Quan Khí​

Chương 479: Bí thư tỉnh ủy bắt chuyện



Sau khi con đường du lịch được tuyển chọn, tiếp theo theo là vấn đề thao tác. Đám thiếu gia kia làm như thế nào thì Vương Trạch Vinh căn bản không thèm để ý. Nếu bọn chúng thật sự muốn làm chút chuyện thì Vương Trạch Vinh không ngại phản kích một phen. Mình mặc dù chỉ là con rể, nhưng theo không ngừng tiến bộ thì cũng là nhân vật số hai trong Hạng gia sau Hạng Đào. Vương Trạch Vinh tin rằng không lâu sau Hạng Đào cũng không thể đứng trên đầu hắn.

Người của Cục Quản lý du lịch ba tỉnh đều là người có năng lực, nhân số tuy ít nhưng công tác rất tận tâm. Vì triển khai công tác nên bọn họ kết hợp lại, sau khi con đường du lịch được xác định liền do Phó cục trưởng Dương Phàm phụ trách công tác tuyên truyền.

Dương Phàm rất có năng lực, cô liền tiến hành điều tra, mời một ít chuyên gia tiến hành nghiên cứu công tác tuyên truyền, cuối cùng đưa ra phương án tuyên tuyền lĩnh vực du lịch ba tỉnh.

Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, hắn cầm phương án đọc.

Phương án này có rất nhiều chi tiết khá được, tổng thể mà nói là phương án tốt. Vương Trạch Vinh rất khí tìm ra vấn đề, nhưng sau khi xem phương án này, Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy có vấn đề tồn tại.

Sau khi đọc xong phương án, Vương Trạch Vinh bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.

Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh rốt cuộc tìm được vấn đề, hai mắt nhìn Dương Phàm mà nói:

- Phương án cũng được, tôi có mấy suy nghĩ. Thứ nhất phương án này chỉ nằm trong nước, bây giờ du khách nước ngoài tăng lên, chúng ta phải suy nghĩ đến việc tuyên truyền ở nước ngoài. Thứ hai, tuyên truyền ở trong nước mặc dù đẩy mạnh ở ba tỉnh, nhưng cần phải tuyên truyền ở các khu vực khác, nhất định phải tiến hành tuyên truyền trên đài truyền hình Trung ương, khiến mọi người chú ý lĩnh vực du lịch ba tỉnh.

Sau khi đưa hai điểm nội dung này ra, mắt Dương Phàm sáng lên:

- Từ trước đến giờ ngành du lịch ba tỉnh vẫn đi sau các tỉnh, suy nghĩ của chúng tôi đúng là vẫn ở mức địa phương, chỉ hy vọng trong nước một chút mà thôi. Về phần nước ngoài thì đúng là không nghĩ đến, đây đúng là thiếu sót. Cục trưởng Vương nhắc nhở rất đúng, sau khi về chúng tôi nhất định thêm điểm này.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vậy làm phiền chị.

Ngay khi Vương Trạch Vinh và Vương Trạch Vinh nghiên cứu công việc, Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn Hà Vân Quốc đang ngồi trong văn phòng Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần báo cáo công việc.

- Bí thư, con đường du lịch đã được làm ra, lần này tuyển chính là năm con đường. Tôi đã đi xem thì thấy bố trí rất chặt chẽ, hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp. Đặc biệt các địa điểm được tuyển chọn đều có những sự tích, liên quan đến văn hóa. Tôi tin rằng chỉ cần đến nơi này là mọi người sẽ thích.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Đây là chuyện lớn của tỉnh, nhất định phải làm tốt công tác này. Các tỉnh bây giờ thu được tài chính lớn từ lĩnh vực du lịch, hy vọng có thể thông qua hạng mục này thúc đẩy kinh tế trong tỉnh.

Hà Vân Quốc nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh đã dồn rất nhiều tâm sức trong lĩnh vực này. Gần đây bọn họ đang nghiên cứu vấn đề tuyên truyền. Đồng chí này báo cáo với tôi rằng chuẩn bị tiến hành tuyên truyền cả trong và ngoài nước, nhu cầu tài chính sẽ lớn hơn một chút.

