Sau khi báo cáo công tác Luân chuyển đất đai với chủ tịch tỉnh Hồng Quân, Vương Trạch Vinh ra ngoài liền đi tới Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh có cảm giác là không biết tại sao chủ tịch tỉnh Hồng Quân lại bắt đầu coi trọng công tác Luân chuyển đất đai. Sau khi biết Vương Trạch Vinh là lãnh đạo Phượng Hải phụ trách công tác Luân chuyển đất đai, Hồng Quân liền tìm Vương Trạch Vinh hỏi tình hình ở Phượng Hải, còn hỏi cả tình hình lúc trước khi Vương Trạch Vinh triển khai ở Quán Hà.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà Hồng Quân lại coi trọng công tác Luân chuyển đất đai trong toàn tỉnh? Vương Trạch Vinh cảm thấy việc có chút đặc biệt, chẳng lẽ Trung ương có thay đổi? Nghĩ đến đã lâu không nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh quyết định sau khi về hỏi ý kiến bố vợ xem Trung ương có thay đổi gì không?
Sau khi thư ký vào thông báo, Vương Trạch Vinh vào văn phòng Uông Nhật Thần. Thư ký thấy Vương Trạch Vinh đến liền nhìn lịch của Uông Nhật Thần, sau đó vào thông báo và ra mời Vương Trạch Vinh vào văn phòng.
Uông Nhật Thần lúc này đang xem văn bản rồi viết gì đó lên trên.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Uông Nhật Thần nói:
- Cậu đến vừa lúc, tôi có việc muốn nói chuyện với cậu.
Ông nói xong liền tháo kính xuống.
Vương Trạch Vinh liền ngồi nửa mông mà nói:
- Xin Bí thư Uông sai bảo.
- Là như thế này, quốc gia bây giờ rất coi trọng việc đất ruộng bỏ hoang, đưa ra yêu cầu phát triển không thể bỏ quên nông thôn. Phượng Hải là thành phố công nghiệp, đất hoang rất nhiều. Vì thế tôi muốn hỏi xem Phượng Hải định giải quyết vấn đề này như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Có phải là yêu cầu toàn bộ đất bỏ hoang đều phải trồng trọt không?
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu tại sao chủ tịch tỉnh lại coi trọng việc này.
Uông Nhật Thần nói:
- Chiếm tỷ lệ nhất định là được, không miễn cưỡng tất cả đều trồng cây, quan trọng là vấn đề phát triển như thế nào.
Vương Trạch Vinh lúc này mới yên tâm. Nếu yêu cầu tất cả đều trồng trọt thì công tác Luân chuyển đất đai không thể triển khai tốt.
- Tôi nghe nói cậu ở Phượng Hải khi tiến hành công tác này đã nhảy qua Huyện ủy, chính quyền huyện?
Uông Nhật Thần như vô tình mà hỏi.
Uông Nhật Thần hỏi như vậy làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình, việc này sao có thể truyền đến tận chỗ Bí thư Uông. Xem ra sau lưng có không ít người gây chuyện.
- Bí thư Uông, các huyện của Thành phố Phượng Hải trước đây không có cơ cấu cụ thể trong công tác Luân chuyển đất đai, nhân viên cũng không có. Sau khi tôi đến các huyện đã hỏi ý kiến chính quyền, do tôi tiến hành tập huấn và bố trí một số người.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
Uông Nhật Thần nghe xong liền nói:
- Xuất phát điểm thì tốt nhưng phải chú ý phương pháp, chỉ cần có lợi cho phát triển kinh tế thì nên làm vẫn phải làm.
Uông Nhật Thần thực ra biết rõ tại sao Vương Trạch Vinh muốn làm như vậy. Ông biết Vương Trạch Vinh một mình đến Phượng Hải thì triển khai công tác sẽ gặp khó khăn. Cũng biết chuyện Tiền Lâm Đào sau khi đến Phượng Hải thì bị chèn ép. Theo suy nghĩ của Uông Nhật Thần thì ông không hy vọng Âu Dương Hải Ba rời đi. Nhưng việc lần trước khiến khá nhiều người chú ý, ông cũng có chỗ bất đắc dĩ của mình. Bây giờ tuy có hai thân tín của mình ở Phượng Hải, nhưng muốn khống chế Phượng Hải thì ít nhiều cũng phải cho bọn họ đủ quyền. Không có nhân viên thì muốn làm gì cũng khó khăn.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:
- Cậu một mình đến Phượng Hải triển khai công tác sẽ có nhiều khó khăn, muốn làm như thế nào cứ buông tay mà làm. Chỉ cần có lợi cho sự phát triển thì Tỉnh ủy sẽ làm chỗ dựa cho cậu.
- Cảm ơn Bí thư Uông đã tin tưởng.
- Triệu Hải Đào ở Phượng Hải là như thế nào?
Uông Nhật Thần lại hỏi.
Vương Trạch Vinh biết đây là thời cơ tốt nhất để giúp Triệu Hải Đào nên vội vàng nói:
- Bí thư Uông, chuyện này thực ra không phải trách nhiệm của Triệu Hải Đào. Bên dưới nhiều người như vậy, chuyện gì cũng cho đồng chí này phụ trách thì không thể kham hết. Đồng chí Triệu Hải Đào rất có trách nhiệm. Nếu cứ có chút chuyện là đổ tội cho lãnh đạo phụ trách thì ai làm việc nữa. Chúng ta không thể làm cho mọi người hết lòng vì công việc phải thiệt thòi.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút kích động, Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi.
Uông Nhật Thần là người như thế nào? Chỉ cần nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, ông liền biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Xem ra Vương Trạch Vinh có thỏa thuận với Triệu Hải Đào rồi.
Đối với chuyện ở nhà khách ủy ban Phượng Hải, Uông Nhật Thần chú ý nhất là ảnh hưởng quốc tế của việc này. Gần đây do cố gắng của hai quốc gia nên việc này dần chìm đi. Phượng Hải coi như không bị kéo sâu vào.
Tiền Lâm Đào là người Uông Nhật Thần bố trí đến Phượng Hải, Vương Trạch Vinh cũng là như vậy. Bây giờ Vương Trạch Vinh muốn phát triển một ít thế lực thì đó là chuyện Uông Nhật Thần muốn thấy. Biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, ông biết mình nên làm như thế nào. Sau khi Vương Trạch Vinh ra khỏi Tỉnh ủy liền gọi cho Triệu Hải Đào:
- Chánh văn phòng Triệu, tối nay chúng ta ngồi uống rượu chút.
Mấy hôm nay Triệu Hải Đào rất lo lắng, hắn bây giờ chỉ hy vọng Vương Trạch Vinh giúp mình. Hắn đã tìm lão lãnh đạo của mình. Lão lãnh đạo dù sao đã lui nên cũng không thể giúp gì mấy. Nếu ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không thể giúp thì hắn coi như xong.
Hai hôm nay Triệu Hải Đào cảm thấy rất mệt mỏi, không ít người trong Văn phòng ủy ban đang muốn nhảy ra và thầm đoán bao giờ thì mình mất chức.
Khi Vương Trạch Vinh gọi tới, Triệu Hải Đào đang ngồi trong văn phòng, nghĩ đến mình khó khăn lắm mới lên chức này, bây giờ vị trí khó giữ khiến tâm trạng hắn rất kém.
Thấy Vương Trạch Vinh hẹn mình ăn cơm, Triệu Hải Đào đột nhiên thấy mình như được tiếp thêm thuốc bổ.
Không biết tại sao Triệu Hải Đào lại thấy thời gian hôm nay đi chậm như vậy. Triệu Hải Đào không ngừng xem đồng hồ.
