Quân Lâm Binh Vương

Chương 1220



"Phải! Không truy cứu sư môn của thích khách là ta đã rất rộng rãi rồi!" Quân Khương Lâm ngẩng đầu lên, gương mặt góc cạnh rõ ràng, dứt khoát: "Cứ quyết định vậy đi!"

"Được rồi...... Chỉ là hung phạm đứng đằng sau màn này thì sao?" Quân Vô Ý thở dài, thấy khuyên bảo cũng vô dụng, thất thố hồi lâu, rốt cuộc cẩn thận hỏi một câu.

Mộ Dung Tú Tú chết, cho đến lúc chết cũng không nói rõ ràng người hại nàng rốt cuộc là ai, nhưng nàng sớm đã không cần nói, tại Thiên Hương thành, người nào có thể sai sử Văn Thương Vũ đây chứ?

Đáp án chỉ có một! Cũng chỉ có một mà thôi!

"Hắn? Hắn chưa thể chết! Ít nhất bây giờ còn chưa thể chết được, cho dù tự hắn muốn chết cũng đều không được!" Quân Khương Lâm cười cười, độc ác nói

"Cho dù không tính món nợ của Dạ Cô Hàn cùng Mộ Dung Tú Tú, thì còn có cừu của Quân gia ta, hận của nhị thúc và phụ thân, nợ máu của hai vị ca ca! Nếu như chỉ như vậy mà để hắn chế......t thì thật sự quá tiện nghi rồi! Ngay cả là lăng trì xử tử, chém hắn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đao, thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi! Ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết!"

Quân Vô Ý thở dài một hơi thật sâu.

Vào lúc ban đêm, sau khi Quân Khương Lâm an bài thỏa đáng cho công chúa Linh Mộng, toàn bộ đều không có chút do dự, lập tức điều binh khiển tướng!

Quân Khương Lâm, Quân Vô Tình, Quân Chiến Thiên, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Hải Trầm Phong, Tống Thương, Bách Lý Lạc Vân, Lãnh Ngạo, ba trăm quân Tàn Thiên Phệ Hồn, thậm chí, Quản Thanh Hàn cùng Đông Phương Vấn Tâm cũng tới, đều tập thể đi theo, lặng lẽ ra khỏi Quân phủ!

Huyết Kiếm Đường!

Có thể nói chính là thế lực quan hệ trực tiếp đến cái chết của Quân Vô Hối, nằm ngay tại ba đại doanh của Ngự Tiền Thị Vệ!

Có thể nói là cùng cấp với Tiêu gia, đều là đại cừu nhân của Quân gia!

Bao vây tiêu diệt Huyết Kiếm Đường, Đông Phương Vấn Tâm há có thể không có mặt sao?

Cừu sát phu bất cộng đái thiên!

Đông Phương Vấn Tâm nhất định phải tận mắt chứng kiến cừu nhân hại chết trượng phu mình mất mạng.

Cho dù tràng cảnh có máu tanh tàn khốc cách mấy đi nữa, thì cũng phải xem!

Vì trượng phu mình báo thù, hết thảy đều không tiếc! Đây chính là sự kiên trì của Đông Phương Vấn Tâm!

Đại cừu của Quân gia, người nhà của Quân gia phải có mặt!

Anh linh bất viễn, địa hạ hữu tri, dã khả cáo úy! (Hồn thiêng ở phương xa, dưới đất có biết, thì cũng được an ủi)

Giao thừa năm nay, nửa đêm trước thì vui vẻ qua năm, sau nửa đêm, lại bắt đầu trở thành một trận máu tanh vô tận, mà cũng là kẻ địch đầu tiên Quân gia tự tay trả nợ máu! Quân Khương Lâm quyết không cho phép bất kì con cá nào lọt lưới!