Uông Nhật Thần xua tay nói:

- Đây không phải vấn đề, ba tỉnh đều bỏ ra một chút mà. Hơn nữa nếu làm tốt sẽ thúc đẩy kinh tế ba tỉnh, đây là số tiền nhỏ nên cần bao nhiêu có thể dành hết cho cậu ta. Tôi thấy đồng chí Vương Trạch Vinh rất có năng lực, nhất định phải ủng hộ.

Thấy Bí thư hài lòng với Vương Trạch Vinh, Hà Vân Quốc cười nói:

- Đồng chí này đúng là rất dụng tâm, nhưng có một tình hình tôi muốn báo cáo với ngài.

Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:

- Chuyện gì?

- Bí thư, là như thế này, tôi nghe thấy Vương Trạch Vinh báo cáo một việc, việc này làm cậu ta rất khó làm.

- Ồ.

Uông Nhật Thần chăm chú lắng nghe.

- Theo đồng chí Vương Trạch Vinh nói thì con của Phó chủ tịch tỉnh Bảo hẹn con mấy lãnh đạo đi tìm cậu ta, yêu cầu cậu ta đưa mấy thắng cảnh du lịch của mình vào con đường du lịch. Kết quả đồng chí Vương Trạch Vinh sau khi khảo sát cho rằng không đạt tiêu chuẩn nên không đưa vào. Hơn nữa bọn họ còn muốn Vương Trạch Vinh dùng tài chính đi cải tạo mấy thắng cảnh du lịch của mình. Việc này Vương Trạch Vinh không đồng ý, kết quả Bảo Vệ Quốc mắng Vương Trạch Vinh một trận còn nói sẽ cho Vương Trạch Vinh biết hậu quả.

Hà Vân Quốc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Uông Nhật Thần.

- Ừ, tôi biết rồi.

Uông Nhật Thần không thể lộ gì hết.

Hà Vân Quốc thấy Uông Nhật Thần không nói gì nhưng do làm việc với Uông Nhật Thần nhiều năm nên thầm cao hứng. Y cảm thấy việc này Uông Nhật Thần đã để ý nên vội vàng đứng lên:

- Tôi phải đi tìm đồng chí Vương Trạch Vinh nghiên cứu vấn đề tuyên truyền.

Uông Nhật Thần nói:

- Anh nói cho Vương Trạch Vinh làm tốt công tác của mình là được, dù là ai cũng không cần nể mặt.

Nhìn Hà Vân Quốc đi ra, Uông Nhật Thần biết hôm nay Hà Vân Quốc nói chuyện này ra là có mục đích gì. Chẳng qua việc này Uông Nhật Thần cũng cần phải coi trọng. Bây giờ đám thiếu gia trong tỉnh hơi quá đáng, lợi dụng quyền lực trong tay mà lấy chỗ tốt thì còn có thể bỏ qua, nhúng tay vào công tác chính quyền thì không thể cho phép.

Uông Nhật Thần cầm lấy điện thoại gọi cho Bảo Nguyên Quân.

- Bảo Nguyên Quân, công tác của Cục Quản lý du lịch ba tỉnh là công tác vô cùng quan trọng, phát triển du lịch là trọng điểm hiện nay của tỉnh Giang Sơn, tôi không hy vọng việc này xả ra vấn đề gì.

Bảo Nguyên Quân bỏ điện thoại xuống mà có chút buồn bực. Y đương nhiên biết Bí thư tỉnh ủy sẽ không thể nào tùy tiện gọi cuộc điện này, nhất định có vấn đề gì. Đây là Bí thư tỉnh ủy nhằm thẳng vào mình với vẻ bất mãn rõ ràng.

Uông Nhật Thần là người rất có tư cách, là một trong các Ủy viên Bộ Chính trị. Do là Ủy viên Bộ Chính trị nên lão nắm mọi quyền lực ở tỉnh Giang Sơn. Đối với người ở cấp độ như Uông Nhật Thần thì tiền, địa vị đều phai nhạt. Uông Nhật Thần sắp về hưu nên muốn làm nhất là để đời sống quần chúng nhân dân tăng lên. Bất cứ ai ảnh hưởng đến kinh tế toàn tỉnh thì sẽ đả kích không nương tay. Điều này thì Bảo Nguyên Quân hiểu rõ, không biết mình chọc gì vào lão ta.

