- Anh yêu, em biết anh là quan chức phụ trách du lịch. Em đã hẹn rất nhiều bạn, mọi người dự định đến Phượng Hải xem một chút.
Nghe Ouni hẹn nhiều người đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh liền coi trọng. Hắn biết Ouni hẹn không phải người bình thường. Đến Paris, Vương Trạch Vinh còn có nhiệm vụ thu hút đầu tư, nếu những người này thật sự có thể đến Phượng Hải đầu tư thì quá tốt.
- Chào mừng mọi người đến Trung Quốc du lịch, không biết cô hẹn những ai, bạn học của cô?
Vương Trạch Vinh hỏi. Mặc dù hắn đoán có người có tiền, nhưng vẫn phải chứng thực một chút.
Ouni vui vẻ nói:
- Em nghe bố nói anh cần người đầu tư. EM hẹn đều là con các thương nhân Paris, trong tay bọn họ có tài chính, có công ty của mình. Sau khi bọn họ đến Phượng Hải nếu thấy có cơ hội thích hợp thì sẽ đầu tư.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Cảm ơn tiểu thư Ouni đã giúp.
Ouni nói:
- Em muốn làm tình nhân của anh, không giúp anh thì giúp ai.
Vương Trạch Vinh thấy Chương Kiều Hỉ đứng đó cười cười, hắn thầm nghĩ lần này đến Paris sao giống cưa gái vậy nhỉ?
Đối với việc Ouni đưa đoàn đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh rất vui nên nói:
- Tiểu thư Ouni, không biết lần này cô có bao nhiêu người đến Phượng Hải?
- Nhóm đầu là 50 người, nhóm thứ hai sau khi những người này về mới biết.
Ouni nói tiếp:
- Anh yêu, 50 người này đều là người sùng bái anh. Bọn họ đưa ra yêu cầu là anh phải luôn đi cùng bọn họ trong quá trình khảo sát, còn muốn anh dạy bọn họ Thái cực quyền.
- Cái này thì không có vấn đề gì.
Trung Quốc bây giờ đang phổ cập Thái cực quyền ra toàn thế giới, dù sao những người này có luyện cũng không đạt được gì, dạy bọn họ cũng không sao.
Khó khăn lắm mới đuổi được Ouni đi, Chương Kiều Hỉ cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, Ouni tiểu thư rất nhiệt tình.
Vương Trạch Vinh nông thôn:
- Quan niệm giữa hai quốc gia là khác nhau, hành vi của Ouni thì chúng ta nên hiểu. Nhưng là một quan chức Trung Quốc, thái độ của chúng ta phải nghiêm túc.
Thấy Vương Trạch Vinh nghiêm túc như vậy, Chương Kiều Hỉ phát hiện mình hơi quá nên nói:
- Phó thị trưởng Vương nói đúng.
Phòng Lô Cát Xuân ở ngay cạnh phòng Vương Trạch Vinh, nên hắn đến đó tìm Lô Cát Xuân.
- Thị trưởng Lô, tôi có một tình huống muốn báo cáo với anh.
Vương Trạch Vinh nói rất cung kính.
Lô Cát Xuân nghe thấy Vương Trạch Vinh có tình hình muốn báo cáo nên vừa lau tóc vừa nói:
- Có tình huống gì thế?
- Vừa nãy tiểu thư Ouni – con gái Thị trưởng Paris đến, cô ấy nói sẽ mang một đoàn khảo sát khoảng 50 người đến Phượng Hải.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mắt Lô Cát Xuân sáng lên. Hắn biết nhiều người như vậy đến Phượng Hải sẽ mang tới cái gì. Đây không phải là một hai người, năm mươi người đó. Nếu những người này mỗi một người đầu tư một hạng mục, công tác thu hút đầu tư của Phượng Hải sẽ tăng mạnh.
- Trạch Vinh, tin này vô cùng quan trọng, nhất định phải xúc tiến thành công. Nếu việc này thành thì kinh tế Phượng Hải sẽ phát triển nhanh hơn nhiều.
Nói đến đây Lô Cát Xuân mặc áo ngoài rồi nói:
- Đi, đi báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Trương một chút, đây là chuyện rất quan trọng.
Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Trương Đại Vi vui vẻ nói:
- Đây là việc tốt, mặc dù chỉ là một đoàn có tính chất cá nhân, nhưng ý nghĩa không hề thấp, phải chuẩn bị tiếp đón một cách chu đáo.
Nói đến đây y nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tiểu Vương, việc này cậu phải trọng điểm theo dõi. Bọn họ không phải muốn cậu đi cùng sao? Không vấn đề gì, chú tâm làm tốt công tác này. Sau khi hai thành phố kết nghĩa thành công thì cậu sẽ phụ trách việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Phó chủ tịch yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác này.
Trương Đại Vi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Vương, tôi thấy như thế này, cậu bây giờ chú tâm vào việc này, tôi đoán những người này mặc dù chỉ là con cháu nhưng có ảnh hưởng nhất định đối với gia tộc bọn họ. Nếu bọn họ thực sự đánh giá cao Trung Quốc, như vậy sẽ có ảnh hưởng lớn đối với gia tộc bọn họ.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Nghe Ouni nói những người này cũng có một chút tài chính. Nếu bọn họ có thể đầu tư ở Phượng Hải, sau này tài chính đưa vào sẽ càng nhiều hơn.
Lô Cát Xuân cười nói:
- Đây là việc tốt. Không ngờ vừa đến Paris lại nghe được tin tức này.
Trương Đại Vi nói:
- Đợi tôi và Cục trưởng Mục nghiên cứu rồi nói.
Vương Trạch Vinh và Lô Cát Xuân về phòng của Lô Cát Xuân nghiên cứu việc này, Trương Đại Vi liền gọi tới.
Lúc đến phòng Mục Tuyết, Mục Tuyết nghiêm túc nói:
- Tôi vừa nghe Phó chủ tịch Trương nói về Đoàn khảo sát dân gian Paris muốn đến Phượng Hải khảo sát, đây là việc tốt. Chẳng qua quy mô 50 người là quá lớn, như vậy sẽ có nhiều việc phức tạp, ảnh hưởng chính trị cũng rất lớn. Vì vậy cần Phó thị trưởng Vương theo dõi việc này, kịp thời báo cáo tình hình.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Cục trưởng yên tâm, có tình huống gì mới tôi lập tức báo cáo.
Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh đột nhiên vang lên, hắn lấy ra thì thấy là số máy Paris. Vương Trạch Vinh liền nghe điện.
Không biết Ouni tìm đâu ra một nữ phiên dịch, nói Vương Trạch Vinh đến nhà cô ta để gặp mặt bạn bè.
Vương Trạch Vinh nói với Mục Tuyết:
- Cục trưởng, Ouni gọi điện tới nói là tổ chức yến hội ở nhà cô ta, bảo tôi đến đó.
Mục Tuyết nói:
- Anh nhất định phải chú ý an toàn, hoạt động cần tham gia thì phải tham gia, như vậy đi, tôi phái hai người đi cùng anh.
Một chiếc limousine chạy đến khách sạn.
Ouni thấy Vương Trạch Vinh liền đưa tay ra khoác tay hắn rồi nói:
- Mọi người đang chờ, lần này anh phải dạy bọn họ mấy chiêu đó.
Vương Trạch Vinh cùng hai nhân viên bảo vệ vào trong xe.
Quả nhiên những người bạn của Ouni đều là thanh niên, thấy Vương Trạch Vinh đến liền lập tức đi lên.
Một tên thanh niên nước Pháp còn giơ tay ra ôm Vương Trạch Vinh.
Việc trao đổi toàn bộ nhờ nhân viên bảo vệ của Vương Trạch Vinh phiên dịch.
Ouni nói với mọi người:
- Vương đại sư đến rồi, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Những thanh niên này rất tò mò, không ngừng hỏi về vấn đề võ công.
Đối với mấy vấn đề này, Vương Trạch Vinh chỉ biết một chút nên muốn giải thích cụ thể cũng không thể.
Một cô gái nói:
- Mời Vương đại sư biểu diễn cho chúng tôi xem một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Luyện công không phải một hai ngày là thành công, thân thể các anh đã trưởng thành, luyện cũng không ra được công phu, chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe mà thôi. Mọi người xem tôi luyện một chút, có thể học được bao nhiêu thì học.
Vương Trạch Vinh đánh Thái cực quyền rất chậm, từng chiêu thức không thấy có cái nào là có công phu.
Khi Vương Trạch Vinh thu công, một thanh niên khó hiểu hỏi:
- Đây là công phu Trung Quốc ư? Sao không thấy có gì đặc biệt vậy?
Người khác nói theo:
- Các động tác nhẹ liên tục như vậy thực sự có thể đánh thắng người sao?
Đối với công pháp Thái cực quyền, Vương Trạch Vinh đã sớm thuần thục, thông qua vận dụng quan khí hắn càng lúc càng hiểu sâu hơn về Thái cực quyền. Thấy đám thanh niên nước Pháp thắc mắc, Vương Trạch Vinh tự hỏi dù không dùng quan khí cũng có thể đánh bại bọn họ.
Vương Trạch Vinh cười cười chỉ vào một tên thanh niên mà nói:
- Anh lại đây, hai chúng ta thử một chút.
Tên thanh niên này lập tức cởi áo lộ ra cơ thể rắn chắc rồi nói:
- Tôi rất lợi hại đó.
Vương Trạch Vinh tập trung cao độ vào tên này, mặc dù quan khí vẫn rất bình thường nhưng hắn vẫn nhạy cảm quan sát được tình hình của tên này.
- Đến đây.
Tên thanh niên nhảy khởi động một chút rồi vung quyền đánh tới.
Vương Trạch Vinh vung tay lên, dưới ánh mắt của người nước Pháp thì không biết Vương Trạch Vinh đánh bay tên kia như thế nào.
Tên thanh niên đứng dậy rồi lại lao tới, nhưng kết quả vẫn bị Vương Trạch Vinh đẩy ngã.
Người nước Pháp thấy tên thanh niên này hai lần bị đánh ngã liền không ngừng cổ vũ.
Mắt Ouni sáng rực lên mà nói:
- Quá tuyệt vời.
Mặc dù Vương Trạch Vinh không quen biểu diễn trước mặt người khác, nhưng nghĩ đến những người này có thể là nhà đầu tư, Vương Trạch Vinh đành phải ra vẻ một chút.
- Vương đại sư, tôi muốn bái ngài làm thầy.
Một tên thanh niên cung kính nói với Vương Trạch Vinh.
Có hắn đi đầu, càng nhiều người đưa ra yêu cầu này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bái sư thì không cần, nếu mọi người thích thì tôi sẽ dạy Thái cực quyền cho mọi người.