Lỗ Trường Sơn là cháu của Lỗ Hùng. Bởi vì thế nên Lỗ Hùng không ngừng giúp hắn. Lỗ Trường Sơn là người thân tín nhất của Lỗ Hùng.
Lỗ Hùng nhấp ngụm trà rồi nhìn chằm chằm vào Lỗ Trường Sơn mà nói:
- Trường Sơn, cháu cũng biết đó, Vương Trạch Vinh lần này là nhằm vào chú.
- Chú, chú không phải còn Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Cháu không tin thằng Vương Trạch Vinh đó không nể mặt Phó chủ tịch tỉnh Lỗ.
Nghe đến Phó chủ tịch tỉnh Lỗ, Lỗ Hùng cười cười không nói gì.
Lỗ Hùng công tác ở huyện Trạch Điền nhiều năm như vậy, hàng năm đều lên tỉnh với lý do là quan hệ họ hàng. Y cũng đến nhà Phó chủ tịch tỉnh Lỗ, đáng tiếc Phó chủ tịch tỉnh Lỗ không muốn nhúng tay vào công việc bên dưới nên không giúp y mấy.
- Chú, chú nói thằng Vương Trạch Vinh kia làm loạn gì chứ? Hắn có nhiều việc như vậy thì đến xã Thạch Sơn làm gì? Chẳng lẽ là muốn gặp thằng Mạnh Học Nam?
Lỗ Hùng không khỏi nghĩ đến Mạnh Học Nam. Nghĩ đến Mạnh Học Nam là Lỗ Hùng bực mình. Mạnh Học Nam được thành phố bổ nhiệm làm Phó chủ tịch huyện. Theo Lỗ Hùng nghĩ thì Mạnh Học Nam là người của huyện nên dễ bị mua chuộc, không ngờ tên này rất ngoan cố.
- Mạnh Học Nam đã gãy chân, lần này Vương Trạch Vinh đến gặp hắn thì có lẽ cháu không thoát thân.
Lỗ Trường Sơn nghe Lỗ Hùng nói như vậy liền mở to mắt nói:
- Mẹ nó chứ, sớm biết cháu giết thằng đó.
- Lần này chú có thể chú không qua được rồi. Chỉ cần Vương Trạch Vinh đến huyện thì chú sẽ mất chức. Chú không thể giữ được cháu rồi.
Lỗ Trường Sơn thấy vẻ mặt Lỗ Hùng như vậy liền nghĩ mình làm quá nhiều việc phi pháp nên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chú, từ trên xuống dưới đều có người, cháu không tin thằng Vương Trạch Vinh có thể một tay che trời.
Lỗ Hùng lắc đầu nói:
- Hắn là Bí thư thị ủy, sau lưng còn có bố vợ là phó Thủ tướng. Phó chủ tịch tỉnh Lỗ cũng không giúp được chú.
Lỗ Hùng xua tay nói:
- Vương Trạch Vinh đang từ xã Thạch SƠn đi, đường mặc dù khó đi nhưng rất nhanh đến huyện. Được rồi, chú xong rồi, cháu đi đi.
Lỗ Trường Sơn ra ngoài, Lỗ Hùng cười lạnh trong lòng. Hắn hiểu tính cách của Lỗ Hùng. Nói nhiều như vậy thì Lỗ Trường Sơn sẽ có hành động.
Vừa nãy Lỗ Trường Sơn đã nói Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện ở trên đường, Lỗ Hùng hy vọng Lỗ Trường Sơn có thể làm việc này.
Quả nhiên Lỗ Hùng không nhìn lầm Lỗ Trường Sơn. Sau khi ra khỏi nhà Lỗ Hùng, Lỗ Trường Sơn nghĩ đến mình không thể để Vương Trạch Vinh về huyện.
Lỗ Trường Sơn gọi tới công an xã Thạch Sơn để tìm hiểu tình hình cụ thể, kết quả không ai nghe.
Gọi mấy vòng mà Lỗ Trường Sơn không nhận được tin tức mấy, chỉ biết Vương Trạch Vinh đi chiếc xe cà tàng.
- Bưu Tử, có một con xe đi từ xã Thạch Sơn lên huyện, biển số là Huyện Hồng An, tao không hy vọng thấy nó lên huyện.
Lỗ Trường Sơn tìm một chỗ không người rồi nhỏ giọng nói. Sau khi nói xong Lỗ Trường Sơn liền vứt sim xuống nước.
Bưu tử là kẻ xã hội đen ở huyện Trạch Điền và luôn được Lỗ Trường Sơn thầm giúp. Rất nhiều việc Lỗ Trường Sơn không tiện ra mặt đều do hắn làm.
Lỗ Trường Sơn gọi tới, Bưu tử cười cười, chuyện này quá đơn giản, không phải chỉ cần dùng xe tải đâm xe con rồi lao xuống núi sao? Việc này Lỗ Trường Sơn đã sai hắn làm vài lần, mỗi lần đều không có chứng cứ.
Vương Trạch Vinh lúc này đang ngồi trên xe về huyện thành. Hắn không ngờ Lỗ Hùng lại muốn gây tai nạn xe.
Vương Trạch Vinh đang nghĩ thì có số máy lạ gọi tới.
- Bí thư Vương, tôi là Quản Thuật – huyện Trạch Điền, là Bí thư Hàn bảo tôi liên lạc với ngài.
Quản Thuật cung kính nói.
Nghe thấy Hàn Chính Cương bảo Quản Thuật gọi cho mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh lập tức bố trí. Lên huyện thành tôi sẽ gọi cho anh.
Quản Thuật nói:
- Bí thư Vương, Bí thư Hàn đã nói tôi nghe theo lệnh của ngài, trong tay tôi có nhiều tài liệu cần nộp cho ngài.
Thấy Quản Thuật có tài liệu, Vương Trạch Vinh nói:
- Rất tốt.
Vương Trạch Vinh dập máy nhưng Quản Thuật rất vui, y biết lần này Huyện ủy sẽ động đất.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, hắn cảm thấy huyện Trạch Điền có vấn đề rất lớn.
Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì có số máy khác gọi tới.
Trần Tín Trung nói:
- Bí thư Vương, Phó Trưởng phòng công an huyện Trạch Điền Trần Tín Trung báo cáo với ngài.
Nghe Trần Tín Trung, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Lô Ba nói tình hình với anh chưa?
Trần Tín Trung nói:
- Xin Bí thư yên tâm, đội cảnh sát hình sự huyện luôn đợi lệnh.
Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ, cũng may Công an huyện chưa xong hết.
Dặn Trần Tín Trung vài câu, Vương Trạch Vinh nghĩ đến chỗ dựa của Lỗ Hùng là Phó chủ tịch tỉnh Lỗ ở tỉnh, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Vương Khải Thần, nói tình hình ở huyện Trạch Điền ra với đối phương.
Vương Khải Thần nghe xong rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chuyện huyện Trạch Điền hoàn toàn do anh phụ trách. Về phần trên tỉnh tôi sẽ báo cáo với Bí thư Hà.
Vương Khải Thần nói như vậy làm Vương Trạch Vinh yên tâm.
Lúc này huyện Trạch Điền bề ngoài rất bình tĩnh, sau khi ra khỏi nhà Lỗ Hùng thì các thường vụ vô cùng lo lắng. Vương Trạch Vinh đến huyện Trạch Điền, hắn nhất định sẽ nắm giữ rất nhiều tình hình. Huyện Trạch Điền sẽ thành thế nào?
Lỗ Hùng gọi vợ mình tới, gọi ba con trai tới. Nhìn mấy người ngồi đó, Lỗ Hùng nghiêm túc nói:
- Mỹ Tiên, bà mang con đi đi.
- Sao thế ông?
Vợ y nói.
Lỗ Hùng nói:
- Hai đứa lớn đang học ở Mỹ, hai đứa lập tức về Mỹ, tài khoản hai đứa đã đủ tiền. Thằng ba lần này cũng theo hai anh đến Mỹ đi, bà cũng đi cùng.
Con út Lỗ Hùng mới đính hôn nên khó hiểu hỏi:
- Bố, đã xảy ra chuyện gì mà muốn bọn con rời đi?
Lỗ Hùng cười khổ một tiếng rồi nói:
- Mấy người biết tiền đang có từ đâu mà có không? Toàn bộ đều do vi phạm pháp luật mà có, lần này Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh đã theo dõi, có thể vượt qua cửa này ư, sao có thể?
Mỹ Tiên vội vàng nói:
- Ông nó, hay là ông cùng đi với mọi người?
Con thứ hai nói:
- Bố, không phải hàng năm bố đều lên tỉnh gặp Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Bây giờ tìm ông ta đi, con không tin Vương Trạch Vinh đấu được Phó chủ tịch tỉnh Lỗ.
Lỗ Hùng nhìn mọi người rồi nói:
- Các người nghĩ rằng tôi năm nào cũng đến nhà Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Hầu hết thời gian tôi chỉ lên tỉnh mà thôi, gặp Phó chủ tịch tỉnh Lỗ có một hai lần. Y đâu coi trọng tôi.
Bốn người kia đều trợn mắt há mồm, việc này làm bọn họ quá giật mình.
Lỗ Hùng cười phá lên rồi nói;
- Sao, khó hiểu ư? Tôi chỉ là con hổ giấy mà thôi, chẳng qua con hổ giấy đó đúng là có tác dụng. Tôi mượn xu thế này rồi lợi dụng quyền lực, tiền và gái để mở rộng vòng tròn. Thực ra về sau Phó chủ tịch tỉnh Lỗ chỉ để tạo thế mà thôi. Chính thức làm tôi thoải mái là do tiền và gái.
Lỗ Hùng có lẽ biết mình sẽ đi nên nói rõ với người nhà.
Mọi người nghe Lỗ Hùng nói như vậy, nhưng người nhà vẫn không hiểu. Con cả nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Lỗ có tác dụng như vậy sao bố?
Lỗ Hùng cười ha hả nói:
- Mấy người biết tôi sao không rời khỏi huyện Trạch Điền nghèo này không? Chỉ có ở nơi này thì người như tôi mới có thể sống. Được rồi, mấy người đi đi. Cả đời này tôi đã hưởng thụ đủ, tài khoản mấy người đã có rất nhiều tiền, tiết kiệm một chút thì sẽ sống đủ cả đời.
Lúc này Lỗ Hùng mới ngồi bịch xuống ghế.
Mỹ Tiên nói:
- Ông nó, nhân lúc Vương Trạch Vinh còn chưa ra tay, ông đi cùng mọi người đi.
Lỗ Hùng lắc đầu nói:
- Quá mệt rồi, làm quan đã khó, làm quan tham cũng khó, cứ như vậy đi.