Cho nên Quân Khương Lâm tập hợp tất cả lực lượng tinh nhuệ nhất của Quân gia. Trên con phố dài, huyết vụ còn chưa tán, thì ba đại doanh của Ngự Tiền Thị Vệ, đã xuất hiện trong tầm nhìn của Quân Khương Lâm. Đang gắt gao tựa vào hoàng cung, đại doanh đề phòng sâm nghiêm, Quân Khương Lâm cười một cách lãnh khốc.

Sau một khắc, Quân Khương Lâm, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Hải Trầm Phong, Quân Vô Ý, Bách Lý Lạc Vân, Lãnh Ngạo, Tống Thương, cùng nhau đồng thời xuất động!

Mọi người vô thanh vô tức tán vào đêm tối, cơ hồ không phát ra bất cứ tiếng động nào, cảnh vệ bên ngoài ba đại doanh, cơ hồ ngay lập tức đều bị giết một cách vô thanh vô tức! Lấy mấy người thực lực đều trên chí tôn, chí tôn của người có thực lực thấp nhất cũng là thần huyền toàn lực tập kích! Mà đó chỉnh là những quân sĩ bình thường, căn bản là không tồn tại bất cứ đường sống nào chu toàn cả!

Quân Chiến Thiên mang theo đại đội nhân mã vẫn như cũ chờ đợi, trong ánh mắt của lão gia tử, lóe ra khoái ý vì báo thù cùng thương tâm vô hạn! Từng gặp qua những biến cố kinh thiên trước đó, tâm tính của lão gia tử tức thì duệ biến(thay đổi một cách sắc bén).

Nếu Huyết Kiếm Đường đã biến hóa nhanh chóng, tập thể biến thành người của hoàng gia, như vậy hết thảy không cần nói cũng biết, lại càng không cần phải có chứng cớ gì, hoàng tộc Thiên Hương đối với Quân gia ta bất nghĩa, ta vì sao còn phải tận trung, đúng là hoang đường nhất thiên hạ!

Chuyện Huyết Kiếm Đường nhanh chóng biến hóa trở thành Ngự Tiền Thị Vệ, đả kích đối với lão gia tử, lớn nến mức dị thường.

Đông Phương Vấn Tâm cùng Quản Thanh Hàn một thân bạch y, trầm tĩnh nhìn doanh trướng đen kịt trước mắt, trong mắt cũng lộ ra một vẻ lạnh lẽo.

Quân Khương Lâm áo bào màu trắng chợt lóe giữa đêm tối, hiện thân bước ra, vung tay lên, ba trăm thành viên Tàn Thiên Phệ Hồn giống như một đám báo tử linh mẫn đến cực điểm, toàn bộ không một tiếng động lao đi, đầu tiên là phân ra vài người chiếm lĩnh vị trí thủ vệ ban đầu, sau đó ba người một đội, gác ở các lộ khẩu, nhân mã còn thừa lại, thì liền giống như ong vỡ tổ ồ ạt đi vào......

Ưng Bác Không gọn gàng giải quyết thành viên trong một doanh trướng Huyết Kiếm đường, lúc vừa mới đi ra ngoài định nhào vào doanh trướng thứ hai, vừa hay nhìn thấy Quân Khương Lâm hai tay đầy máu tươi từ một trong lều lướt ra, trong đêm tối chỉ lưu lại một đạo huyết sắc màu cầu vồng.

Ở lều cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, đồng thời một âm thanh rống to "Các ngươi là ai? Có biết nơi này là địa phương nào? Còn dám làm loạn như thế không sợ mang họa cho cửu tộc sao?"

Tiếp theo là giọng Quân Vô Ý thê lương nói "Làm sao? Sao ngươi lại không nhận biết Quân Vô Ý được? Đối với ta lại nhận được ra ngươi! Cho dù ngươi hóa thành tro thì ta cũng sẽ không nhận lầm ngươi! "

" a? Quân Vô Ý... Ngươi ngươi..." Một tiếng thét kinh hãi, tựa hồ tràn đầy ngoài ý muốn...

