Sau cuộc nói chuyện toàn gia tộc, Hạng Nam liền gọi vợ chồng Vương Trạch Vinh về nhà mình. Sau đó Hạng Nam kéo Vương Trạch Vinh vào thư phòng. Hai người nói chuyện một chút, Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con thấy mọi người phải coi trọng chuyện của Đào ca. Mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng chuyện gì cũng có khả năng.
Thấy Vương Trạch Vinh có thể nói như vậy, Hạng Nam gật đầu nói:
- Đúng thế, một năm qua con đã tiến bộ nhiều, cách suy nghĩ vấn đề cũng đã sâu hơn. Việc này nếu nói ra thì chúng ta nhất định sẽ coi trọng. Đào ca của con cũng không dễ dàng gì, ngồi trên vị trí Phó thị trưởng đã lâu rồi, lần này nếu không thể lên chức thì mọi người sẽ coi thường Hạng gia.
Vương Trạch Vinh thế mới biết Hạng Đào có thể lên chức hay không sẽ quan hệ đến uy danh của Hạng gia. Xem ra sống trong gia tộc lớn cũng không tốt. Nếu như mãi không thể hiện được lực lượng thì mọi người sẽ dần dần coi thường gia tộc đó. Lần này sở dĩ đưa Hạng Đào lên là thể hiện Hạng gia.
Hạng Nam nói:
- Đến một vị trí nhất định thì sẽ lo lắng nhiều thứ hơn. Ví dụ như ngày tết vậy, nếu con trở thành Thị trưởng thì con phải lo lắng đến chuyện ảnh hưởng trong lúc mình đi đến thăm ai.
Ở việc này Hạng Nam cũng không nói nhiều, Vương Trạch Vinh vẫn có thể hiểu.
Hạng Nam cười nói:
- Biểu hiện của con hôm nay rất được, vấn đề đưa ra vẫn luôn là thứ mọi người bỏ qua. Xem ra khả năng tính toán của mọi người vẫn chưa đầy đủ. Con nếu không nói thì bọn bố có thể sẽ quên và sẽ có vấn đề trong việc này. Bí thư Hoàng có bệnh tim, mặc dù lão cố giấu nhưng không phải giấu mãi được. Nếu lão đột nhiên xảy ra vấn đề thì thì sẽ ảnh hưởng vấn đề lên chức của Hạng Đào. Lần này đưa Hạng Đào lên chức gấp như vậy là do mọi người lo lão Hoàng xảy ra chuyện. Yên tâm, chuyện này mọi người sẽ có chuẩn bị.
Không hổ là gia tộc lớn. Vương Trạch Vinh nghe Hạng gia còn có chuẩn bị khác nên đã có nhận định khác về thực lực của Hạng gia.
- Trạch Vinh, lần này lúc về huyện Khai Hà con gặp chuyện như thế nào?
Lão cảm thấy lãnh đạo chủ chốt của ở Thành phố Hoa Khê mà về quê ăn tết là có vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói:
- Năng lực rất mạnh, rất hợp với con. Anh ta trước đây cũng có chỗ dựa trên tỉnh nhưng bây giờ đã lui ra. Bây giờ vẫn chưa khống chế được Thành phố Hoa Khê.
Vương Trạch Vinh nói khá đơn giản nhưng Hạng Nam có thể từ đó hiểu được tình hình của Lưu Kiến.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Bố biết chỗ dựa của tên này, là lão Trịnh. Lúc cần thì con dẫn anh ta đến nhà.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền vui vẻ. Điều này nói rõ Hạng Nam chuẩn bị tiến hành bồi dưỡng Lưu Kiến.
- Trạch Vinh, con bây giờ đã là phó thị trưởng thường trực, không nên làm các chuyện loạn như vậy nữa. Làm cái gì cũng phải có suy nghĩ, phải tăng cường đồng minh chính trị, chỉ có nhiều đồng minh thì con mới có rễ, rễ càng chắc thì sẽ khiến con phát triển nhanh hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con cũng đã nghĩ đến nhưng chính là không biết bắt tay từ đâu. Bạn thì con có không ít, nhưng con thấy không có bao nhiêu người thật tâm.
Hạng Nam cười nói:
- Trạch Vinh, đây là trí tuệ chính trị của con không thành thục, con chưa nhận thức được căn nguyên của chính trị.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Hạng Nam. Hắn bây giờ đã là phó thị trưởng thường trực, vậy mà Hạng Nam lại nói hắn chưa thành thục.
