Hắc y nhân dưới áp lực khí thế mạnh mẽ của nàng buột miệng nói ra, nhưng đột nhiên nhớ tới vừa mở miệng nói xem như khuất phục rồi, vội vàng ngậm chặt miệng. Cái gọi là tự lừa rối chính mình bất quá cũng chỉ như vậy.
- Lão tông chủ? Xem ra Hô Diên Thiên Phong lão nhi đã thoái ẩn sau màn sao? Như vậy tông chủ hiện nay là con của hắn?
Mai Tuyết Yên mỉa mai liếc mắt nhìn bọn họ một cái:
- Là Hô Duyên Ngạo Bác sao? Ta thực khinh thường tam đại Thánh địa a, hiện tại có thứ gì tốt đều lưu lại cấp cho con mình, hoàn toàn quên đi truyền thống thoái vị nhượng hiền! Tam đại Thánh Địa luôn luôn là người hữu năng mới có thể ngồi vào vị trí tông chủ, Mộng Huyễn Huyết Hải của các ngươi lại không thể tìm được người thừa kế sao? Chỉ bằng vào tên Hô Duyên Ngạo Bác hỗn đản gia hỏa cũng có thể trở thành chủ nhân Mộng Huyễn Huyết Hải ư? Thật sự là khiến ta khinh bỉ cực kỳ!
- Hừ! Hiện tại tam đại thánh địa có nơi nào mà không phải là thừa kế? Nha đầu ngươi sao lại dám nói ẩu nói tả, vũ nhục chửi bới tông chủ của chúng ta! Muốn trở thành địch nhân của Mộng Huyễn Huyết Hải sao! Quả thật là to gan, chúng ta Mộng Huyễn Huyết Hải không để yên cho ngươi đâu! Nếu hiện tại ngươi chịu bồi tội và xin lỗi, giao ra Diệp Cốt đan, ta còn có thể nói với tông chủ khoan dung cho ngươi!
Lão giả bên trái vẻ mặt giận dữ, chỉ tay hét lớn. Lão này tuy rằng mặt đầy xúc động và phẫn nộ, nhưng nội tâm đúng là ngoài mạnh trong yếu chỉ cần nhìn cũng có thế thấy được.
- Các ngươi hai người nắm tay nhau chưa bao giờ bước ra giang hồ sao?
Mai Tuyết Yên khóe miệng hơi trề ra, lộ ra vẻ tàn khốc cười lạnh:
- Nếu quả thật ở trên giang hồ dốc sức tu luyện tới cấp bậc Chí Tôn cường giả, ai mà không phải trải qua kinh thân bách chiến, đối mặt với tình huống bất ngờ xảy ra tất cả đều không chút nào động dung? Nhìn bộ dạng hai người các ngươi mà xem như con gấu ấy, ngoại trừ Mộng Huyễn Huyết Hải nhốt các ngươi đào luyện thành Chí Tôn cao thủ, nhưng không có thực chất tu vi Chí Tôn, cũng không có một chút gì gọi là phong thái của Chí Tôn cường giả cả! Càng không có kinh nghiệm chân chính của Chí Tôn cường giả, giống như là đồ hàng mã vậy, thậm chí không bằng Thần Huyền cao thủ hơi có chút xuất sắc trên giang hồ, lại có thể dám đứng trước mặt ta mà diễu võ dương oai, còn buông ra lời uy hiếp bức bách ta. Dựa vào mấy lời dọa dẫm đòi đoạt Diệp Cốt đan của ta sao? Các ngươi quả nhiên rất có tiền đồ!
Khẩu khí Mai Tuyết Yên càng khinh thường!
Chợt nghe thấy lời vũ nhục trắng trợn như thế, hai lão giả đến từ Mộng Huyễn Huyết Hải phẫn nộ gào thét một tiếng, đột nhiên lắc mình thay đổi vị trí, hai người đồng thời vọt lên giữa không trung, tứ thủ chưởng bí mật mang theo kình phong lẫm liệt sắc bén đồng thời phóng ra, đi tới nửa đoạn đường, không ngờ biến ảo thành hàng vạn hàng nghìn ảo ảnh, thanh thế làm cho người ta cự kỳ sợ hãi.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, song chưởng nhỏ bé lộ ra, lành lạnh quát:
- Tự cao tự đại, tự rước lấy nhục, Thiên Địa Tù Lung!
Một đạo vô hình khí kình cường đại chưa từng có hình thành một đặc dị không gian cùng không gian bình thường hoàn toàn ngăn cách, lão giả bên trái lập tức duy trì tư thế xuất chưởng, muốn khẽ động cũng không động được!
Lão giả khác thấy thế cực kỳ hoảng sợ, một tiếng rít, bang bang mấy tiếng động, Mai Tuyết Yên đã cùng hắn cứng rắn đối nhau ba chưởng!
Chỉ là ba chưởng!
Mai Tuyết Yên sắc mặt vẫn như cũ không chút nào xúc động, nhẹ nhàng thu tay về, ánh mắt lạnh lẽo. Phía dưới ghế dựa tiếng răng rắc nhỏ vang lên, nhưng cũng không còn có động tĩnh gì khác.
Nhưng lão giả kia không được tốt như vậy, thân thể nguyên bản giống như một trái cầu liên tục lăn về phía sau, đột nhiên cố gắng xoay người, ổn định tư thế mất thăng bằng của cơ thể, bất ngờ hé miệng ra, một đạo máu tươi nhanh như bôn lôi (tiếng sấm) hướng trên mặt Xà Vương Thiên Tầm phun ra! Cùng lúc đó thân hình cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy gấp ra bên ngoài!
Sự tình đã không thể làm!
Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, nơi đây biến cố thật sự là quá kinh người, phải mau chóng thông tri tới Hoàng lão cùng thiếu tông chủ mới là thượng sách! Không ai ngờ được, vốn cho rằng thò tay ra là có thể dễ dàng bắt giữ một Quân gia nho nhỏ, thế nhưng lại che dấu đại cao thủ kinh hãi thế tục bực này!
Cho nên hắn quyết định thật nhanh, trốn!
Cao thủ so chiêu, sinh tử biết ngay! Mới chỉ ngắn ngủi tiếp có một chiêu, cũng đã phân ra thắng bại! Ngay khi vừa rồi chỉ ít ỏi số chiêu đó, đối diện với thế công quả thật là sắc bén như lôi đình của vô danh tuyệt sắc nữ tử đó, uy lực vô trù (không tương đương), chỉ một cái nhấc tay cũng đánh cho mình bị nội thương, ngũ tạng đều tổn hại!
Nhưng lão giả kia rốt cuộc cũng có trình độ tu vi Chí Tôn, có thể cố nén một ngụm máu tươi, không phun ra tức thì, hơn nữa sau đó hóa thành lợi khí công kích Xà Vương!
Phần công phu ứng biến này có thể nói là dị thường khủng khiếp, nhưng thực sự đáng tiếc, hắn gặp phải, lại chính là Thiên Phạt Sâm Lâm Xà Vương! Xưa nay lấy âm hiểm và cay độc nổi danh độc trung chi vương! Há có thể bị một chút thủ đoạn của hắn lừa gạt sao?
Xà Vương vốn không muốn tham gia vào chiến cục chủ đạo của Mai Tuyết Yên, nhưng lão giả kia lại chủ động trêu chọc chính mình, vậy không còn gì để nói, mà nói cũng không được nữa rồi, hơi ngửa đầu, máu tươi bắn qua khuôn mặt, song chưởng mạnh mẽ chém, thân mình lăng không dịch chuyển, hai chân như linh là kẹp lấy thiên quân chi cự lực, đoán hướng lão giả đang vội chạy đi mà đá vào bắp chân!
Hai cước này xuất ra cực kỳ đột ngột, cơ hồ chính là tuyệt đối không có khả năng đá ra được. Quả thật là khó lòng phòng bị! Nếu một khi mà bị đá trúng, liền phế đi đôi chân lão giả này, dù hắn có là chí tôn cấp bậc, cũng sẽ không có ngoại lệ!
