Quan Khí​

Chương 593: Bị thương



Vương Trạch Vinh chia thành phố thành mấy khu vực, yêu cầu mỗi một thường vụ trọng điểm phụ trách một khu vực.

Các thường vụ đều là lãnh đạo nhiều năm kinh nghiệm, sau khi Vương Trạch Vinh phân công công việc, hắn không còn cần chạy loạn các nơi nữa. Kết quả phân công chính là toàn bộ các khu vực đều có một Thường vụ thị ủy phụ trách.

Nghe Vương Trạch Vinh nói thì tình hình Thường Hồng không quá xấu như vẫn nghĩ nên tâm trạng mọi người cũng tốt hơn nhiều. Mọi người nghe Vương Trạch Vinh phân công liền rất nhanh tập trung vào công việc của mình.

Thấy mọi người đã rời đi, Vương Trạch Vinh lúc này mới cảm thấy cả người mệt mỏi ngồi dựa vào ghế không ngừng uống nước. Có các thường vụ chia sẻ, Vương Trạch Vinh nghĩ đến đường sắp được thông nên tâm trạng khá vui. Chỉ cần đường thông thì người bệnh sẽ được cứu chữa.

Vương Trạch Vinh gọi ra bên ngoài, Uông Nhật Thần nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bây giờ đã có thêm bao nhiều người tử vong?

Đây là chuyện bên kia quan tâm nhất.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Uông, do mọi người tự cứu nên hiện nay số người chết là hơn 60 ngàn người, số người bị thương còn nhiều hơn.

Nghe thấy đã có hơn 10 ngàn nữa chết, tâm trạng Uông Nhật Thần rất nặng nên nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cứu viện của hậu phương tạm thời không thể tiến vào, tất cả đều phải dựa vào Thị ủy Thường Hồng. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt nên mọi việc do đồng chí chỉ huy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cảm ơn Tỉnh ủy đã quan tâm tới Thường Hồng. Đám người Thị trưởng Phùng đã tới, chúng tôi đã triệu tập Hội nghị thường ủy lâm thời và phân công công việc cho mỗi người. Mọi người đều đã bắt tay vào công việc.

Uông Nhật Thần nói:

- Bởi vì thời gian cấp bách nên thường vụ chưa đầy đủ. Nếu có đồng chí thể hiện tốt trong công tác cứu nạn, đồng chí có thể đề cử mấy người.

Vương Trạch Vinh biết đây là Uông Nhật Thần cho mình vài người trong thường vụ nên không hề khách khí nói:

- Bí thư Uông, nguyên Phó chánh văn phòng thành phố - Tiền Hồng, Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ Triệu Lâm Phân đều có biểu hiện rất xuất sắc.

Uông Nhật Thần nói:

- Tôi biết việc này.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không có ý thành lập bộ máy của mình. Một ngày qua Tiền Hồng cùng Triệu Lâm Phân làm việc rất tốt. Công tác tự cứu của Thường Hồng đạt thành tích lớn như vậy không thể không có nỗ lực của hai người bọn họ.

Sau khi mấy Lãnh đạo thị ủy đến tiếp quản khu vực của mình mới phát triển tình hình còn tốt hơn bọn họ nghĩ. Mọi người đang tiến hành cứu nạn một cách rất quy củ.

Nhìn người được cứu ra khỏi đống đổ nát, các thường vụ như quên hết các việc đấu đá thường ngày.

Ngô Kim Thành một bên nghe Mc trên đài nói, một bên mở xem những bức ảnh mà phóng viên chụp được từ hôm qua. Nhìn những nội dung cảm động đó, Ngô Kim Thành không nhịn được mà khóc.

- Tài sản đáng quý.

Ngô Kim Thành thở dài nói. Y biết thứ này chỉ cần đưa vào tay các phóng viên thì hình ảnh của Thường Hồng sẽ tăng cao lên rất nhiều.

Nhìn những bức ảnh đó, hình ảnh của Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh càng cao lớn hơn trong mắt y.

Vương Trạch Vinh sau khi ăn một ít điểm tâm liền tìm đến chỗ Viện trưởng Cổ Minh Xuân. Thấy y đang khẩn trương cứu người liền nói:

- Tình hình thế nào rồi Viện trưởng?

Bởi vì rất nhiều bác sĩ tập trung ở đây, Cổ Minh Xuân cũng rất bận rộn phân công công việc:

- Bí thư Vương, chủ yếu là điều kiện không đủ, người bị thương nặng chúng ta chỉ có thể giúp bọn họ cố duy trì hiện trạng mà thôi. Chỉ là những người bị thương rất nặng thì khó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Không thể dùng trực thăng đưa ra ngoài sao?

Cổ Minh Xuân nói:

- Bọn họ không chịu nổi chấn động.

Vương Trạch Vinh biết hôm nay sẽ có không ít đội y tế mang theo thiết bị vào nên nói:

- Lát nữa đội y tế sẽ vào, chúng ta cần phẫu thuật ngay ở đây. Nhất định phải cố gắng giữ mạng sống cho mọi người.

Cổ Minh Xuân nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi đã điều động không ít thuốc men đến đây, duy trì một hai ngày cũng đủ.

- Vậy nhờ các đồng chí.

Vương Trạch Vinh đi đến một chỗ thì thấy Triệu Lâm Phân đang lớn tiếng bố trí công việc. Thấy cô như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không đi tới. Hắn khá hài lòng với năng lực công tác của Triệu Lâm Phân.

- Nơi này làm sao vậy?

Vương Trạch Vinh đi đến trước đó là viện dưỡng lão thì thấy ở đây rất loạn liền đi tới hỏi.

Bí thư chi bổ Đảng tạm thời ở đây là Cục trưởng cục Dân chính Hứa Tuyết Côn, Vương Trạch Vinh từng giao ngọn cờ đảng vào tay y. hấy Vương Trạch Vinh hỏi, Hứa Tuyết Côn vội vàng nói:

- Bí thư Vương, đây vốn là vTiện dưỡng lão, khi động đất xảy ra thì mọi người bị vùi ở trong. Chúng tôi đang cố gắng cứu nạn.

Vương Trạch Vinh nhìn tình hình thì thấy đây là khu một tầng, chẳng qua mấy tòa nhà cao tầng ở cạnh đè xuống, mọi người đang chuyển các tảng gạch ra ngoài. Vương Trạch Vinh lại nhìn quanh thấy lại có một tòa nhà đang nghiêng về phía này. Vương Trạch Vinh nói với Hứa Tuyết Côn:

- Mọi người nhớ chú ý tòa nhà kia.

Hứa Tuyết Côn nhìn thoáng qua tòa nhà nghiêng kia rồi nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi cũng phát hiện ở đây không an toàn nhưng nghĩ đến còn người bị vùi bên dưới nên mọi người tỏ vẻ nhất định phải cứu ra.

Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động. Đối mặt với nguy hiểm như vậy mà bọn họ vẫn không ngừng cứu người, đó là tình nghĩa như thế nào?

- Bên trong còn có dấu hiệu của người sống không?

Hứa Tuyết Côn nói:

- Quân đội đã dùng máy dò xét thì thấy bên dưới vẫn có người còn sống.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nói:

- Vậy nhất định phải cố gắng cứu giúp.

Nói xong, Vương Trạch Vinh lại nhìn ngôi nhà sắp đổ kia mà có chút lo lắng. Chẳng qua ở tình hình này hắn không thể buộc mọi người không cứu nữa.

Đúng lúc này thì lại xảy ra dư chấn.

Lần dư chấn này không nhỏ khiến xung quanh không ngừng vang lên tiếng đổ vỡ.

Vương Trạch Vinh vốn lo lắng thấy dư chấn lại nhìn tòa nhà, cũng may tòa nhà không có dấu hiệu sụp đổ. Vương Trạch Vinh lúc này mới thở dài một tiếng.

- Cẩn thận.

Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy trên tòa nhà kia có một nồi sắt lớn đột nhiên rơi xuống đầu một nhân viên cứu hộ bên dưới.

Nhìn thấy nồi sắt này, Vương Trạch Vinh vô cùng lo lắng.

Vào lúc này nhân viên cứu hộ kia không thể né tránh. Khi Vương Trạch Vinh kêu lên, người này khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.

Những người này có lẽ thường xuyên gặp dư chấn nên không quá sợ, vẫn đang tiến hành công tác cứu viện.

- Không tốt.

Thấy nồi sắt sắp đập vào đầu người kia, Vương Trạch Vinh không nói gì nữa mà lao tới đẩy người kia ra. Nồi sắt từ trên cao rơi xuống đầu người này thì nhất định phải chết, Vương Trạch Vinh nhất định phải cứu.

Sau khi đẩy nhân viên kia ra, nồi sắt lại đánh mạnh vào đầu Vương Trạch Vinh.

Mặc dù đáy nồi không rơi trúng Vương Trạch Vinh, nhưng lực lượng rơi rất nặng khiến Vương Trạch Vinh ngã xuống.

- Bí thư Vương.

- Bí thư Vương …

Khương Tắc Xương và Hứa Tuyết Côn đều kêu lên rồi vội vàng lao tới. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, hai người đều sợ hãi.

Mọi người nghe thấy thế cũng lao tới.

Lúc này Vương Trạch Vinh đã bất tỉnh, máu trên đầu không ngừng chảy ra.

Thấy cảnh này, Khương Tắc Xương rất sợ.

- Mau, mau đưa đi cấp cứu.

Hứa Tuyết Côn hoảng hốt la lên.

Mấy thanh niên liền nâng Vương Trạch Vinh lên cáng rồi chạy nhanh đến điểm cấp cứu.