- Người trong chốn quan trường như một thân cây. Thân cây làm như thế nào mới phát triển? Đầu tiên chính là cần bộ rễ, đừng nhìn bình thường không thấy rễ cây nhưng rễ cây sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây cối. Không có rễ thì không có cây, đây là điều khẳng định.
Thấy Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ, Hạng Nam cười nói:
- Thực ra lý luận này rất bình thường, ai cũng biết, nhưng bố muốn nói chính là đạo lý này. Vậy rễ cây của chính trị là ở đâu? Đầu tiên là rễ không có bệnh, chỉ cần rễ không có bệnh thì nó mới có thể hút chất dinh dưỡng từ đất. Con có nghĩ tới rễ cây không muốn có bệnh thì dễ hay khó?
Vương Trạch Vinh nói:
- Một chính trị gia nếu không muốn có khuyết điểm thì con nghĩ rất khó tìm ra.
Hạng Nam nói:
- Đúng thế, con người khi phát triển thì sẽ gặp phải hấp dẫn về tiền tài, sắc đẹp, tình cảm, rất khó ai hoàn hảo. Nhưng vì sao không ít người có tật xấu mà lại không ngừng phát triển?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con cũng nghĩ đến vấn đề này nhưng không có câu trả lời.
Đây là vấn đề mọi người đều suy nghĩ, rất nhiều lãnh đạo đều như vậy, mọi người đều biết bọn họ nuôi gái, nhận tiền nhưng bọn họ vẫn sống vui vẻ.
Hạng Nam nói:
- Đây là do rễ phát triển đến mức nhất định, có vô số rễ con thì nó không dễ chết. Cho nên cây muốn phát triển thì không chỉ có rễ cái, mà có rất nhiều rễ con.
Hạng Nam nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:
- Điều này lại liên quan đến vấn đề thứ hai đó là đồng minh. Con phải nhớ kỹ một điểm, bạn bè của con ở cấp độ nào nhiều nhất, con sẽ hơn cấp độ này một bậc.
Lời này làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.
Hạng Nam đưa cho Vương Trạch Vinh điều thuốc, lão hút một hơi thuốc rồi nói:
- Quan điểm này có vẻ rất khó hiểu không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này con đúng là không nghĩ ra. Con vẫn cho rằng có quần chúng nhân dân ủng hộ thì mình sẽ có trụ cột.
Hạng Nam nói:
- Bố muốn nói cho con chính là nếu con có năm người bạn, trong đó có ba người là triệu phú, như vậy trong tương lai không xa con sẽ là người có tiền. Nếu năm người bạn của con đều là người nghèo khó, như vậy con sẽ như bọn họ.
Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên nhưng cẩn thận suy nghĩ thì thấy rất có lý nên nói:
- Vâng, người có tiền kéo người không có tiền thì sẽ dễ phát triển mà. Kiếm mấy chục ngàn cũng dễ ạ.
Hạng Nam cười nói:
- Rất thú vị phải không, quan trường cũng là như vậy. Con người không ngừng dựa vào người có quyền, đây là hy vọng được chỗ tốt. Chính trị có một đạo lý đó là tường ngã mọi người đẩy, khi đến người thì trừ phi gặp cơ hội nếu không rất khó thay đổi. Đương nhiên cũng có không ít người đặc biệt, đó là nhân tài. Bởi vì rất nhiều người hiểu đạo lý này nên bọn họ mới thích nơi náo nhiệt.
Hạng Nam nói:
- Sự thật rất tàn khốc mà, đương nhiên đây là một phạm trù khác. Bố bây giờ sẽ nói với con chuyện này.
- Trạch Vinh, vòng tròn quan hệ trong quan trường rất quan trọng, đây là điều ai cũng biết. Nhưng rất nhiều người không thấy rõ tinh túy trong đó. Tại sao cần tìm vòng tròn? Con có nghĩ đến không? Nếu con làm phó thị trưởng thường trực mà tạo vòng tròn, mà vòng tròn này toàn bộ là cấp dưới của con thì con có thể phát triển không?
Vấn đề này chuyện có thể trả lời nên cười nói:
- Nếu toàn là cấp dưới của con thì đám cấp dưới sẽ tiến bộ.
- Đúng rồi, vòng tròn như vậy mặc dù không thể thiếu nhưng ở trong đó con chỉ biết kiêu ngạo mà thôi. Ai nếu mê đắm trong vòng tròn đó thì sẽ rất nhanh sẽ xong đời.
Vương Trạch Vinh đồng ý với quan điểm này nên gật đầu nói:
- Bố nói rất có lý.
Hạng Nam nói:
- Đó là vòng tròn cấp thấp, vòng tròn trung cấp là như thế nào? Đó là vòng tròn của người cùng cấp và cấp trên. Bố đặc biệt nói rõ chính là cấp trên cũng không thể quyết định hết sự phát triển của con. Ví dụ con là lãnh đạo thành phố, lãnh đạo Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh đều có thể nhét vào phạm trù này.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Hạng Nam nói:
- Đó là vòng tròn trung cấp, vòng tròn này cũng hợp thành rễ của con. Loại rễ này sẽ cung cấp dinh dưỡng cho con. Nhưng sự trợ giúp này kéo, vòng tròn này có tác dụng chính là báo tin mà thôi, giúp một số việc. Bọn họ bám vào một chiếc rễ cái, nếu rễ cái không được thì rễ con lập tức sẽ mất.
- Bố, ý của bố đó là tác dụng của những người đó không quá lớn?
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Nam lắc đầu nói:
- Con hiểu như vậy là sai rồi. Người trong vòng tròn này chỉ cần rễ chủ mạnh, thì bọn họ có tác dụng lớn đối với con, khắp nơi đều có quan hệ. Con muốn làm bất cứ việc gì thì bọn họ đều có thể giúp con. Con nói như vậy có phải là tác dụng không lớn không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con hiểu, đối với người trong vòng tròn thì phải cố sức để bọn họ hết lòng vì mình. Nhưng muốn làm như vậy thì phải để bọn họ cảm nhận được thực lực của mình mới được.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Trạch Vinh, phạm trù về vòng tròn này rất lớn, rất quan trọng đối với sự phát triển của mọi người. Nhưng phương diện này con phải cẩn thận suy nghĩ. Trong tỉnh có không ít bạn học của con, bọn họ quan hệ với con chẳng lẽ thực sự muốn làm bạn bè với con ư?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Con biết có không ít người thấy sau lưng con có Hạng gia nên mới quan hệ tốt.
- Con có thể nghĩ được như vậy là rất tốt rồi. Cho nên bố nói đến vấn đề thứ ba là rễ chủ, đó là vòng tròn thứ ba. Đây mới là điều lớn nhất ảnh hưởng đến sự phát triển của con.
Hôm nay Hạng Nam nói rất nhiều với Vương Trạch Vinh. Nếu không có Hạng Nam chỉ đạo thì Vương Trạch Vinh rất có sự phát triển như thế này.
- Rễ chính của một thân cây thường thường không phải chỉ có một. Ví dụ như con mà nói, con có sức sống, có năng lực, có quyết đoán, ba năng lực này hình thành cây của con. Cây nhỏ thì không sao, chỉ cần có điều kiện sinh trưởng là được. Rễ chủ chính đầu tiên của con là sự giúp đỡ của Trương Tất Trường, nếu không có anh ta giúp thì con không thể phát triển như bây giờ. Đó là một rễ chủ chính của con, nhưng rễ chính đó bây giờ đã yếu đi nhiều. Hạng gia bây giờ là rễ chính lớn nhất của con, con có thể hấp thu rất nhiều dinh dưỡng từ đó. Có rễ chủ này thì con có thể không ngừng phát triển, đương nhiên chỉ có rễ này thì không đủ, con còn cần nhiều rễ chủ nữa, cần cả các cái rễ tương đương về thực lực với Hạng gia, nhưng trong đó có sự khác nhau. Ví dụ vì con cố gắng nên được Phó thủ tướng Lục khen ngợi. Đừng nhìn chỉ là vài câu khen ngợi nhưng mọi người đều coi con là người Lục hệ. Công tác của con tốt hay xấu đã bắt đầu liên lạc với Phó thủ tướng Lục. Phó thủ tướng Lục đương nhiên không hy vọng cái cây của con chết. Cái rễ này cũng bắt đầu cung cấp năng lượng cho con.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi Hạng Nam:
- Con sao lại có quan hệ với Phó thủ tướng Lục?
Hạng Nam cười nói:
- Rất nhiều thứ không phải theo ý con người, con biết như vậy là được. Cho nên bây giờ có hai rễ lớn là Hạng gia và Phó thủ tướng Lục khiến ai muốn động con thì bọn họ phải lo lắng đến vấn đề này. Trạch Vinh, con bây giờ có hai rễ chủ nên mới tạo thành vòng tròn trung cấp rất lớn của con bây giờ. Có hai rễ chủ này thì con mới có thể không ngừng phát triển.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu được vấn đề.
Hạng Nam thở dài nói:
- Đó là bất đắc dĩ, đôi khi một người phát triển không phải do tự mình quyết định được. Trên người con bây giờ đã dán ấn của hai lực lượng, chỉ có thể dựa vào hai rễ chủ này mà phát triển.