Lão giả kia liếc thấy thế công sắc bén của Xà Vương, trong lòng không khỏi sợ hãi, cuối cùng lâm nguy bất loạn, song chưởng rất nhanh cắt chéo, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào mắt cá chân Xà Vương, mà dưới chân đồng thời thay đổi phương vị, trong nháy mắt hai chân như một phiến mờ, đồng thời ô một tiếng, hướng ngoài cửa lủi đi!
Chỉ cần tuyệt thế nữ tử sau lưng không ra tay. Hắn rất nắm chắc lao được ra ngoài!
Xà Vương hừ lạnh một tiếng, cong chân lại, ngoại trừ tránh song chưởng cắt xuống của lão giả, ngoan độc hơn một cước hướng về trước ngực lão giả, chân còn lại cũng không buông, đầu mũi chân, đá thẳng vào đầu gối của hắn!
Hai phương vị công kích này cực kỳ xảo quyệt và độc, lấy thực lực của lão giả nhiều nhất chỉ có thể tránh được một chỗ, nếu đầu gối trúng cước không khỏi cả đời tàn phế, nhưng nếu trúng chiêu ở ngực, nặng một tí là có thể đi gặp ông bà ông vải!
Nhắc tới hai người này công lực đều là chí tôn cấp bậc, cũng không đến mức chênh lệch như vậy, nhưng lão giả vừa nãy cùng Mai Tuyết Yên sống mái một chiêu, nguyên khí tổn thương nặng nề, bị nội thương rất nặng, chiến lực ít nhất cũng giảm đi ba thành.
Điều quan trọng hơn là, do tam đại thánh địa tự mình bế môn xa rời thực tế bồi dưỡng ra được cao thủ nhưng mà nói đến kinh nghiệm chiến đấu sinh tử so với người trên giang hồ chém giết để đạt được cấp bậc chí tôn, so ra kém hơn không chỉ một khoảng cách! Cùng Thiên Phạt Thú Vương so sánh với nhau, càng là một trời một vực, cho nên mới giao thủ một chiêu đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
- Quên đi, thả cho hắn đi
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chính là một Mộng Huyễn Huyết Hải chốn ấy, ta vẫn không để vào trong mắt. Đơn giản là để cho hắn trở về báo tin tức, chẳng phải chuyện tình gì quá cũng không tốt sao? Nếu mà đương trường thịt hắn, thì bổn tọa cũng hơi sợ sự trả thù của Mộng Huyễn Huyết Hải.
Xà Vương nghe vậy, vòng eo trên không trung cong lại, mắt thấy hai cước sắp trúng mục tiêu hai chân cấp tốc thu hồi, thân mình lão giả kia cơ hồ sát mũi chân của nàng, vội vàng bay vút ra ngoài, hướng về bức tường vây bên ngoài bay đi, giữa không trung lại hộc ra ngụm máu tươi. Bởi vì huyền khí cấp tốc vận hành, vượt qua khả năng của thân thể, khiến cho nội thương nguy kịch hơn!
Nhất là cảm giác trong nội tâm, đã tưởng mình chết ở chỗ này, may mà đầu xuôi đuôi lọt!
Sỉ nhục a!
Chính mình cơ hồ đã xuất ra toàn lực, liều cả tính mạng, đến cuối cùng, cư nhiên người ta thả mới chạy thoát được.
Bất quá Mai Tuyết Yên tính thả hắn đi, một người khác lại chưa hẳn!
Thời gian lão giả đang ở giữa không trung vui mừng vượt qua đầu tường, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang rực rỡ!
Đạo kiếm quang tập kích này, như một tia chớp trên bầu trời.
Một đạo kiếm quang thần tốc, lại như lôi đình bộc phát!
Tập kích giữa không trung!
Lão tử kia trên không chạm trời, dưới không chạm đất, vị trí này tự cho rằng đã có thể tìm được đường sống, trong lòng thầm hô may mắn, thần trí không khỏi hơi thả lỏng, huống chi mới bị nội thương rất nặng, nguyên khí đại thương, đang chuẩn bị bước lên đầu tường, một ngụm chân khí đã tiêu tán hết, lực mới thì chưa tới.
Đúng là lúc yếu nhất!
Một đạo kiếm quang này nắm bắt thời cơ quả nhiên là xảo diệu đến cực điểm, thần diệu tới mức đỉnh điểm! Phần thời cơ này thật nắm chắc, đã là lô hỏa thuần thanh! Phải biết rằng đối mặt chính là cấp bậc chí tôn cao thủ, cho dù là sát thủ đứng đầu, cũng chưa chắc có thể nắm được cơ hội nhỏ lướt qua như vậy!
Kiếm quang ngang trời, sát chiêu đe dọa, ánh quang chiếu trên dâu tóc trắng của lão giả phát ra mầu lục bích, trên mặt lão cũng hiện ra vẻ vô cùng khiếp sợ, tuyệt vọng cùng cùng hoảng hốt! Nhưng hắn vừa mới hé miệng ra, chưa kịp kêu thành bất kỳ âm thanh gì, hết thẩy đều đã chấm dứt!
Thanh trường kiếm sắc bén hoành không xuất thế trực tiếp bổ xuống vai phải hắn, kiếm quang không chút nào dừng lại, tiếp tục hạ xuống, giống như khoái đao chém vào miếng đậu hũ bình thường vậy. Chỉ nghe Xột một tiếng, thẳng từ bên sườn trái xuất hiện, một đao ánh sáng trong suốt nghênh không lóe ra, phát ra một tiếng trầm thấp ngân vang như rồng ngâm, lại giống như long phi quá hải (rồng qua biển), bặt vô âm tín. Thần kiếm Viêm Hoàng Chi Huyết!
Một thiếu niên áo trắng, như lướt theo gió mà tới, thản nhiên hiện ra tại cửa phòng Mai Tuyết Yên.
Từ vị trí này, cự ly công kích đến hắc y lão giả ước chừng xa đến sáu trượng!
Thân mình vị hắc y lão giả kia vẫn theo quán tính hướng về phía trước, nhưng một đôi mắt trong sáng bây giờ đã biến thành như mắt cá chết. Bay lên bay lên, nửa thân trên mang theo hai vai cùng cái đầu và một cánh tay, đột nhiên cùng nửa người dưới nói lời tạm biệt. Nửa trước văng trên tường, sau đó đến lượt nửa thân dưới, cũng "oành" một tiếng đánh vào tường.
Huyết vũ mãn thiên phi! (Mưa máu bay đầy trời)
Hết thẩy đều kết thúc!
Quân Khương Lâm một thân áo trắng, sắc mặt tao nhã, mà ngay cả đầu cũng không quay lại, đã tiêu sái nhàn nhã đi vào trong phòng, mỉm cười, nói: Thật sự là quá ngượng, Quân mỗ bảo hộ không chu đáo, làm hai vị cô nương sợ hãi nếu mà ai không biết, còn tưởng rằng vị Quân đại thiếu gia này vô tội chứ!
Quân đại thiếu gia mấy ngày nay bận rộn luyện đan, luyện công. Quả thật là vội vàng công phu mịt mờ không biết tới đâu, may mắn vẫn là, dù sao cuối cùng cũng thành công chế luyện ra một lò Thông Nguyên đan, tuy rằng mệt nhưng rất vui mừng. Không khỏi có chút hưng phấn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, lại đúng lúc cảm giác được hai người kia nhanh như tia chớp hướng vào tiểu viện Quản Thanh Hàn mà tới.
Xem ra chính mình trù tính kế hoạch thành công có hiệu quả, Quân đại thiếu trong lòng không khỏi một hồi đắc ý, rồi lập tức nghĩ đến: Đường Nguyên thế nào? Có thể hay không… vừa nghĩ như vậy, liền vội vàng chạy lại đây.
Hắn bằng vào thành tựu là sát thủ đứng đầu, linh cảm cùng kinh nghiệm tự nhiên biết khi nào xuất thủ là tốt nhất, giấu tung tích tiềm phục tại một bên, quả nhiên chỉ nhàn nhã cơ hội nóng lại nắm trong tay. Thật là nhặt được tiện nghi lớn. Một kiếm hoành không xuất thế liền đem vị cấp bậc chí tôn đang sống chém thành hai nửa!