Quan Khí​

Chương 527: Không thể coi thường Vương Trạch Vinh



Người có chút quan hệ ở Phượng Hải rất nhanh biết chuyện xảy ra ở khách sạn Đại Hà Phượng Hải. Nghe nói có mấy thanh niên từ Bắc Kinh bị đánh, kết quả Phú Dũng không những phải nhận lỗi mà còn bị đối phương đánh một trận.

Nhiều người bực mình nghĩ sao lần này không nhân cơ hội để đẩy ngã tên Bí thư huyện ủy kia?

Tình hình cụ thể thì mọi người không biết, nhưng chuyện xảy ra sau đó vài hôm làm mọi người đều khiếp sợ.

Trong Hội nghị thường ủy, Cục trưởng Cục công an thành phố tự kiểm điểm, Phó cục trưởng cục Công an Hoàng Kiến Cương lên trường cảnh sát tỉnh học, Trưởng phòng Công an huyện Lâm Trì Chu Nghênh Tùng bị kỷ luật đảng một lần, một loạt người ở đồn công an bị cho thôi việc, đưa xuống xã …

Thông qua việc này, một nhân vật đã xuất hiện trước mặt mọi người. Trong cả câu chuyện luôn có một người xuất hiện đó là Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh. Nghe nói đám thanh niên kia gọi Vương Trạch Vinh là Vương ca. Tin này làm mọi người chấn động.

Không ngừng có người bắt đầu đi hỏi thăm tình hình của Vương Trạch Vinh, muốn biết Vương Trạch Vinh có lai lịch như thế nào.

Chuyện có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong mắt mọi người thì Vương Trạch Vinh đã trở nên vô cùng thần bí. Mọi người vốn biết một chút về tình hình của Vương Trạch Vinh, nhưng chỉ biết hắn được Uông Nhật Thần tin tưởng mà thôi. THông qua việc này các Thường vụ thị ủy đánh giá Vương Trạch Vinh cao hơn. Vì thế không ít người tự động lựa chọn không đắc tội Vương Trạch Vinh.

Sau khi vị trí của Vương Trạch Vinh lên cao, thư ký của hắn là Khương Tắc Xương cũng được nhiều người nịnh bợ.

Tâm trạng Khương Tắc Xương bây giờ rất phức tạp. Đừng nhìn hắn đã hơn 30, bây giờ có không ít cô gái trẻ trong cơ quan cứ rảnh rỗi lại đi quanh hắn, càng có người đến nhà chơi. Sau khi ly hôn, bố mẹ Khương Tắc Xương luôn quan tâm đến chuyện hôn nhân của con. Mấy hôm nay mẹ Khương Tắc Xương vui vẻ nhất, mấy cô gái xinh đẹp mới tốt nghiệp đại học được bố mẹ đưa đến nhà chơi, mục đích chính là xem có thể nói chuyện yêu đương với Khương Tắc Xương hay không?

Khương Tắc Xương đang do dự không biết có nên yêu một lần nữa không? Hắn đã đến nhà thăm Hứa Hồng một chút. Người nhà Hứa Hồng bây giờ đều biết tình hình, rất vui mừng vì Khương Tắc Xương còn quan tâm Hứa Hồng, nhưng bọn họ cũng rất khổ sở. Vốn một đôi vợ chồng đang rất tốt nhưng vì Hứa Hồng nên thành như vậy. Mỗi lần nghe Hứa Hồng lẩm bẩm mình là Chánh văn phòng, bọn họ rất đau lòng.

- Em là Chánh văn phòng.

Thấy Khương Tắc Xương đến, Hứa Hồng lớn tiếng nói với Khương Tắc Xương. Hứa Hồng ở bệnh viện nên đã có chuyển biến tốt hơn, nhưng lời này vẫn thi thoảng xuất hiện từ miệng cô.

Khương Tắc Xương thở dài một tiếng. Hắn nghĩ ra, mình nên đi tìm hạnh phúc mới.

Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh khá bận, ngoài công việc trong tay còn phải cùng đám thiếu gia kia đi xem quanh quanh. Bọn họ đến Phượng Hải còn muốn đầu tư. Sau khi cùng đám người Ngô Uy Hoa đi quanh Thành phố Phượng Hải, Ngô Uy Hoa nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, mấy hôm nay bọn này thấy Phượng Hải quá thiếu nơi vui chơi giải trí. Vì thế chúng tôi dự định thành lập khu giải trí lớn. Anh thấy sao?

Hầu Dã nói:

- Bây giờ con người không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất. Đến lúc đó chúng tôi sẽ kêu một vài ngôi sao, diễn viên thi thoảng đến diễn, biến khu giải trí thành nơi dành cho xã hội thượng lưu, tin rằng sẽ kiếm được tiền.

Bởi vì mọi người có quan hệ nhất định, nếu như có thể làm ra khu giải trí ở Phượng Hải, khả năng kiếm tiền là rất lớn.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu như để người tỉnh Giang Sơn biết mấy tên này đến, cho dù không làm gì thì cũng có không ít người muốn dựa vào bọn họ.

- Các cậu có nghĩ chuyện này ảnh hưởng đến trưởng bối phía sau thì sao, có thể mang phiền phức cho bọn họ không?

Vương Trạch Vinh nhắc nhở một câu. Bây giờ bố của mấy tên này đang ở chức vụ cao, nếu như vì khu giải trí này mà gây chuyện thì không những liên lụy đến bố bọn họ, còn có thể liên lụy đến mình.

Mã Hạo Dân cười nói:

- Vương ca yên tâm, việc này chúng tôi vẫn đang làm và sẽ không có vấn đề gì. Mà khu giải trí sẽ không xuất hiện tên bọn tôi, cho dù có người điều tra cũng không làm gì được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Từ phương diện phụ trách công tác thu hút đầu tư, tôi hy vọng các cậu đầu tư rồi. Nói suy nghĩ các cậu ra cho tôi nghe chút.

Nếu đối phương đã quyết định như vậy, hơn nữa bố Mã Hạo Dân còn là Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển Trung ương, vấn đề chính sách thì bọn họ hiểu nên Vương Trạch Vinh cũng không cần lo lắng nhiều.

Không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt, đám thiếu gia đã bàn bạc với nhau về chuyện này từ lâu. Cho dù không thông qua Vương Trạch Vinh, bọn họ chỉ cần nói ra thì sẽ không ai phản đối.

Tiền Thanh Chí nói:

- Bọn tôi dự định đầu tư quay một bộ phim, lợi dụng bộ phim này để quảng cáo cho khu giải trí. Như vậy khu giải trí sẽ hút khách hơn.

- Nếu như các cậu thật sự có suy nghĩ này, tôi có thể xúc tiến một chút.

Trong hội nghị Ủy ban, sau khi báo cáo các hạng mục công tác, Vương Trạch Vinh liền nói ý định thành lập khu giải trí của đám người Ngô Uy Hoa tại Phượng Hải ra.

Nghe thấy mấy tên thiếu gia muốn thành lập khu giải trí ở Phượng Hải, mọi người ngồi đây đều vui vẻ. Sau khi biết gia tộc sau lưng đám người này, không ai không muốn tạo quan hệ với bọn họ. Đặc biệt là Ngô Uy Hoa, bố hắn là Ủy viên Quốc vụ viện, mặc dù khóa tới sẽ lui nhưng về cấp hành chính lại tương đương phó Thủ tướng, có thể thấy quyền lực của ông lớn như thế nào. Nếu là Ủy viên Quốc vụ viện, gia tộc của ông ta nhất định là rất lớn. Nếu có thể quan hệ được thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển.

Mọi người thấy mấy tên thiếu gia này muốn đầu tư vào Phượng Hải, vì thế đều suy nghĩ làm thế nào để quan hệ với bọn họ. Chỉ cần bọn họ đầu tư thì sớm muộn cũng tạo được quan hệ.