Quân Khương Lâm thân thể ở giữa không trung quỷ dị gập lại, giống như cá lội trơn đi vào. Đang thấy Quân Vô Ý cùng một chỉ áo ngủ mặt đỏ người vung tay, bên cạnh còn có hai người cởi bỏ vác tại trợ chiến, khác còn có ba người, tẫn cũng đã phơi thây trên mặt đất.

Hiện tai Quân Vô Ý đã có tu vi kinh người đến gần cáp Chí tôn, tu vi người mặt đỏ này chỉ là Thiên Huyền đỉnh cao nên dưới thé công cuồng mãnh của Quân Vô Ý liên tiếp lui về phía sau.

Quân Khương Lâm đi đến liền phát giác có cái gì không đúng. Bởi vì Quân Vô Ý luôn luôn bình tĩnh giờ khắc này trên mặt tràn đầy phẫn hận, mất hết tĩnh táo. Nếu không với thực lực trước mắt của Quân Vô Ý sớm có thể bắt đối thủ!

Quân Khương Lâm tâm niệm vừa động liền bay vút, hai tay vừa rơi xuống thì từ ngón trỏ bắ n ra một thanh đao một thanh kiếm đồng thời phân chia bay đi đã đập vào cổ hai người. Chỉ nghe đồng thời bịch một tiếng, hai người cùng hôn mê bất tỉnh.

Nhìn người mặt đỏ cùng với nét phẫn hận trên mặt Quân Vô Ý, Quân Khương Lâm tựa hồ hiểu cái gì bèn hỏi: "Tam thúc, người nầy là kẻ năm đó tiến vào đại quân của thúc sao?"

Quân Vô Ý đánh ra hai chưởng, cắn răng nói "Không sai! Ban đầu chính là người này cầm trong tay quân lệnh dẫn theo người Tiêu gia xông vào đại doanh, vì thế cho nên mười vạn đại quân bị mất tác dụng! Người này chính là đầu sỏ gây tội! Mặt mũi của hắn ta vĩnh viễn cũng không quên được!"

Quân Khương Lâm cười gằn nói: "Nếu như thế, ngàn vạn lần chớ để cho hắn chết!"

Quân Vô Ý cười lạnh một tiếng "Đương nhiên sẽ không để cho hắn chết dễ dàng như vậy!" Người mặt đỏ kia vẻ mặt tuyệt vọng, kêu rống thật to, hình dáng như điên cuồng, một lòng quyết lấy mạng đổi mạng. Nếu may mắn có thể liều mạng đồng quy vu tận.

Nhưng từ khi Quân Khương Lâm đ ến, Quân Vô Ý làm sao để hắn có thể chạy trốn nên phát huy ra toàn bộ thực lực bản thân. Người mặt đỏ kia ngườibản lĩnh thua kém trong nháy mắt bị quản chế, ngay cả miễn cưỡng chống đỡ cũng chống đỡ không nổi rồi!

Quân Vô Ý tàn khốc cười lạnh một tiếng, đột nhiên hung hăng cắn răng xông tới "Phanh" một tiếng, bốn tay hai người đang đối chưởng nẹn vào nhau. Người nọ điên cuồng hét lên một tiếng, trong miệng phun ra huyết vụ, hai cổ tay "Thẻ" một tiếng, đồng thời trật khớp, chiến lực hoàn toàn biến mất.

Quân Vô Ý vẫn không chịu như vậy bỏ qua cho hắn, gọn gàng linh hoạt xoay người xông tới một cước đá vào hắn ngực.

Sau khi đá ngã hắn xuống đất liền một cước nặng nề dậm ở cổ họng của hắn! Người mặt đỏ chết đi sống lại kêu thảm một tiếng, hai chân giãy một cá liền hôn mê bất tỉnh.

Quân Khương Lâm hô một tiếng, lập tức có hai võ giả phá lều đi vào cầm trong tay dây thừng gân bò, động tác thuần thục đem ba người này trói gô thành bánh chưng.

"Sau đó một lát nữa sẽ thẩm thẩm chúng thật tốt!" Quân Vô Ý hừ một tiếng, tức giận nói: "Trong đó nhất định là có âm mưu!"