Bảo Nguyên Quân hơi hoảng hốt. Y biết mình căn bản không phải đối thủ của Uông Nhật Thần. Nếu bởi vì nguyên nhân nào đó mà làm Uông Nhật Thần bất mãn với mình, đây là chuyện lớn. Suy nghĩ về việc giữa mình và Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình có xung đột gì với Vương Trạch Vinh.

Bảo Nguyên Quân có tâm trạng nặng nề đi về nhà. Y biết việc này nhất định do thằng con làm ra.

Bảo Nguyên Quân về đến nhà thì Bảo Vệ Quốc đang ôm một cô gái ngồi đó mà nói chuyện.

Thấy Bảo Nguyên Quân vào, Bảo Vệ Quốc liền đuổi cô gái kia đi.

Bảo Nguyên Quân sa sầm mặt nhìn Bảo Vệ Quốc mà nói:

- Anh mới làm cái gì ở bên ngoài?

Bảo Vệ Quốc nói:

- Con có làm gì đâu, chỉ là làm ăn với Tiểu Phương mà thôi.

- Các anh có phải chọc vào Vương Trạch Vinh không?

- Ồ, thằng đó ư? Đúng là bố láo, thị trường du lịch lớn như vậy mà hắn không ngờ không cho bọn con mặt mũi, con phải cho hắn biết mặt.

Quả nhiên là việc này.

Bảo Nguyên Quân rốt cuộc tìm ra được nguyên nhân của vấn đề, y vung chân đạp bay bàn uống nước, chỉ vào mặt Bảo Vệ Quốc mà lớn tiếng nói:

- Tao đánh chết mày.

Nhìn Bảo Nguyên Quân muốn đánh mình, Bảo Vệ Quốc vừa tránh vừa nói:

- Không phải là chọc thằng Vương Trạch Vinh sao, có gì cơ chứ?

Đuổi nhưng không được, Bảo Nguyên Quân ngồi xuống, thở hổn hển rồi nói:

- Mày nghe rõ cho tao, sau này mày gây chuyện với thằng Vương Trạch Vinh, tao đánh chết mày.

Lúc này vợ Bảo Nguyên Quân ở trong phòng ngủ đi ra liền nói:

- Sao thế, anh nói gì thế?

- Bà không biết dạy con. Bà có biết Vương Trạch Vinh đâu dễ chọc vào?

Bảo Nguyên Quân rút một điếu thuốc lá ra rồi hút.

Bảo Vệ Quốc vẫn không phục mà nói:

- Không chỉ có ông bố vợ là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp sao? Có gì cơ chứ?

Vợ Bảo Nguyên Quân bưng chén trà lên rồi nói:

- Anh uống miếng nước, có gì từ từ nói.

Bảo Nguyên Quân nói:

- Vệ Quốc đi chọc Vương Trạch Vinh, hôm nay lão Uông gọi tới. Việc này đã làm Uông Nhật Thần khó chịu. Người ta là Ủy viên Bộ Chính trị, tôi có thể trêu vào ư? Thằng ranh này gây phiền phức cho tôi rồi.

Nghe thấy Uông Nhật Thần khó chịu, vợ Bảo Nguyên Quân cũng bực mình mà nói:

- Vệ Quốc, con phải nghe lời bố, con tránh xa Vương Trạch Vinh kia một chút, đừng có chọc vào hắn.

Lần đầu tiên Bảo Vệ Quốc thấy bố mình sợ như vậy, hắn thế mới biết Vương Trạch Vinh lợi hại nên có chút sợ hãi mà nói:

- Đám Tiểu Phương đều nói con cho thằng Vương Trạch Vinh biết chút lợi hại, con lui ra thì không tiện.

- Mày nghe cho rõ đây, sau này có tình hình gì lập tức nói cho tao, tuyệt đối không được chọc thằng Vương Trạch Vinh.

Bảo Nguyên Quân cũng không quá sợ Uông Nhật Thần, nhưng y bây giờ đang thời kỳ bay lên. Nếu chọc vào chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, lại chọc vào Uông Nhật Thần thì y không biết mình sẽ đối mặt với lực lượng như thế nào. Y còn đang muốn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh mà.