Quan Khí​

Chương 583: Bí thư từ trên trời rơi xuống



- Giám đốc Vương, ngài nhanh chóng đến ban chỉ huy lâm thời, bí thư Uông muốn tìm ngài nói chuyện.

Vương Trạch Vinh đang chỉ đạo công tác thì nhận được điện thoại do thư ký của Uông Nhật Thần gọi tới.

Từ trong giọng nói cấp bách của thư ký Hùng Hồng Vinh là Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Uông Nhật Thần đang nóng lòng muốn gặp mình.

- Tắc Xương, anh ở đây xử lý một chút nhé, tôi đi gặp bí thư Uông.

Lúc này Điền Trạch Hà vẫn chưa về nên Vương Trạch Vinh đành phải giao công việc cho Khương Tắc Xương, y làm việc hết sức thành thạo cho nên Vương Trạch Vinh cũng rất yên tâm.

"Vừa mới gặp Uông Nhật Thần mà giờ ông lại tìm mình gấp là có chuyện gì nhỉ?"

Vương Trạch Vinh vừa đi tới ban chỉ huy lâm thời vừa tự hỏi.

Nơi này vốn là một bãi đất trống, bởi vì mới có động đất nên tất cả mọi người đều không dám chui vào tòa nhà xây nào nên đành phải dựng một căn lều to.

Sau khi đi vào thì Vương Trạch Vinh phát hiện thấy ở đây có rất nhiều lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh vội vàng chào hỏi mọi người, đây đều là lãnh đạo cao hơn Vương Trạch Vinh nên hắn đương nhiên không dám chậm trễ.

- Giám đốc Vương, anh đi theo tôi.

Thư ký Hùng Hồng Vinh nói với Vương Trạch Vinh.

Theo Hùng Hồng Vinh đi vào một căn lều dựng tạm khác thì thấy Uông Nhật Thần và trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Giang Doanh Hà đang ngồi ở bên trong.

Trông thấy vậy nên Vương Trạch Vinh hiểu rằng xem ra công tác của mình sắp có thay đổi rồi.

Uông Nhật Thần chỉ vào một chiếc ghế băng dài ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Chiếc ghế này chẳng biết là nhấc từ trong văn phòng của người nào, Vương Trạch Vinh thấy Giang Doanh Hà đã ngồi ở một đầu liền ngồi xuống đầu bên kia.

Sau khi ngồi xuống Vương Trạch Vinh liền nhìn về phía Uông Nhật Thần, bởi vì không biết Uông Nhật Thần sắp đặt mình như thế nào nên Vương Trạch Vinh đành ngồi im chờ ông nói chuyện, Giang Doanh Hà ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào.

Uông Nhật Thần nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh một lúc rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hiện giờ tôi thay mặt tổ chức muốn nói một chuyện với đồng chí.

Vẻ mặt của Uông Nhật Thần hết sức nghiêm túc.

Vương Trạch Vinh vội ngồi ngay ngắn lại, hắn cũng lờ mờ đoán ra một ít vì lúc này Thường Hồng đang ở vào thời kì mấu chốt nên Vương Trạch Vinh đoán Uông Nhật Thần sẽ cho mình vào trong hàng ngũ cứu tế.

Uông Nhật Thần nói:

- Thành phố Thường Hồng đã xảy ra động đất cấp 8, toàn bộ thành viên lãnh đạo hầu như chết hết, lúc này thành phố đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Nói tới đây Uông Nhật Thần nhìn nhìn Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Hiện giờ tình hình trong khu vực động đất không rõ lắm, nhân viên chỉ có thể thông qua trực thăng mới có thể ra vào, dư chấn liên tục cũng có khả năng sẽ lại phát sinh động đất tiếp.

Nghe đến đó Vương Trạch Vinh đã hiểu, xem ra là muốn mình tiến vào khu động đất. Nghĩ lại mình chỉ là một giám đốc sở nông nghiệp, có đi vào đó thì cũng chỉ là xem xét tình hình công tác nông nghiệp, tác dụng chưa chắc đã bằng một người lao động chân tay.

Nếu Uông Nhật Thần đã trịnh trọng nói với mình như vậy thì Vương Trạch Vinh đành tỏ thái độ rằng nếu bí thư Uông cần mình làm gì thì xin tổ chức cứ bố trí.

Uông Nhật Thần tán thưởng một tiếng:

- Tốt! Sau khi nghiên cứu tính tiên tiến của Đảng viên, Tỉnh ủy quyết định để đồng chí đảm nhiệm bí thư thị ủy thành phố Thường Hồng. Đồng chí có yêu cầu gì thì cứ nói.

Bổ nhiệm mình làm bí thư thị ủy.

Vương Trạch Vinh thực sự không thể ngờ điều này lại đến với mình, tuy là vậy nhưng nghĩ tới lời Uông Nhật Thần nói lúc nãy rằng thành phố Thường Hồng hiện giờ đang ở trạng thái vô chính phủ thì trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác muốn gánh vác trách nhiệm, liền kiên định nói:

- Nếu tổ chức đã tin tưởng tôi thì tôi nhất định sẽ không phụ lòng với sự tín nhiệm của tổ chức.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh đầy khen ngợi rồi tiến lại gần vỗ vỗ bả vai Vương Trạch Vinh nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tình hình khu động đất hết sức phức tạp, Tỉnh ủy quyết định cho đồng chí theo trực thăng để vào trong thành phố Thường Hồng. Tất cả công tác đều do đồng chí phụ trách, các thành viên còn lại sẽ được huy động tới dần dần. Đồng chí phải dốc hết sức để phát động cán bộ triển khai công tác.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xin bí thư Uông và tổ chức yên tâm.

Một loại áp lực mạnh đè lên vai Vương Trạch Vinh, hắn không thể ngờ được rằng mình là thành một bí thư theo cách như vậy.

- Đi thôi, đồng chí có thể mang theo vài người đi cùng, trực thăng đã chuẩn bị xong.

Lúc này Giang Doanh Hà cũng đứng lên nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác sở nông nghiệp tạm thời sẽ do đồng chí Lý Hạ phụ trách, đồng chí cứ hết sức làm tốt công tác ở Thường Hồng đi.

Từ văn phòng đi ra, tâm trạng của Vương Trạch Vinh rất phức tạp, lúc này hắn cũng không hề có tâm trạng vui sướng khi đứng đầu một thành phố, tất cả còn trông chờ vào việc triển khai công tác ở Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh biết tình cảnh Thường Hồng hiện giờ có thể nói là xóa sạch tất cả, mọi chuyện mình đều phải làm lại từ đầu. Tình hình chưa quen thuộc, phải làm thế nào mới có thể triển khai công tác cho tốt chính là một nhiệm vụ thiết yếu đặt ra trước mắt hắn.

Gọi Khương Tắc Xương và Long Dũng Đình tới, Vương Trạch Vinh nhìn hai người bọn họ nói:

- Tôi sẽ tiến vào khu động đất ngay bây giờ, hai người các anh hãy chuẩn bị một chút rồi cùng theo tôi.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Khương Tắc Xương, Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ tôi là bí thư thị ủy thành phố Thường Hồng.

Hai người đều không nói gì thêm mà đi chuẩn bị luôn.

Vương Trạch Vinh gọi một cuộc điện thoại cho Lý Hạ nói:

- Lão Lý, anh lập tức về sở nông nghiệp chủ trì công tác.

Lúc này Lý Hạ đang bận rộn ở Ngân Lĩnh, hắn cũng đã nhận được chuyện phát sinh ở Thường Hồng giờ lại nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền hỏi:

- Trạch Vinh, tình hình là như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa rồi tổ chức tìm tôi nói chuyện, nói rằng để cho tôi đảm nhiệm bí thư thị ủy thành phố Thường Hồng, công tác trong sở nông nghiệp tạm thời do anh chủ trì.

Lý Hạ không ngờ lại có thay đổi nhanh như vậy, không ngờ mình lại được chủ trì công tác của sở nông nghiệp.

Sau khi bàn giao lại một số công việc, Vương Trạch Vinh liền chuẩn bị lên đường.

Một chiếc trực thăng quân dụng được điều tới, Uông Nhật Thần dẫn theo đám lãnh đạo tỉnh ủy đưa tiễn Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần nắm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi xin phó thác người dân trong khu tai nạn cho đồng chí, ở bên trong đồng chí có thể tùy cơ ứng biến, hãy mau chóng cho nhân viên bảo đảm chắc chắn sự ổn định của khu tai nạn.

Hồng Quân cũng nắm tay Vương Trạch Vinh nói:

- Đối với công tác cứu người thì dù còn có chút hi vọng cũng phải cố gắng 100%.

Tư lệnh quân khu Viên Đại Giang cầm tay Vương Trạch Vinh nói:

- Cần quân đội làm gì thì đồng chí cứ ra lệnh.

Đây là hắn trao quyền lực cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.

Nhìn chiếc trực thăng bay lên trong lòng Uông Nhật Thần có chút bất an. Lần này nhấc thẳng Vương Trạch Vinh ngồi vào chiếc ghế bí thư thị ủy, hơn nữa lại là một thành phố bị thiên tai thật ra thì hắn cũng không có nắm chắc.

"Là la hay là ngựa phải trông vào lần này". Uông Nhật Thần thầm nghĩ trong lòng.

Vừa rồi ở trên hội nghị mọi người vẫn có đôi chút tranh luận về việc cho Vương Trạch Vinh đảm nhiệm bí thư thị ủy khu vực bị thiên tai. Có mấy thường vụ tỉnh ủy đều cho rằng Vương Trạch Vinh còn quá trẻ, một người mới gần 33 tuổi mà đã phải gánh vác trọng trách như vậy thì chỉ sợ hắn không chịu được áp lực.

Trở về văn phòng cùng với Giang Doanh Hà, Giang Doanh Hà liền nói với Uông Nhật Thần:

- Tôi cũng có chút lo lắng.

Uông Nhật Thần ngồi xuống nói:

- Đối với đồng chí Vương Trạch Vinh thì đây là một cơ hội. Đối mặt với vô vàn khó khăn như vậy mà cậu ta có thể kiên trì chống đỡ thì chứng tỏ hắn đủ tư cách.

Giang Doanh Hà là người cùng hệ với Uông Nhật Thần nên nói thẳng mà không hề giấu diếm:

- Tôi lo cho cậu ta cũng chỉ vì nếu cậu ta không chịu nổi áp lực thì sẽ có ảnh hưởng đến ngài.

Uông Nhật Thần nói:

- Tôi tin tưởng cậu ta có thể làm tốt.

Nhìn Giang Doanh Hà đi ra ngoài, Uông Nhật Thần bưng chén tràn lên nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội để mình có thể lợi dụng nâng đỡ Vương Trạch Vinh, hiếm khi có cơ hội như vậy thì thử một chút xem sao.

Uông Nhật Thần cũng biết sự phát triển của Vương Trạch Vinh, từ trước tới nay Vương Trạch Vinh chưa từng đơn độc vượt qua thử thách, trải qua chuyện này không chỉ là khảo nghiệm đối với Vương Trạch Vinh mà đồng thời cũng là khảo nghiệm nhãn quang của mình, Uông Nhật Thần cũng có áp lực nhất định.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết Uông Nhật Thần đem hắn đặt lên cái ghế bí thư thị ủy Thường Hồng thì cũng phải chịu áp lực, lúc này hắn đang ngồi trên trực thăng bay về phía thành phố Thường Hồng.

Nhìn quân binh phía dưới sửa đường không ngừng nghỉ, Vương Trạch Vinh thầm nhủ trong lòng bất kể là nơi nào xảy ra chuyện thì xông vào đầu tiên vẫn là những quân nhân này.

Trực thăng bay thẳng một đường, Vương Trạch Vinh nhận thấy sau trận động đất thì hàng loạt dãy núi bị gãy khúc đổ sập, từ trên trực thăng có thể thấy rõ ràng tình hình bên dưới, rất nhiều con đường ở địa phương này đều bị đứt đoạn. Xem ra nếu muốn tiến vào khu thiên tai trong thời gian ngắn thì thật sư là không có khả năng.

- Lần này tỉnh ủy có bàn bạc chọn ra bí thư, thị trưởng, phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Phó thị trưởng thường trực... đáng tiếc chính là những người này đều không có ở đây mà chờ tới khi thông báo tới đúng chỗ thì hẳn là còn phải một hai ngày nữa.

- Bí thư Vương, phía trước chính là thành phố Thường Hồng.

Một sĩ quan quân đội được phái đi theo Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh cũng có mấy lần tới thành phố Thường Hồng này, cho dù sĩ quan này không nói thì hắn cũng nhận ra.

Đưa mắt nhìn toàn bộ thành phố Thường Hồng thì không tìm thấy nơi nào quen thuộc, tất cả đều là đống hoang tàn, khói dày đặc bốc lên mù mịt, các tòa cao ốc gần như không còn thấy bóng dáng nữa.

Khương Tắc Xương chỉ chỉ một chỗ nói:

- Bí thư Vương, chỗ đó chính là thị ủy.

Khương Tắc Xương có phần chưa kịp thích ứng việc xưng hô với Vương Trạch Vinh, điều khiến hắn cảm thấy buồn cười chính là từ khi đi theo Vương Trạch Vinh tới nay thì cách xưng hô này thay đổi rất nhiều lần.

Vương Trạch Vinh nhìn lại nơi vốn là trụ sở thị ủy mà mặt đầy đăm chiêu, như thế này thì có thể tìm được một cán bộ sao?

- Bí thư Vương, trực thăng sắp hạ xuống rồi.

Sĩ quan kia nhắc nhở một tiếng.

Vương Trạch Vinh còn chưa kịp hỏi thì sĩ quan kia nói:

- Tôi tên là Lý Dũng, thủ trưởng có dặn sau khi tới Thường Hồng thì phải nghe lời bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh liền nói:

- Đã làm phiền anh rồi.

Vương Trạch Vinh biết Lý Dũng này là người do tỉnh ủy phái tới để phối hợp với hắn, hắn cũng cần một người như vậy. Hiện giờ ở thành phố Thường Hồng cũng chỉ có quân đội là đáng tin, trong hoàn cảnh không có cán bộ tổ chức đảng thì Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ có thể dựa vào quân đội.