Sau khi có sự ủng hộ của Phùng Triêu Lâm khiến triển khai công tác càng dễ hơn. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hiểu một điểm, trước kia mình suy nghĩ khống chế hoàn toàn có điểm không đúng. Trong quản lý thì phải có vài phe phái khác nhau, quan trọng là dùng người như thế nào.
Thông qua việc liên minh với Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu thêm về quan trường.
Thị ủy phụ trách phương hướng là được, không cần phải nhúng tay vào việc hành chính. Quyền lực là gì? Vương Trạch Vinh bây giờ đã hiểu một chút. Vì sao một số kẻ tìm mọi cách khống chế quyền lực, chủ yếu là do quyền lực có thể gúp bọn họ đạt được nhiều lợi ích. Nếu mình một lòng vì nhân dân mà làm việc, vậy bỏ chút quyền cũng không sao.
Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nghĩ như vậy là đúng không, bản thân hắn không có ý kiếm tiền, bỏ quyền cho người bên dưới, người bên dưới làm việc càng thêm chăm chú.
Chuyện ở Thường Hồng khá kỳ quái, Vương Trạch Vinh trao nhiều quyền cho Phùng Triêu Lâm, điều này làm Các Vũ Tuấn và Lưu Gia Hà càng cách Phùng Triêu Lâm nhiều hơn. Phùng Triêu Lâm bây giờ cũng không còn cùng bọn họ tính mưu tính kế nữa, một lòng vì công việc.
Thấy biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ, điều này rất có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng. Phùng Triêu Lâm chủ yếu thích quyền lực, bây giờ sau khi y đã khắc chế chút khuyết điểm này thì năng lực sẽ được thể hiện ra.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đến ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Trưởng ban Lục Bích Tuyết nói chuyện với hắn về thời điểm Nối vòng tay lớn chính thức đến Thường Hồng.
Đối với đêm diễn khổng lồ mà Trung ương tổ chức, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn rất coi trọng.
Lục Bích Tuyết nói với Vương Trạch Vinh rằng lần này cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều đến Thường Hồng tham gia, điều này tỏ rõ sự coi trọng của Tỉnh ủy với Thường Hồng. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn dự định tiến hành một loạt hoạt động, phối hợp việc khánh thành quốc lộ đi thông mấy huyện, khởi công Khu nông nghiệp khổng lồ ở huyện Tân Xuyên, mấy hạng mục lớn cùng tiến hành. Yêu cầu Thường Hồng chuẩn bị trước các tài liệu.
Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không rõ tại sao hai người Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy lại muốn đến Thường Hồng.
Lần trước hai người bị phản kích rất mạnh, sau đó không thấy bọn họ có biểu hiện gì. Chẳng qua Vương Trạch Vinh vẫn có chút cảnh giác.
Lâm đ*o Nguyên lần trước chút nữa thảm bại, nếu không phải đột nhiên xuất hiện hai viện binh thì y chính là con cừu bị lột da. Đồng thời sau khi hội nghị y cũng không có ra tay nữa, làm việc cũng cẩn thận hơn.
Tình huống tỉnh Giang Sơn càng lúc càng phức tạp làm Vương Trạch Vinh khá đau đầu.
Lục Bích Tuyết là người Uông hệ, chị vẫn rất tôn trọng Vương Trạch Vinh. Vì phối hợp công tác của Thường Hồng, chị quyết định điều động rất nhiều nhân tài đến giúp đỡ Thường Hồng trong lần này. Hoạt động lần này rất quan trọng cho sự phát triển của Vương Trạch Vinh.
Sau khi nói chuyện xong công việc, bởi vì hai người đều là Uông hệ nên nói chuyện khá tự nhiên. Vương Trạch Vinh cười nói với Lục Bích Tuyết:
- Trưởng ban, đồng chí Ngô Kim Thành bây giờ đã lên ban Tuyên giáo công tác, xin mời Trưởng ban giúp đỡ nhiều.
Nghe Vương Trạch Vinh nói đến Ngô Kim Thành, Lục Bích Tuyết nghiêm túc nói:
- Đồng chí Ngô Kim Thành công tác rất tốt. Sau khi đến ban Tuyên giáo thì rất nhanh bắt tay vào công việc.
- Trưởng ban, hay là lúc nào Trưởng ban rảnh thì tôi gọi Ngô Kim Thành ra để mọi người giao lưu chút?
Giới thiệu Ngô Kim Thành với Lục Bích Tuyết là nội dung quan trọng của Vương Trạch Vinh. Người của mình được điều lên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh rất tức giận. Nếu việc này không thể đổi, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình cố gắng giúp hai người Ngô Kim Thành cùng Tiền Hồng một chút.
Lục Bích Tuyết biết Ngô Kim Thành là người của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Ngô Kim Thành đã là Phó trưởng ban, như vậy rất có tác dụng với mình. Hơn nữa Ngô Kim Thành coi như là người cùng hệ với mình, người như vậy cũng nên dùng:
- Trạch Vinh, cậu đi đến đâu đúng là không quên đồng chí của mình.
