Trình, công tác Luân chuyển đất đai của huyện Kỳ Lân làm rất tốt. Sau khi đi xem tình hình các nơi, tôi cảm thấy các anh đã dồn nhiều tâm sức trong việc này.
Thấy Vương Trạch Vinh khen, Trình Mạc Vân vui vẻ nói:
- Huyện Kỳ Lân chúng tôi đã mở nhiều cuộc họp để điều các nhân viên có năng lực vào văn phòng Luân chuyển đất đai. Bây giờ Luân chuyển đất đai không chỉ làm mỗi việc này, cũng đưa cả phòng Chiêu thương vào trong đó, phối hợp các nội dung như Luân chuyển đất đai, thu hút đầu tư, đối ngoại làm một. Bởi vì tổng hợp lực lượng nên công việc cũng dễ triển khai hơn. Các hạng mục lớn đều do mọi người cùng cố gắng mà đạt được.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Xem ra các anh đã dồn nhiều công sức trong việc này. Công tác Luân chuyển đất đai không có kinh nghiệm để tham khảo, toàn bộ đều phải tự mình tìm tòi. Ở việc này các anh làm rất tốt.
Trình Mạc Vân cười nói:
- Cũng đều là do chúng tôi học tập kinh nghiệm của huyện Khai Hà từ Phó thị trưởng Vương. Triệu Lệ có năng lực rất mạnh trong công tác này.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại nhìn Triệu Lệ mà nói:
- Rất tốt, xem ra chị đến huyện Kỳ Lân đã phát huy rất tốt.
Triệu Lệ hôm nay đã cố ý ăn mặc rất đẹp. Có lẽ sau khi nhận trách nhiệm thu hút đầu tư khiến cô tiếp xúc nhiều người hơn, khí chất cũng đã thay đổi. Triệu Lệ trông vốn đã xinh, bây giờ từ trên cơ thể cô hoàn toàn để lộ ra nét đẹp của người phụ nữ thành đạt. Chiếc váy màu xanh nhạt kết hợp với đôi giày cao gót khiến Triệu Lệ trông khá quyến rũ.
Không biết tại sao khi thấy cách ăn mặc này của Triệu Lệ, Vương Trạch Vinh lại thấy trong lòng nóng lên.
- Phó thị trưởng Vương, đây đều là ngài dạy chúng tôi, chúng tôi chỉ học và làm theo ngài mà thôi.
Triệu Lệ vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Kỳ Lân Nguyễn Minh Minh rồi nói:
- Tiểu Nguyễn, công tác của anh tôi đã nghe Bí thư Trình báo cáo. Công tác của anh làm rất tốt, phải tiếp tục phát huy.
Sau đó hắn nói với Trình Mạc Vân:
- Đối với các đồng chí ưu tú như Tiểu Nguyễn, huyện Kỳ Lân nhất định phải tiến hành bồi dưỡng, cần đề bạt thì nhất định phải đề bạt.
Trình Mạc Vân cười nói:
- Năng lực công tác của Tiểu Nguyễn rất mạnh, bây giờ đang toàn diện phụ trách công tác Luân chuyển đất đai của huyện, coi như là lớp dự bị của huyện.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Nguyễn Minh Minh không ngờ Vương Trạch Vinh lại yêu cầu huyện trọng dụng mình. Nghe thấy Vương Trạch Vinh và Trình Mạc Vân nói chuyện với nhau, Nguyễn Minh Minh rất kích động. Hắn tin rằng có lời này của Vương Trạch Vinh thì mình sẽ nhanh chóng tiến bộ.
- Bây giờ sẽ đi đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Trình Mạc Vân nói:
- Xã Trần Địa.
Nghe thấy xã này, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ đến Linh Bàn tự ở đó mà cười nói:
- Linh Bàn tự bây giờ vẫn đông khách thập phương đến chứ?
Triệu Lệ cười nói:
- Linh Bàn tự bây giờ rất nổi tiếng, rất nhiều người từ khắp nơi trong tỉnh đến dâng hương, gần đây có không ít cao tăng đến tụ hội tụng kinh niệm phật.
Trình Mạc Vân nói:
- Phó thị trưởng Vương đến đó thăm quan một lát chứ, rất náo nhiệt đấy.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Cục trưởng cục Tông giáo Âu Dương Ý có đến không?
Trình Mạc Vân nói:
- Cục trưởng Âu Dương đương nhiên là đến. Nếu anh ta nghe Phó thị trưởng Vương cũng đến nhất định sẽ vui vẻ.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy chúng ta đi xem sao.
Trình Mạc Vân thấy Vương Trạch Vinh muốn đến xem liền vội vàng gọi cho Âu Dương Ý.
- Cục trưởng Âu Dương, Phó thị trưởng Vương đang đến Linh Bàn tự.
Âu Dương Ý đang nói chuyện với mấy cao tăng nghe thấy Vương Trạch Vinh đến, hắn vội vàng nói với mọi người:
- Thưa các vị, phó thị trưởng thường trực Vương đang đến Linh Bàn tự.
Nghe thấy thành phố coi trọng pháp hội như vậy, phó thị trưởng thường trực cũng đến làm các cao tăng vui vẻ.
Linh Bàn tự quả nhiên náo nhiệt hơn trước nhiều. Đường đã được sửa, giao thông thuận tiện nên có rất nhiều người đi ô tô tới đây, hương khói nghi ngút.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có ngôi chùa này thì kinh tế huyện Kỳ Lân sẽ phát triển nhanh thôi.
Trình Mạc Vân cười nói:
- Cũng nhờ có Linh Bàn tự nên huyện Kỳ Lân bây giờ có rất nhiều xe sang đến.
Làm Vương Trạch Vinh không ngờ là ngoài Âu Dương Ý ra thì còn có cả mấy nhà sư đến đón mình.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói với Âu Dương Ý:
- Sao lại làm phiền các cao tăng ra đón thế này.
Âu Dương Ý nói:
- Phó thị trưởng Vương, mọi người nghe thấy ngài sẽ đến nên rất vui vẻ, nhất định phải tự mình ra đón ngài.
Âu Dương Ý cũng vui vẻ, Vương Trạch Vinh có thể đến tức là ủng hộ công tác của cục.
Vương Trạch Vinh vội vàng chào các hòa thượng.
- Làm phiền mọi người.
Một vị sư cười nói:
- Phó thị trưởng Vương có thể đến tham gia phật hội điều này nói rõ ủy ban ủng hộ Phật giáo. Mời Phó thị trưởng Vương vào trong.
Vừa vào trong sân, Vương Trạch Vinh đã nghe thấy tiếng tụng kinh niệm phật. Đứng trong hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh cảm thấy người muốn mê đi.
Đi vào trong viện, Vương Trạch Vinh thấy ở đó có rất nhiều người đang ngồi xếp bằng. Trên đài cao có mấy hòa thượng đang đọc kinh phật cho mọi người nghe.
Âu Dương Ý đứng bên nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Vương, đây là lễ hội tụng kinh, ngài có muốn nghe không?
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Bởi vì Vương Trạch Vinh là lãnh đạo nên các hòa thượng không thể để hắn ngồi xuống như mọi người, mà mang mấy cái ghế tới để bọn họ ngồi ở một bên.
Vì thể hiện sự coi trọng của mình với Phật giáo, Vương Trạch Vinh mỉm cười ngồi xuống.