- Đồng chí Trạch Vinh, đây là chuyện tốt và có lợi cho sự phát triển kinh tế của Phượng Hải. Phượng Hải nếu thành lập một khu giải trí khổng lồ, như vậy về văn hóa sẽ tăng mạnh. Chuyện này anh phải theo sát.

Lô Cát Xuân có chút hưng phấn, làm một Thị trưởng, hắn đương nhiên muốn làm ra thành tích, như vậy mình sẽ phát triển. Từ sau khi Vương Trạch Vinh đến, hắn cảm thấy mình có thể phát triển. Đầu tiên là thành công với Paris, bây giờ lại có thể tăng cường quan hệ với Lãnh đạo trung ương, như vậy hắn có thể đoán được mình sẽ tiến bộ.

- Đây mới chỉ là suy nghĩ của bọn họ, có lẽ bọn họ chỉ là người đứng phía sau thao tác mà thôi.

Việc này mọi người đều hiểu và không hỏi nhiều. Chỉ cần khu giải trí là của đám thiếu gia kia là được rồi.

Trưởng ban Tuyên giáo Cung Lỵ Đình vui vẻ nói:

- Đây là cơ hội tốt để tuyên truyền Thành phố Phượng Hải, chỉ là không biết bọn họ đầu tư bao nhiêu. Nếu có thể đầu tư quay một bộ phim lịch sử thì không khí văn hóa sẽ tăng mạnh. Phó thị trưởng Vương, việc này nhờ anh giới thiệu một chút để tôi liên hệ với bọn họ. Rất nhiều chuyện về tuyên truyền cần bàn với bọn họ.

Nghe thấy thế các thường vụ đều thầm mắng Cung Lỵ Đình này quá khôn ngoan. Đây là muốn thông qua Vương Trạch Vinh để liên hệ với đám người kia.

Phó bí thư Vũ Kiệt Khai cười nói:

- Trưởng ban Cung nói rất đúng. Thành phố Phượng Hải mặc dù đã phát triển mạnh về kinh tế, nhưng trao đổi văn hóa lại trì trệ. Xuất hiện vấn đề này tôi là lãnh đạo phụ trách giao lưu văn hóa cũng có trách nhiệm. THông qua việc kết nghĩa với Paris, công tác này cần đẩy mạnh. Nếu có khu giải trí khổng lồ thì tôi tin sẽ ảnh hưởng lớn đối với Phượng Hải. Tôi cũng muốn nóng lòng nghiên cứu với nhà đầu tư về phát triển văn hóa.

Lại một người muốn có chỗ tốt từ trong đó. Mặc dù Vũ Kiệt Khai nói rất hàm súc nhưng mọi người có thể nghe ra ý đồ của hắn.

Âu Dương Hải Ba hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, là một Thường vụ tỉnh ủy, y không vội vàng như các thường vụ. Mình đã là Thường vụ tỉnh ủy, một Ủy viên Quốc vụ viện sắp lui không có sự trợ giúp quá nhiều với y, chẳng qua vẫn nên tạo quan hệ tốt với bọn họ.

- Tôi thấy việc này do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách là tốt. Đồng chí Vương Trạch Vinh quen thuộc với bọn họ, trao đổi cũng tiện hơn.

Âu Dương Hải Ba cũng cẩn thận nghĩ tới, Vương Trạch Vinh có quan hệ tốt với đám thiếu gia kia, giao cho Vương Trạch Vinh càng tốt hơn cả. Về phần các thường vụ khác thì cố gắng không để bọn họ bàn chuyện chính với đám thiếu gia.

Âu Dương Hải Ba nói như vậy, các thường vụ mới bình tĩnh lại. Một vấn đề mà mọi người luôn bỏ qua bây giờ đã xuất hiện. Vương Trạch Vinh có quan hệ lớn như vậy, sao không quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh?