Quan Khí​

Chương 711: Thiếu nước



Nhà có thêm người nên trong nhà cuối cùng có thêm sức sống. Trước kia khi Vương Trạch Vinh về đến nhà thì chỉ coi như có chỗ ngủ, giờ có thêm nhiều người tới ở tạo thành một mái nhà thật sự khiến cho hắn vui sướng mãi.

Cái cảm giác có gia đình thực sự rất khác, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình việc cũng rất là thư thái.

- Sao lại không có nước!

Khi bà bảo mẫu muốn giặt đống quần áo của đứa bé thì thấy không có nước.

Sau vài cuộc điện thoại thì Vương Trạch Vinh mới phát hiện ra thành phố hiện đang thực thi cung cấp nước sạch theo vùng, tiểu khu này vì muốn tiết kiệm nước nên cũng áp dụng một số biện pháp.

Lần trước trên hội nghị đã từng nghiên cứu về việc này, xem ra vấn đề có phần nghiêm trọng. Vương Trạch Vinh lập tức bảo thư ký tìm tài liệu về việc này cho mình xem.

Hắn vẫn luôn để cho ủy ban thoải mái công tác thế nhưng nước sạch thì lại quan hệ tới vấn đề dân sinh đại sự, hắn không hi vọng việc này sẽ khiến cho vấn đề lớn hơn.

Ngày hôm sau vừa đến văn phòng, Vương Trạch Vinh liền đọc số báo cáo liên quan tới tình hình nước sạch của thành phố.

Mới đọc một phần báo cáo về tài nguyên nước của thành phố Thường Hồng ở trên bàn mà Vương Trạch Vinh đã cảm thấy việc này rất nghiêm trọng. Bản thân Thường Hồng vốn là một thành phố thiếu nước, sau trận động đất thì các công trình, thiết bị, cơ sở thủy lợi cũng bị phá hủy. Hơn nữa theo đà phát triển của Thường Hồng, khu Hồng An cũng đang phát triển theo hướng đại thành thị, dân cư liên tục gia tăng. Chiếu theo điều này thì không bao lâu nữa tình hình thiếu nước ở Thường Hồng sẽ còn có xu thế mở rộng, giải quyết vấn đề nước sạch đã trở thành chuyện trọng yếu nhất.

Vương Trạch Vinh quá bận rộn việc xây dựng thành phố và công tác thu hút đầu tư, hắn không ngờ rằng thành phố lại tồn tại vấn đề thiếu nước nghiêm trọng như thế. Nếu không phải gần đây ủy ban nhân dân thành phố mới báo cáo về việc này thì hắn còn tưởng rằng mấy hồ chứa nước đã đủ rồi.

Trên hội nghị lần trước thì Vương Trạch Vinh đã yêu cầu ủy ban phải nhanh chóng đề xuất một phương án giải quyết vấn đề thiếu nước. Thế nhưng sau khi đọc xong chỗ báo cáo này thì Vương Trạch Vinh lại cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Thành phố Thường Hồng chỉ có một hồ chứa nước cung cấp nước cho nhân dân toàn thành phố, sức chứa của hồ nước rất thấp. Trước khi động đất xảy ra thì cư dân Thường Hồng còn miễn cưỡng có thể duy trì, giờ Thường Hồng phát triển về mọi phương diện, xí nghiệp tăng nhiều, dân cư cũng bắt đầu dày đặc, với tình hình này thì sức chứa của hồ nước càng ngày càng không đủ dùng.

Gặp vấn đề về nước thì Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới vấn đề điện, đây cũng là một vấn đề đã tồn tại, cũng may là Thường Hồng đang đầu tư kinh phí xây dựng các trạm phát điện, nếu như đưa vào vận hành đồng thời thì vấn đề điện chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, mấu chốt vẫn là phải giải quyết vấn đề nước sạch.

- Đến công ty cung ứng và cấp thoát nước.

Vương Trạch Vinh nói với thư ký Tô Hành Chỉ. Hắn muốn đích thân mình xem rốt cuộc hồ chứa nước còn có bao nhiêu.

Lâm Căn Tổ - Tổng giám đốc tổng công ty cung ứng và cấp thoát nước được báo tin Vương Trạch Vinh đến liền vội vàng từ văn phòng xông xuống dưới tầng.

- Bí thư Vương, ngài tới đó ư?

Lâm Căn Tổ là một người cao gầy gò, khi đứng trước mặt Vương Trạch Vinh liền hơi khòm lưng xuống.

- Anh đi theo tôi xem một chút.

Vương Trạch Vinh không hề vào văn phòng mà lên ô tô đi thẳng tới hồ chứa nước.

Đứng ở trên bờ hồ chứa, Vương Trạch Vinh nhanh chóng nhìn thấy đáy hồ chứa nước, nhướng mày nói:

- Các anh làm thế nào vậy, nước chỉ còn đến mức này mà vẫn không thấy áp dụng cách xử trí nào.

Liếc nhìn thêm lần nữa, tâm tình Vương Trạch Vinh thực sự là rất xấu, hồ chứa nước gần như cạn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Thường Hồng có thể chờ tới mùa mưa hay không cũng là một vấn đề.

Trông thấy tình cảnh này Vương Trạch Vinh cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu như hồ chứa này mà không có nước thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu toàn bộ thành phố mà rơi vào tình trạng không có nước để sử dụng thì vấn đề nảy sinh không chỉ có một hay hai chuyện, vừa nghĩ tới những chuyện có thể phát sinh thì Vương Trạch Vinh cảm thấy run cả người. Lúc này hắn thật sự kích động tới mức muốn đánh người, Phùng Triêu Lâm làm như thế nào vậy, chuyện lớn như vậy mà không hề phát hiện, như này mà hắn còn muốn làm thị trưởng à!

Lâm Căn Tổ nói:

- Hồ chứa nước chỉ còn ngần này thôi. Dung lượng nước mà thành phố sử dụng lại rất lớn, mặc dù chúng tôi đã dụng một số biện pháp tiết kiệm nước nhưng mà hiệu quả vẫn không tốt lắm.

Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Phùng Triêu Lâm, nói:

- Vấn đề thiếu nước đã nhiều lần được nói trên hội nghị, các anh làm như thế nào vậy hả?

Lúc này Phùng Triêu Lâm cũng méo cả mặt, thành phố mới lập một đường dây nóng tới thị trưởng, mấy ngày nay toàn là người dân thành phố gọi tới để hỏi về tình hình thiếu nước, áp lực của hắn cũng rất lớn. Khổ một điều là hắn cũng không để mắt tới vấn đề nước này, chuyện lớn chuyện nhỏ thực sự quá nhiều, hết bận bên dưới rồi lại chuyện sếp Hồng Quân bên trên, do đó hắn không có thời gian chú ý tới vấn đề sử dụng nước. Tới khi ngành nước phản ánh việc này thì hắn mới chạy tới xem, xem rồi khiến hắn nhảy dựng lên vì sợ, kế đó mới báo cáo việc này lên hội nghị thường vụ thị ủy, cũng đã áp dụng các biện pháp giải quyết nhưng vấn đề vẫn càng lúc càng lớn.

- Bí thư Vương, thành phố đã cấp 300.000 tệ để tiến hành dẫn nước từ hồ chứa nước Quả Đại cách 40 dặm, hiện tại đường ống dẫn cũng đã nhanh chóng được tiếp nối, chắc là có thể duy trì được tới mùa mưa.

Phùng Triêu Lâm nói. Đây cũng chỉ là cách làm khi không còn biện pháp nào khác, đường ống dẫn nước rõ ràng cũng chỉ cung cấp được một lượng nước nhỏ mà lượng nước sử dụng trong thành phố khó mà giảm bớt. Khí hậu ở thành phố Thường Hồng sau trận động đất rất khác thường, suốt một thời gian dài mà chưa có trận mưa nào, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì thì toàn thành phố sẽ lâm vào tình trạng không có nước sử dụng, hắn là thị trưởng trưởng nên trách nhiệm sẽ rất lớn.

Nghe thấy Phùng Triêu Lâm trả lời như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Lượng nước thành phố sử dụng quá nhiều, nếu chỉ vẻn vẹn có một đường ống dẫn nước thì có thể giải quyết được bao nhiêu vấn đề. Tôi thấy cần phải có một chuyên đề để nghiên cứu vấn đề này mới được.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Bí thư Vương, việc này đã đến tình trạng không giải quyết không được rồi, biện pháp duy nhất hiện giờ chính là khống chế dùng nước, tôi đã hạ lệnh ngừng sản xuất đối với một số hộ sử dụng nước nhiều rồi, tổn thất rất lớn!

Lúc này trong lòng Phùng Triêu Lâm có một chút nghi hoặc, sau trận động đất thì Thường Hồng có quá nhiều chuyện, mọi người có lơ là, chểnh mảng cũng là chuyện bình thường, thế nhưng ngay cả mình mà trong suốt thời gian dài cũng không hề nhận được tin tức gì về chuyện này, có trách cũng phải trách mình không chú ý tới việc này! Bản thân mình coi nhẹ cũng còn có thể nói được, còn Tào Tín Xuân chủ quản công tác này sao cũng không hề nhắc nhở tiếng nào? Nghĩ đến việc Tào Tín Xuân đi lại thân cận với Vương Trạch Vinh thì Phùng Triêu Lâm liền nghi ngờ việc này có phải là Vương Trạch Vinh thông đồng với Tào Tín Xuân để hại mình hay không? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Thấy Vương Trạch Vinh hỏi tới việc này thì hắn càng thêm cẩn thận, hắn không hi vọng bị Vương Trạch Vinh và Tào Tín Xuân tóm được nhược điểm.

Phùng Triêu Lâm nhớ rõ đã từng hỏi qua Tào Tín Xuân nguyên nhân của việc này, câu trả lời của Tào Tín Xuân cũng có lý, hắn tuy là lãnh đạo được phân công quản lý nhưng việc này có tính chồng chéo. Lúc ấy Triệu Lâm Phân còn là thường vụ thị uỷ, lại là người được phân công quản lý khu Hồng An mà khu Hồng An này là nơi cung cấp nước chủ yếu cho thành phố, công tác chủ yếu vẫn do người phụ nữ này làm, không có báo cáo thì đó là vấn đề của thị.

Giờ thì Triệu Lâm Phân đã xảy ra chuyện rồi, việc này thực sự là không tìm thấy căn nguyên! Chẳng lẽ nguyên nhân thực sự là từ Triệu Lâm Phân? Phùng Triêu Lâm cũng không quá tin điều này, hiện tại hắn không đủ tinh lực để nghĩ nhiều, giải quyết vấn đề nước trước mắt mới là quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh cũng không biết Phùng Triêu Lâm đang suy nghĩ, trong tâm tưởng của Vương Trạch Vinh thì bất cứ chuyện gì cũng đều phải xoay xung quanh vấn đề dân sinh mà làm, mấy cái loại dùng chuyện của lão bách tính để hại người khác thì dù có đánh chết hắn cũng không làm được. Quay sang nói với Lâm Căn Tổ:

- Các anh báo cáo chuyện thiếu nước khi nào?

Trông thấy tình hình hồ chứa nước, Vương Trạch Vinh thực sự cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, giả dụ năm nay mùa mưa tới muộn hoặc thời gian dài nữa mà không có mưa thì dân chúng ở thành phố Thường Hồng phải làm sao bây giờ. Đây đích thực là đại sự, bản thân mình là bí thư thị ủy nên trách nhiệm cũng rất lớn, thị trưởng thì càng không cần phải nói, Phùng Triêu Lâm có khi không còn được ngồi lên cái ghế thị trưởng nữa ấy chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Trạch Vinh run lên, trong việc này liệu có vấn đề nào tồn tại hay không?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, Lâm Căn Tổ không dám thở mạnh, dù đang đứng nhưng trong lòng hết sức bất an. Sự lợi hại của Vương Trạch Vinh thì hắn đã biết, nếu khiến cho Vương Trạch Vinh không hài lòng thì cái mũ trên đầu mình có thể tháo xuống bất cứ lúc nào.

- Bí thư Vương, năm trước chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi.

Ý của Lâm Căn Tổ lúc này chính là làm sao để mình leo ra khỏi chuyện này mới được.

- Các anh hãy tiến hành điều tiết hết khả năng, phải khống chế một số doanh nghiệp hoặc hộ gia đình dùng nước đặc biệt, bảo đảm nước sạch cho người dân sử dụng là trọng yếu nhất.

Vương Trạch Vinh cũng không gây khó xử cho tên Lâm Căn Tổ này, tình trạng này chắc hẳn không phải vấn đề nơi hắn.

Rời khỏi tổng công ty cung ứng và cấp thoát nước, Vương Trạch Vinh tới khu ủy Hồng An.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, bí thư khu ủy Hoàng Như Tú cả kinh trong lòng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì nên mới khiến cho Vương Trạch Vinh lặng lẽ tới đây.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Các chị báo cáo tình hình thiếu nước lúc nào?

Hoàng Như Tú nói:

- Việc này tôi biết rõ, từ năm trước đã phát hiện ra vấn đề này. Lúc ấy Triệu Lâm Phân có đưa việc này lên hội nghị để thảo luận, vì thế còn viết một chuyên đề báo cáo, Triệu Lâm Phân nói sẽ tự mình đưa lên cấp trên.

Khi nói chuyện nàng tỏ ra đã chuẩn bị từ sớm, mở ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu báo cáo năm trước.

Vương Trạch Vinh nhìn lướt qua nội dung, đích thật là có chuyện như vậy, lãnh đạo được báo cáo là Tào Tín Xuân.

Một chuyện lớn như vậy thì Vương Trạch Vinh không tin là Triệu Lâm Phân không coi trọng. Thế nhưng giờ Triệu Lâm Phân đã xảy ra chuyện rồi, việc này tới đây bị đứt đoạn, rốt cuộc là có ai động tay động chân vào việc này? Nhìn thấy nội dung trong tài liệu lại nghĩ tới tình hình quan khí của Tào Tín Xuân, trong lòng Vương Trạch Vinh liền có đáp án, Tào Tín Xuân không thoát được quan hệ tới việc này.

Thấy Vương Trạch Vinh đang trầm tư, Hoàng Như Tú vội vàng rót thêm ít nước ấm vào chén của Vương Trạch Vinh rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh. Hiện tại ở Thường Hồng thì Vương Trạch Vinh là một nhân vật có uy thế hùng mạnh, Hoàng Như Tú biết mình có thể lên làm bí thư khu ủy thì hoàn toàn là nhờ có Vương Trạch Vinh ủng hộ, đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất của mình.

- Ừ, các chị hãy mau chóng làm một phương án về việc sử dụng nước, hiện giờ vấn đề này đã rất khẩn trương.

Vương Trạch Vinh cũng không có nói chuyện gì khác, việc này mình phải ngẫm nghĩ cho kỹ lại mới được.

Thông qua chuyện này, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chỉ có chuyện thiếu nước đơn giản như vậy, có khi còn có nội tình.

- Bí thư Vương, cảm ơn ngài đã đề bạt tôi, không biết chừng nào thì ngài rảnh, tôi muốn mời ngài ăn một bữa cơm.

Hoàng Như Tú thấy Vương Trạch Vinh muốn đi liền vội vàng khẽ hỏi.

Lúc này Vương Trạch Vinh mới nhìn kỹ lại Hoàng Như Tú đứng trước mặt, một bộ trang phục công sở bó sát người làm nổi bật lên từng đường cong, sự quyến rũ của phụ nữ thể hiện rõ ràng.

Không ngờ người phụ nữ này hấp dẫn như vậy! Vương Trạch Vinh thầm khen một tiếng.

- Ngày khác đi, hôm nay còn có chuyện.

Vương Trạch Vinh bước nhanh ra ngoài.

Vừa mới trở lại văn phòng thì Tào Tín Xuân đi vào.

Tào Tín Xuân vào cửa liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, nghe nói hôm nay ngài tới thăm tổng công ty cung ứng và cấp thoát nước.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tình thế rất gay gắt!

Tào Tín Xuân nói:

- Bí thư Vương, tôi tới để kiểm điểm với ngài, việc này tôi vốn được phân công quản lý, lúc ấy nghĩ tới Triệu Lâm Phân cũng là thường vụ thị ủy nên tôi cũng không quá nhúng tay vào chuyện trong khu Hồng An. Vấn đề cung cấp nước chủ yếu lại là do khu Hồng An cung cấp, lúc đó tôi chỉ nghĩ là nếu có vấn đề thì bọn họ sẽ báo cáo, mãi mà không thấy bọn họ báo cáo cho nên tôi cũng có phần quan liêu!

Vương Trạch Vinh liếc nhìn Tào Tín Xuân nói:

- Tôi nghe nói bọn họ đã từng làm chuyên đề báo cáo.

- A! Có chuyện như vậy sao? Tôi sẽ lập tức về truy xét, nếu quả thật có việc này thì nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc.

Tào Tín Xuân nghiêm mặt nói.

Loại chuyện này nếu Tào Tín Xuân thật sự cố ý áp chế thì dù có truy xét cũng không tới được người hắn, Vương Trạch Vinh cũng không muốn vì việc này mà "đả thảo kinh xà", gật đầu nói:

- Tình hình rất nghiêm trọng đó, hôm nay tôi đi kiểm tra tình hình hồ chứa nước. Tôi rất lo lắng, vạn nhất mùa mưa tới muộn hoặc lâu nữa mà vẫn không mưa thì khu Hồng An có thể xuất hiện tình cảnh thiếu nước.

Tào Tín Xuân nói:

- Thành phố đã cấp 300.000 tệ để tiến hành dẫn nước, ít nhiều cũng có thể đủ giải quyết một ít vấn đề.

- Anh hãy để ý tới việc này nhiều một chút, vấn đề nước cho dân sử dụng là trọng yếu nhất.

Vương Trạch Vinh nói.

- Xin bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ đưa chuyện này thành nhiệm vụ hàng đầu phải làm.

Nhìn Tào Tín Xuân đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh biết mình phải động tới tên này rồi.

Lúc này Vương Trạch Vinh đã nghĩ rõ ràng rồi, Tào Tín Xuân nhất định đã được báo cáo chuyện thiếu nước rồi, không biết là vì nguyên nhân gì mà hắn lại không để ý đến. Đến giờ sau khi xuất hiện vấn đề thì hắn lại cố gắng đẩy bản thân mình ra, hơn nữa còn ôm một ý nghĩ đó là tốt nhất vấn đề thiếu nước càng nghiêm trọng càng tốt, chỉ cần tới khi không còn nước để sử dụng thì cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm phía dưới, Phùng Triêu Lâm nhất định là người phải đứng mũi chịu sào, miễn là Phùng Triêu Lâm ngã thì vị trí thị trưởng sẽ bỏ trống.

Chủ ý này của Tào Tín Xuân đúng là rất khéo, từ trước tới này hắn đều là người đi lại thân cận với mình, đến lúc đó mình cũng sẽ nói giúp hắn, cứ như vậy cộng thêm sự tác động của gia tộc hắn đứng đằng sau lưng thì cái ghế thị trưởng có khả năng rất lớn đặt dưới mông hắn.

Vương Trạch Vinh cũng không ghét tranh đấu trên quan trường, bản thân mình cũng làm như thế mà, mấu chốt chính là tên Tào Tín Xuân này lại đem vấn đề nước uống của dân chúng để làm lợi thế cho hắn lên chức, đây chính là chạm tới điểm giới hạn của Vương Trạch Vinh.

Nhất định phải giải quyết vấn đề thiếu nước của Thường Hồng!

Vương Trạch Vinh cảm thấy Thường Hồng nếu muốn phát triển thì việc đầu tiên phải làm chính là cung cấp một hoàn cảnh có lợi cho Thường Hồng mới được, nếu như vấn đề thiếu nước mà không được giải quyết thì hàng năm Thường Hồng sẽ bị việc này cản trở. Khi nghĩ đến việc người nước Pháp đang khảo sát hạng mục này thì Vương Trạch Vinh thấy việc này rất có không gian để hợp tác, có lẽ có thể làm một đập chứa nước khổng lồ bao gồm tích trữ nước, tưới tiêu, phát điện, du lịch. Chỉ cần con đập này xây xong thì Thường Hồng sẽ không còn tình trạng thiếu nước.