"Tam thúc, còn cần thẩm vấn cái gì? Âm mưu? Cái gì âm mưu?" Quân Khương Lâm cười hắc hắc một tiếng, thâm trầm tàn nhẫn nói

"Đây là địa phương nào? Những người này làm sao tới được? Tại sao Huyết Kiếm đường đương nhiên trở thành ngự tiền thị vệ? Trong chuyện này đã sớm rất rõ ràng! Còn phải dùng tới thẩm vấn cái gì?"

" Gia gia nếu như là đã cho phép, thậm chí cùng tham gia hành động của chúng ta có ý nghĩa là lão nhân gia đã từ bỏ qua lòng trung thành suốt bao lâu nay. Cũng đồng ý với cách làm của chúng ta, những người này trực tiếp đem cùng Văn Thương Vũ Lăng Trì xử tử là được!"

Quân Vô Ý nghe vậy ánh mắt sáng lên, hung hăng nói "Không sai!"

Trước mắt, phía ngoài đã đều là tiếng kêu khắp nơi, ánh lửa ngất trời! Mấy quân doanh lân cận lục tục thổi lên kèn lệnh, hò hét loạn xạ đang tập hợp, chuẩn bị đến đây cứu viện.

Lúc chú cháu Quân Khương Lâm bước ra khỏi lều, cuộc chiến nơi đây đã chuẩn bị kết thúc!

Một trăm tên đội viên "Tàn Thiên Phệ Hồn" cầm trong tay cường nỏ Huyền thú gân ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, một khi có cá lọt lưới xông tới, như vậy, lập tức trong nháy mắt sẽ biến thành một con nhím!

Các cường giả đỉnh phong Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân đứng ở giữa một doanh trướng đảm nhận quan sát, mà đám người Hải Trầm Phong cùng Bách Lý Lạc Vân vẫn ở bên trong chém giết!

Nhìn ra được, nơi này chính là chỗ thủ lĩnh Huyết Kiếm đường ở, doanh trướng cũng đặc biệt lớn và xa hoa.

"Tình hình chiến đấu hiện như thế nào?" Quân Khương Lâm bước chậm tới đây, hỏi.

"Cơ bản đã dẹp yên! Chỉ còn lại có nơi này. Định để cho Hải Trầm Phong bọn họ trui luyện một chút, cảnh giới của bọn họ gần đây tăng lên không thể nghi ngờ là thần tốc, nhưng tâm cảnh chưa hẳn có thể cùng nhanh như vậy"

Ưng Bác Không hai mắt lòe lòe nhìn bên trong kịch liệt đánh nhau nói tiếp "Cơ hội hữu kinh vô hiểm như vậy cũng là hiếm có."

Quân Khương Lâm gật đầu tán thành.

Có Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân hai đại chí tôn thượng thừa lược trận, bản thận lại tự có khả năng bảo đảm vạn vô nhất thất. Dưới tình huống như vậy thì để cho đám tiểu tử chân ướt chân ráo này rèn luyện một chút, gia tăng một chút kinh nghiệm thực chiến, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt khá lớn!

"Nhưng người ở bên trong thực lực cũng tương đối không kém a." Quân Khương Lâm mắt thấy bên trong ngươi tới ta đi đánh nhau thì hắc hắc cười cười. Đột nhiên hai thân ảnh nho nhỏ thu hút sự chú ý của hắn.

Chỉ thấy giữa cuộc chiến đấu kịch liệt, hai bóng hình lại vừa thấp vừa non nớt linh hoạt chạy tới chạy lui. Đột nhiên hai người đồng thời bùng nổ. Chỉ với cánh tay còn lại duy nhất nắm một thanh đoản kiếm bắn tinh mang ra bốn phía. Cơ hội lựa chọn cũng là vừa đúng, một kích tuyệt sát, một kích g iết chết!