Lục Bích Tuyết đã 50 tuổi. Sau khi Uông Nhật Thần lui, chị ta không còn thoải mái như trước. Bây giờ chị ta đã không còn tham vọng tiến lên mấy, chỉ là muốn giúp con cái mà thôi. Quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì sẽ có lợi cho con cái của mình. Chị thấy rõ nếu Vương Trạch Vinh làm tốt ở Thường Hồng thì tiền đồ phát triển sẽ rất lớn.
Chị vẫn luôn chú ý chuyện ở Thường Hồng. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã hoàn toàn khống chế Thường Hồng, có thành tích chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đừng nói là chị, không ít lãnh đạo trên tỉnh đều muốn đưa thân tín của mình tới Thường Hồng mà kiếm thành tích. Chỉ cần tham gia vào sự xây dựng Thường Hồng, ít nhiều cũng sẽ có thành tích.
- Trạch Vinh, tôi dự định đưa con gái mình đến Thường Hồng công tác, mời cậu giúp nhiều hơn.
Lục Bích Tuyết đột nhiên nói.
- Sao không điều đến Phượng Hải?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Với quan hệ của Lục Bích Tuyết thì đến Phượng Hải tiện hơn mà.
Lục Bích Tuyết cười nói:
- Mục đích của tôi là để nó rèn luyện ở cơ sở. Đặt ở Thường Hồng là hy vọng nó học từ cậu nhiều hơn.
Thấy Lục Bích Tuyết như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu một chút. Mục đích của Lục Bích Tuyết là muốn mình bồi dưỡng con của chị ta. Đương nhiên hy vọng lớn nhất là hy vọng cô con gái quan hệ tốt với mình. Nếu quan hệ tốt thì mình mà phát triển, con gái chị ta cũng sẽ phát triển.
Vương Trạch Vinh không biết sao Lục Bích Tuyết lại tin vò mình như vậy?
Lục Bích Tuyết đã nói như vậy thì Vương Trạch Vinh không có lý nào mà từ chối, hắn vội vàng đáp ứng.
Lục Bích Tuyết thấy Vương Trạch Vinh đồng ý liền khá vui vẻ. Đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, đưa con gái đến Phượng Hải thì Lục Bích Tuyết hoàn toàn có thể làm. Quan trọng là sau khi đưa đến Phượng Hải mà chị ta lui, cuộc sống của con gái sẽ không tốt. Đi theo Vương Trạch Vinh thì có chỗ tốt đấy là đối phương còn trẻ, tiền đồ rất lớn. Vương Trạch Vinh mà tiến thêm, con gái mình có lẽ cũng sẽ tiến lên.
Ra khỏi văn phòng Lục Bích Tuyết, Vương Trạch Vinh nhìn biển mấy phòng, sau đó đi đến phòng Ngô Kim Thành. Văn phòng của Ngô Kim Thành không tốt mấy, biển có lẽ mới đóng. Xem ra có thể thấy chức Phó trưởng ban của y là do Tỉnh ủy thêm vào mà thôi.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Ngô Kim Thành vội vàng đứng lên bắt tay đối phương rồi nói:
- Trạch Vinh, sao lại đến đây thế?
Ngô Kim Thành bây giờ đã là Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, y đến đây mới hiểu mình là Phó trưởng ban cuối cùng. Trong ban Tuyên giáo Tỉnh ủy thì có năm Phó trưởng ban, mình đến sẽ là Phó trưởng ban thứ sáu.
Trước khi đến y còn nghĩ mình là Phó trưởng ban thì lãnh đạo cả tỉnh đều phải nhờ mình, kết quả lại là như vậy. Mấy Phó trưởng ban phía trước đã không có mấy việc, bây giờ y hàng ngày chỉ uống trà mà thôi.
Ngồi trên sô pha mà nhìn Ngô Kim Thành rót nước cho mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mới đến thì chắc không bận phải không?
- Có chuyện mẹ gì mà làm.
Đặt cốc trà xuống trước mặt Vương Trạch Vinh, Ngô Kim Thành ngồi xuống nói:
- Người ta đây là định xa lánh tôi.
- Làm quen công tác nơi này là được, tôi thấy anh phải mau chóng dung nhập vào.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Ngô Kim Thành đến đây là do có người muốn đối phó với mình.
- Trạch Vinh, tôi thấy phải nhờ anh đưa tôi ra khỏi đây mới được.
Ngô Kim Thành hiểu tình huống của mình. Mình bây giờ giống như Khương Tắc Xương lên Ủy ban nhân dân tỉnh vậy. Cũng may bây giờ Khương Tắc Xương đã được Vương Trạch Vinh điều về. Lần trước khi Khương Tắc Xương lên tỉnh thì hai người còn ăn cơm với nhau. Trưởng ban thư ký Thị ủy tốt hơn nhiều so với một người bị xa lánh ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Ngô Kim Thành rất tin vào Vương Trạch Vinh sẽ tiến bộ.
- Lão Ngô, hôm nay tôi đến nói chuyện với Trưởng ban Ngô, mọi người sắp xếp thời gian rồi ngồi với nhau.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mắt Ngô Kim Thành sáng lên. Lục Bích Tuyết dù như thế nào cũng là Thường vụ tỉnh ủy, ở trong ban Tuyên giáo thì có thể dựa vào Lục Bích Tuyết thì cuộc sống của mình sẽ tốt hơn rất nhiều.