Quân Lâm Binh Vương

Chương 1047



Quân Khương Lâm ẩn tàng trong không khí. Bị một cỗ khí thế cuồng mãnh sinh sôi đẩy đi, giống như diều đứt dây, dừng ở xa xa bên ngoài hơn mười trượng!

Trong lòng không khỏi hô to một tiếng "lợi hại"! May mà ẩn thân, nếu không mà nói, lần này không bại lộ bí mật cũng không được. Xà Vương, thật không hổ là cùng sánh vai với bát đại chí tôn!

Một hồi lâu, Xà Vương Thiên Tầm cũng không có phát hiện ra nửa điểm dị thường. Không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng, nói:

- Ta rõ ràng cảm giác được phía sau có người theo dõi, như thế nào lại không thấy đâu? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác, không đúng a! Ta như thế nào xuất hiện ảo giác chứ?

Nàng lại cẩn thận nhìn lại lần nữa, rốt cuộc xác định thật sự không có người ở phía sau theo dõi mình, sau đó thân mình loáng một cái, trực tiếp hạ xuống chui vào trong bụi cỏ, mà bụi cỏ vẫn như cũ không có động tĩnh gì, nhưng nàng đã ẩn thân vào trong đó, lẳng lặng nhìn đường đi.

Ánh mắt của nàng tràn đầy kiên nhẫn, cứ an tĩnh như vậy! Tựa hồ có khả năng liên tục như vậy đợi cho thời gian đằng đẵng trôi qua! Nếu là có người theo dõi nàng, không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu, lại trải qua thời gian lâu như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà đi ra xem xét!

Chỉ cần vừa đi ra, liền nhận lấy cường đại công kích của Xà Vương!

Xà Vương tin tưởng có thể ép người này đi ra!

Nhưng nàng bên trái chờ không thấy, bên phải cũng không thấy gì, mắt thấy mặt trời trên đỉnh đầu chậm rãi ngả về tây, thế nhưng vẫn như cũ không có một điểm động tĩnh!

- Chẳng lẽ cảm giác của ta sai rồi?

Xà Vương Thiên Tầm nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, thời gian đã qua một canh giờ! Nếu quả thật có người theo dõi, cho dù người truy tung đã đạt đến trình độ chí tôn cao cấp, tình huống này cũng muốn đi ra xem xét…

Đáng tiếc Xà Vương không biết, chỗ nàng đang chờ đợi. Căn bản là ở địa phương cách nàng không xa!

Nhất đại Lâm Quân, vua sát thủ một đời, nếu không có tính kiên nhẫn vượt xa thường nhân, có thể đã sớm chết tám trăm lần trước! Càng khỏi nói hiện giờ đại thiếu đang ở vào trạng thái thần diệu của Âm Dương Độn, đủ mười phần địch minh mình ám!

Bất quá, trong đầu Quân Khương Lâm Quân úc này đang nghĩ cũng tương đối khác người…

Ánh mắt hắn tràn ngập hứng thú nhìn thân ảnh Xà Vương nằm phục trên đất, trong lòng không ngừng tán thưởng: "Cặp mông thật là thon a, quả là vượt trội quả là để phòng thủ tốt a, xúc cảm nhất định là hạng nhất. Không, hẳn là trên cả hạng nhất. Bổn công tử thật muốn chụp vỗ nhào nặn một cái, cũng không biết so với tiểu gia hỏa kia thì thế nào, cái đó chắc là tay cảm giác khá hơn một chút…

Sau một lúc lâu, không có phát hiện cái gì Xà Vương rốt cuộc quyết định từ bỏ, nhưng nàng vẫn không thả lỏng một chút đề phòng nào, thân thể nằm sấp cứ như vậy, lại đột nhiên cấp tốc lùi về phía sau, giống như con cá lớn bơi qua bụi cỏ, sau đó dừng lại một thời gian, không thấy bất kỳ một dị thường nào, đầu của nàng quay ngược ra đằng sau, "Xoạt" một tiếng lần thứ hai gia tốc, bụi cỏ hoàn toàn không có dấu hiệu bị lay động, thân ảnh của hàng trực tiếp biến mất khỏi bụi cỏ rậm rạp!

Đang là đầu đông, bụi cỏ đã khô héo, thế nhưng không có bị nàng làm rụng một phiến cây cỏ nào!

Quân Khương Lâm mỉm cười, tiếp tục dù vội vàng nhưng vẫn thong dong đi theo.

Phản truy tung, ngươi có thể phản được người, phản được thú, nhưng có thể phản được u linh sao? Mà Quân Khương Lâm hiện tại vận khởi Âm Dương Độn, không những thân pháp thần tốc, mà là như một u linh tồn tại mờ ảo!

Một đường đi vào trong núi, Xà Vương Thiên Tầm tâm linh ma ảnh thủy chung vẫn không rời đi, dọc theo đường đi nghi thần nghi quỷ. Liên tục thay đổi cơ hồ là mấy trăm phương hướng, vô số lần thay đổi thân pháp, vẫn không cách nào thoát khỏi cái loại cảm giác vi diệu bị theo dõi!

Dạng bất lực này, làm cho vị Thiên Phạt Chí Tôn Thú Vương cơ hồ bị trêu chọc đến suy sụp!

Đây cũng chỉ có loài thú vương với năng lực cảm ứng cường đại, mới cảm giác được loại truy tung thần diệu của đại thiếu!

Chung quy lại chính là bản năng thông thường của dã thú, hoặc là giác quan thứ sáu – trực giác!

Bằng vào khả năng xảo diệu khi vận khởi Âm Dương Độn của Quân Khương Lâm, nếu như đơn thuần chỉ là là truy tung theo một vị cường giả nhân loại. Chỉ sợ có chui vào trong chăn của hắn cũng không có bất kỳ phát hiện nào! Nói một cách khác, nếu là Quân Khương Lâm theo dõi Ưng Bác Không, Ưng đại chí tôn tất nhiên sẽ u mê hào phóng đưa vị khách không mời đến quỷ thần không biết này mang về nơi ở của mình, mà Xà Vương Thiên Tầm có thể phát hiện, thậm chí có thể còn rõ ràng cảm ứng mình bị theo dõi, đã là điều không ngờ với Quân Khương Lâm rồi!

Rốt cuộc, bị sụp đổ kế hoạch Xà Vương cười giòn một tiếng, nhẩy lên đỉnh một cây to, cất giọng nói:

- Xin hỏi là cường giả phương nào đang theo dõi ta? Có gì xin chỉ giáo? Xin hãy hiện thân đi! Nếu có điều gì tra hỏi hoặc cần trợ giúp, tiểu nữ có khả năng cân nhắc!

Trong rừng vẫn hoàn toàn yên ắng, không có bất kỳ lời đáp nào, chỉ có thanh âm vang vọng lại.

Xà Vương Thiên Tầm vừa tức vừa vội, xa hơn ở phía trước, chính là chỗ trước mắt tỉ muội hai người muốn nghỉ tạm, nếu quả thật mà mang theo vị truy tung thần bí cùng đến nơi đó, như vậy chính mình thật sự là mất mặt tại ngay thiên phạt sâm lâm này…

"Ở trước mặt lão đại mang theo địch nhân tới, cư nhiên lại còn không biết đối phương là ai"

Chuyện này còn gì là mặt mũi nữa!

Đúng lúc này, một thanh âm thanh thanh đạm đạm cất lên:

- Thiên Tầm, làm sao vậy? Tâm của muội như thế nào lại rối loạn vậy, xác định có người theo dõi muội sao? Cho dù có người thực sự theo dõi cũng không cần phải kinh hoàng rối loạn như vậy! Theo âm thanh nhẹ nhàng, một thân ảnh mầu trắng vô cùng uyển chuyển xuất hiện, tựa như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, đột nhiên hiện ra nơi này.

Ngay tại thời khắc nàng hiện thân, một khoảng núi rừng. Trong khu vực này, dường như chỉ trong nháy mắt tiên khí trở nên dạt dào, thậm chí từng cành cây ngọn cỏ, tựa hồ như cũng tràn ngập linh tính!

Thiên Tầm nhẹ bay từ ngọn cây xuống, vẻ mặt xấu hổ. Hôm nay cũng không có dịch dung, vẫn là khoe ra một ít mỹ mạo hồn phách bình thường, đứng ở trước mặt bạch y nữ tử Mai Tuyết Yên, một đôi tỷ muội bên nhau như tôn lên vẻ rực rỡ, bạch y nữ tử Mai Tuyết Yên tràn ngập ung dung đại khí, tuyệt đại tao nhã, nhưng Xà Vương Thiên Tầm lại có vẻ khả ái yêu kiều.

- Tỷ tỷ, người không biết a, muội luôn cảm giác rõ ràng được có người theo dõi mình, nhưng cả một đoạn đường lúc nãy muội trước sau thay đổi mấy trăm loại phương pháp. Thử nghiệm toàn bộ bí thuật mà muội biết, nhưng loại cảm giác này vẫn như cũ tồn tại.

Bị người theo dõi quả thật không đáng sợ, muội không thể phát hiện cũng không coi vào đâu, đó là vì thủ đoạn của người ta cao minh, nhưng là cái loại người mà mình không biết mục đích khiến muội hoảng sợ, càng khiến muội gần như sụp đổ.

Bây giờ nếu lấy bản lĩnh thần thông của tỷ tỷ mà luận, ngay cả tỷ tự mình theo dõi, xuất hết toàn lực, theo dõi muội vẫn có tự tin khám phá ra hành tung của tỷ.

Cùng với chuyện này mà nói hiện tại muội lại có chút không xác định được. Tỷ tỷ, người nói có là muội quá đa nghi? Thiên thượng nhân gian thế nào lại có cao thủ như vậy, thủ đoạn thần thông như vậy? Xà Vương Thiên Tầm xưa nay bình tĩnh mà bây giờ tự đáy lòng lộ ra thần sắc mệt mỏi, hơi có chút do dự nói.

- Muội muội ngốc, lấy tu vi của ngươi, hiện nay trên đời, cũng xem như là cường giả đứng đầu, như thế nào lại có chuyện tình do dự đa nghi, thật sự không nên phát sinh ở trên người của ngươi.

Bạch y thiếu nữ mỉm cười, nói:

- Ngươi đã cảm giác được có người theo dõi, vậy nhất định là có! Trực giác vốn là thiên phú dị năng của huyền thú chúng ta. Điểm ấy tuyệt đối không cần nghi vấn, có lẽ chẳng qua là thủ đoạn theo dõi của người này tương đối cao thôi, nhân loại có một câu nói rất có đạo lý, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ngươi cố nhiên có tự tin có thể khám phá ra hành động truy tung của tỷ tỷ, chẳng lẽ trong thiên địa không thể có người hơn tỷ tỷ, tồn tại ở đây sao?

- Tỷ tỷ ý của tỷ là người này chính là cao thủ trong cao thủ? Thậm chí có thể chiến thắng đại tỷ!

Xà Vương Thiên Tầm trong mắt lóe ra nhãn thần sắc bén, nóng lòng muốn tỷ thí với người này.

Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng cười, nói:

- Có thể không thắng được ta, hoặc cũng có thể, cũng không chừng người này thuật truy tung rất tinh thuần, chúng ta đi thôi, mặc kệ người này vì cái gì mà theo dõi ngươi, nhưng hắn đã theo dõi, nhất định là có mục đích của hắn, cả một đoạn đường đi tới hoàn toàn không có ý tứ hiện thân ra tay, chắc là trong thời gian ngắn hắn cũng chưa chắc sẽ hiện thân, tin tưởng rằng chúng ta hoàn toàn không để ý đến hắn, thời điểm tới nhất định hắn cũng sẽ tự mình lộ ra…nói cho ta một chút, ngươi đi chuyến này, rốt cuộc thu hoạch thế nào.

Nói xong, bạch y thiếu nữ không để mọi sự nghi ngở quẩn quanh trong đầu khẽ mỉm cười, sóng mắt nhẹ nhàng vừa chuyển, lôi cánh tay Xà Vương Thiên Tầm, tựa như hai tiểu cô nương đi du ngoạn, sau khi đi mấy bước, ngay tại dưới gốc cây đại thụ bất kỳ ngồi xuống.

Nằm ẩn thân trong trạng thái biệt tích Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia âm thầm kêu khổ.

Hắn vốn là ẩn thân ở cách chỗ Xà Vương vừa rồi ngoài bốn năm trượng, nhưng không biết như thế nào, đột nhiên trong lòng cảm nhận được một cỗ cực điểm cường đại áp lực, một cỗ cho dù thực lực chính mình sau khi đột phá vẫn không thể kháng cự được, thật sự giống như là nếu mình vẫn tiếp tục dừng lại ở chỗ này, sẽ có nguy hiểm cực kỳ to lớn xảy ra, Trong lòng quả thật là áp lực dồn dập đến.

Quân Khương Lâm cho tới bây giờ cũng sẽ không hoài nghi trực giác của mình, một lòng tin tưởng khả năng này không khỏi đã cứu Lâm Quân đại nhân biết bao nhiêu lần, cho nên lần này hắn ở trong loại cảm giác mới dâng lên trong nháy mắt, liền vô thanh vô tức bám vào một gốc đại thụ.

Âm Dương Độn, mộc độn thuật.

Khi hắn dùng độn thuật đem chính mình chui vào trong nháy mắt đó. Bạch y thiếu nữ đột nhiên xuất hiện sát ý.

Sau đó không biết là vô tình hay cố ý. Bạch y thiếu nữ kéo tay Xà Vương Thiên Tầm, không ngờ lại ngồi xuống ngay gốc cây to lớn Quân Khương Lâm đang ẩn thân mà ngồi xuống.

Lần này thật tốt!

Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia một cử động cũng không dám.

Cho dù vẫn ở trong trạng thái Âm Dương Độn. Hắn như cũ không dám có một tia vọng động, bởi vì chỉ cần hắn vừa động, tất nhiên liền tạo ra dòng khí dao động, dù cho tia dao động cực kỳ nhỏ bé, nhưng nơi này với khoảng cách gần như vậy, hai nữ nhân ngồi ở dưới rõ ràng cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, sẽ bị phát hiện là điều không cần nghi ngờ, thậm chí muốn thay đổi công pháp trạng thái cũng không được, muốn toàn thân chốn vào hư không, cũng cần phải trong nháy mắt biến tốc, nhưng là lúc này không đáng như vậy!

Lại nói, Quân Khương Lâm cũng vô pháp khẳng định, bạch y nữ tử lôi kéo Xà Vương Thiên Tầm ngồi ở dưới gốc cây này. Đến tột cùng là vô tình hay hữu ý? Nếu là cố tình mà đến, Quân Khương Lâm lại càng không dám động rồi.

May mà, Quân đại thiếu gia kiếp trước làm người, chính là sát thủ chi vương danh tiếng được xưng tụng cũng không phải là hư danh nói chơi, đừng nói ẩn núp một hồi như thế, cho dù có ẩn núp ba đến năm canh giờ, thậm chí ba đến năm ngày cũng không thành vấn đề. Một sát thủ xuất sắc cho tới bây giờ đều có thói quen yên lặng chờ đợi!

Bạch y nữ tử trong mắt có nồng đạm suy nghĩ sâu xa, đối với cảm giác của Xà Vương, nàng tin chắc không sai, Xà Vương với tu vi như vậy, lại thêm, trực giác thiên phú của huyền thú, nếu tiếp tục nghi thần nghi quỷ, vậy không khác gì một chuyện cười.

Cảm giác đó, không chỉ là một lần!

Không có lý do nào khác có thể giải thích.

Cho nên nàng xác định, chắc chắn có người theo dõi.

Nhưng, chân chính làm cho nàng kinh ngạc, lại là chính nàng cũng không xác định được, người nọ có hay không chân chính tồn tại! Càng không giải thích được người truy tung kia rốt cuộc đang ở chỗ nào.

Cho nên nàng mới quyết định lấy tĩnh chế động.