Hải Trầm Phong đang tự dùng kiếm của mình làm cho vị Thiên Huyền cao thủ trước mặt luống cuống tay chân tự lo không xong thì hai bóng người nhỏ gầy từ hai góc vô cùng quỷ dị nhào tới. Một bóng dùng tay trái, một bóng dùng tay phải, cơ hồ là thế như chẻ tre cùng nhau cắm hai thanh đoản kiếm vào sườn tên cao thủ này! Sau đó liền buông tay, để mặc đoản kiếm ở đó mà bổ nhào lộn ra ngoài.

Vị thiên huyền cao thủ sắp chết này tuyệt vọng gầm rú, không thèm để ý tới Hải Trầm Phong công kích từ trước mặt. Hai chưởng dùng hết huyền lực toàn thân đánh ra, hy vọng có thể kéo hai người chết theo.

Nhưng hai tiểu cực kỳ biết cơ hội, vào lúc đắc thủ tuyệt không tham công, đã né tránh thật xa. Vị Thiên huyền cao thủ từ trong miệng trào ra bọt máu, lắc lư hai cái, rốt cục té xuống.

Vù một tiếng, hai tiểu tử đồng thời nhào tới trước không một sai phạm rút đoản kiếm từ trên thân người cầm ở trong tay, thân hình linh hoạt như nhau, tiếp tục cùng tìm mục tiêu kế tiếp.

Mặc dù chỉ là hai tiểu hài tử, nhưng giờ khắc này nắm chặc chiến đấu cơ chính xác, hạ thủ tàn nhẫn vô tình làm người ta xem thế là đủ rồi! Thậm chí, sau khi giết người trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi chỉ nổi lên một vẻ cuồng nhiệt, tuyệt không một chút ý sợ hãi!

Phong Quyển Vân thở dài một tiếng, lạnh lùng hai mắt nhìn chăm chú vào hai thân thể nho nhỏ, tự đáy lòng nói: "Hai tiểu tử này cũng là đao phủ trời sanh! Đợi một thời gian, chỉ cần có thể giữ mệnh lớn lên, tin tưởng cả hai sẽ thành hai vị cái thế sát thủ không kém hơn Sở Khấp Hồn!"

"Đã là đao phủ dĩ nhiên không tệ, chỉ tiếc là bọn họ cũng không phải trời sanh như thế."

Quân Khương Lâm thản nhiên nói: "Nếu là ngươi biết bọn họ từng đã trải qua chuyện gì, ngươi đối với biểu hiện của bọn hắn cũng sẽ không có nửa điểm cảm thấy kỳ quái!"

Sau khi đã trải qua sự hành hạ cực kỳ tàn ác ở Hoàng Hoa đường, cả hai nhóc Thiên Tàn Địa Khuyết đã không có lòng thương hại chút nào! Chỉ cần là nhận định địch nhân, vậy thì đáng chết!

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, từng đợt tiếng vó ngựa rõ to cũng từ bốn phương tám hướng truyền đến, những quan binh từ mấy đại doanh rốt cục chạy tới trợ giúp!

Ba tên võ giả giống như là ba pho tượng đồng ngăn ở chỗ đường giao nhau. Sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu tình nhìn lên đám binh mã trước mặt đang chạy như điên mà đến, không hề lui về phía sau tẹo nào!

"Phía trước là người phương nào? Mau mau tránh ra! Nếu không, giết không tha!" Một vị thống lĩnh dẫn đầu thấy ba người khí tức ngưng đọng, đối với thiên quân vạn mã của mình thế nhưng không thèm để ý chút nào, không khỏi trong lòng nghi hoặc lên tiếng hỏi.

"Quân gia ở chỗ này giải quyết sự vụ! Người rỗi hơi,không có việc mau tránh! Kẻ nào dám can đảm quấy rầy, giết không tha!" Trong đó một gã võ giả tiến lên một bước, lạnh lùng đáp lễ nói.

Nơi này đã là bên cạnh Hoàng cung, nhưng trong miệng vị đội viên Tàn Thiên này thì đámNgự Lâm quân đến đây trở thành "đám rỗi hơi"!