Triệu Hải Đào lần đầu tiên cảm thấy buồn bực vì mình không có chỗ dựa mạnh. Hắn hạ quyết tâm nếu chuyện này trôi qua thì mình phải tìm chỗ dựa mạnh mới được.
Người trong Văn phòng ủy ban hôm nay phát hiện Triệu Hải Đào có điểm lạ. Đó là vừa hết giờ Triệu Hải Đào đã tự mình lái xe lao ra ngoài.
Phó thị trưởng thường trực Chu Phong Chí thấy Triệu Hải Đào rời đi cũng thấy có vấn đề.
Chu Phong Chí từng có mâu thuẫn với Triệu Hải Đào. Hai người vì tranh chức Phó thị trưởng nên có đấu đá, kết quả Chu Phong Chí may mắn nên vừa lúc gặp phải lão lãnh đạo của Triệu Hải Đào lui về, hắn thành công lên chức. Về sau hắn lên làm Phó thị trưởng thường trực khiến chênh lệch với Triệu Hải Đào càng lúc càng lớn.
Trong thời gian này thấy Triệu Hải Đào gặp nguy cơ, Chu Phong Chí rất vui vẻ.
Thư ký biết suy nghĩ của Chu Phong Chí nên nhỏ giọng nói:
- Có người thấy Chánh văn phòng Triệu đến nhà Phó thị trưởng Vương.
Chu Phong Chí ngẩn ra rồi nói:
- Làm loạn.
Nói xong hắn cau mày suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chánh văn phòng Triệu còn đi đâu không?
Thư ký nói:
- Điều này tôi không rõ.
Hai người đang bàn về Triệu Hải Đào, Triệu Hải Đào lúc này đã đến địa điểm.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng, Triệu Hải Đào sợ nghe được tin bất lợi về mình.
Vương Trạch Vinh bắt tay Triệu Hải Đào rồi nói:
- Chánh văn phòng Triệu, tôi vừa từ Tỉnh ủy về.
Triệu Hải Đào lúc này đã bình tĩnh lại, dù sao đây cũng là cọng cây cứu mạng cuối cùng của mình, nếu không thành thì hắn sẽ xong đời. Triệu Hải Đào cầm chén rượu lên nói:
- Anh Triệu, hôm nay Bí thư Uông hỏi tôi về công tác nông nghiệp Phượng Hải, Bí thư Uông cũng hỏi đến anh.
Hả.
Triệu Hải Đào lập tức ngẩn ra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đối với tình hình của anh, Bí thư Uông rất coi trọng. Tôi báo cáo như thế này, thường những người có năng lực làm việc mới phạm sai lầm, không thể để người có năng lực làm việc chịu thiệt thòi.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mồm miệng Triệu Hải Đào khô khốc, hắn cảm động đến độ thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Thấy Triệu Hải Đào như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình làm không uổng công.
Triệu Hải Đào khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh rồi bưng chén lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi mời anh.
Nói xong liền uống cạn.
Vương Trạch Vinh cũng uống cạn rồi nói:
- Chánh văn phòng Triệu, Bí thư Uông mặc dù không nói gì nhưng tôi thấy Bí thư khẳng định công việc của anh nên chắc không có vấn đề gì.
Đây là Vương Trạch Vinh kéo mình bên bờ vực về. Triệu Hải Đào nghĩ đến nhiều người như vậy không ai trả lời giúp mình, vậy mà Phó thị trưởng mới tới lại giúp mình, ân tình này quá lớn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh Triệu, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy, tất cả phải xem quyết định của Tỉnh ủy.
Triệu Hải Đào biết chỉ cần Bí thư Uông coi trọng mình thì không vấn đề gì. Hắn nghiêm túc nói:
- Xin Trạch Vinh yên tâm, Triệu Hải Đào tôi không phải loại người không biết điều, ân tình này tôi nhớ kỹ.