"Giết không tha? Quân gia?" Thống lĩnh kia giật nảy người rùng mình một cái, kinh nghi nhìn về phía ánh lửa chiếu rọi.

Đột nhiên một tiếng bóng nhỏ nhảy lên không trung, trong ngọn lửa thấy rõ một bóng trắng chậm rãi nhảy lên, một bước đã đứng trên đỉnh cột cờ ngoài doanh trướng. Một bóng người thon dài cao ngấtđứng vững như núi Thái Sơn ở trên đó lớn tiếng nói

"Quân gia Quân Khương Lâm ở chỗ này tiễu sát phản nghịch! Không cho phép ai có thể đến, hết thảy cút cho ta!"

Năm từ cuối cùng hắn hét thật lớn như tiếng sấm liên tục một loại vang dội khắp cả Thiên Hương thành! Cái loại thái độ tùy ý lớn lối lại càng không thèm che dấu chút nào!

Binh mã từ bốn bề mà đến trong lúc bất chợt dừng lại, cơ hồ trong cùng một lúc không hẹn mà cùng nhất tề thắng ngựa. Trong lúc nhất thời, âm thanh thớt ngựa hí dài vang thành một mảnh. Sau đó một giọng chững chạc nói

"Nguyên lai là Quân tam thiếu ở chỗ này, lão hủ thất kính xin hỏi, Tam Thiếu là ở chỗ này làm chuyện gì?" Người nói chuyện, chính là ngự tiền thị vệ thống lĩnh, cũng là người Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Hào.

Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng, trầm trầm nói: "Chẳng lẽ Bổn thiếu gia làm chuyện gì còn phải báo riêng cho ngươi sao? Không như ngươi không muốn đi, vậy thì đều lưu lại đây"

Mộ Dung Hào mặt liền biến sắc, mới mở miệng nói chuyện, đột nhiên một lão giả cực kì quỉ mị, quần áo như sắt xuất hiện ở trước ngựa của hắn, dùng ánh mắt như chim ưngnhìn hắn, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Vừa nói mủi chân di một cái, thân ảnh chợt lóe. Thế nhưng trong nháy mắt đã vẽ ở trên mặt đất một chiến hào rộng ba thước, vừa đứng tại nguyên chỗ, lạnh lùng nói: "Dám can đảm lướt qua tuyến này, chết không tha!"

Mộ Dung Hào cũng hít một hơi mà rùng mình. Đây cũng là dải đất ven hoàng cung, mặt đất dược lát bằng loại đá hoa cương chất liệu thượng thừa nhất, tính chất đặc biệt nhất. Thế nhưng lão già áo đen kì dị trước mắt này tùy tiện dùng chân vẽ một làm xuất hiện một chiến hào như vậy! Hơn nữa toàn thân, tuyệt đối không có bất kỳ huyền khí nào toát ra. Chẳng lẽ...

Hắn đánh giá cẩn thận, đối phương áo đen như sắt, mặt mũi võ vàng, mặt mày như ưng, lành lạnh vô tình! Trong lúc bất chợt nghĩ tới một vị nhân vật trong truyền thuyết, theo như đồn đãi, vị võ giả khác người này không phải là đang ở Quân gia sao? Chẳng lẽ đây chính là một đời chí tôn, Thảo Nguyên Ưng Thần Ưng Bác Không? Không khỏi cả người run lên.

Đang lúc này, âm thanh Quân Chiến Thiên nặng nề truyền đến: "Mộ Dung Hào, dẫn dắt nhân mã của ngươi rút đi cho lão phu!"

Mộ Dung Hào thân thể chấn động mà nói: "Cẩn tuân lệnh của lão Nguyên soái!"

Vừa nói vung tay lên: "Rút lui!"

Quân binh dưới trướng tức thì chỉnh tề lui về phía sau.

Ưng Bác Không hừ một tiếng, sắc mặt đã lộ vẻ không ngờ, cái đồ hỗn trướng này lại dám như vậy đánh giá cẩn thận Lão Tử...