- Quyết định của Quản huynh không sai chút nào, ta tin tưởng nếu chuyện này xảy ra trên người của bệ hạ, bệ hạ chắc chắn cũng quyết định giống Quản huynh. Không ai dám nói Quản huynh không đúng, chỉ có điều lập trường của chúng ta bất đồng mà thôi!
- Mà trên thực tế, chuyện giống thế này cũng là mâu thuẫn lớn nhất giữa quân đội chúng ta và phe chính trị! Phe chính trị mong muốn ổn định, quân đội thì thiết huyết, đây là việc không thể trung hòa, nếu chính trị mà dùng máu nói chuyện, quốc gia sẽ bị chia năm sẻ bảy, nhưng nếu quân đội lại mong muốn bình an, họa diệt quốc chắc chắn không xa!
- Mà Quân gia chúng ta chính là gia tộc đứng đầu quân đội, nếu thỏa hiệp trong chuyện này, chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ? Không phải không muốn làm, mà là không thể làm, và cũng vì không dám làm (chuyện thỏa hiệp)!
Quản Đông Lưu vỗ mạnh trán mình: "Ta tại sao lại quên chuyện này! Chạy đến nhà của một gia tộc cuồng chiến nhất một nước mà nói chuyện từ hôn, rõ ràng là chê sống lâu mà! Đều là thằng súc sinh nhà mình trước mặt mọi người to mồm nói toạc việc này, hại cả Quân gia và Quản gia. Đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
- Quản huynh cứ vì Quản gia mà an bài mọi chuyện, cuối cùng dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không trách huynh. Còn Thanh Hàn, trong khoảng thời gian này ta muốn nó vẫn sống ở Quân gia!
Quân Vô Ý mỉm cười, thanh âm tuy rất hòa hoãn nhưng tuyệt đối không thể cự tuyệt.
Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi rốt cục cũng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Việc đã đến nước này, không cách nào uốn cong tìm đường sống được nữa rồi, hắn là gia chủ một thế gia, cũng phải an bài rất nhiều chuyện, dù sao thì tai nạn không chỉ giáng xuống đầu Quân gia, còn có cả Quản gia nữa!
- Còn chuyện Quản nhị nhị công tử và nữ tử kia, ta đã có chủ ý. mong Quản huynh ngàn vạn lần không cần nhúng tay vào việc này.
Quản Đông Lưu vừa bước ra đã muốn lập tức đi Nghê Thường Các Linh Vụ Hồ tìm nữ tử thanh lâu tên Nguyệt Nhi kia tính toán nợ nần, nhưng sau khi Quân Vô Ý nói vọng ra một câu, hắn đành từ bỏ ý niệm đó ngay.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa thì ngừng lại một chút mới nói:
- Lệ gia chỉ cho chúng ta hai tháng thời gian thôi, mong Quân tam đệ sớm có chuẩn bị!
Quân Vô Ý chớp chớp mắt, nặng nề trả lời:
- Cảm tạ Quản huynh, huynh cũng trở về chuẩn bị đi!
Quản Đông Lưu nhún vai, tiếp tục bước đi.
- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, hai con cũng trở về nghỉ ngơi đi!
Quân Vô Ý nhìn Quân Khương Lâm và Quản Thanh Hàn rồi nói:
- Không nên lo lắng, trời còn chưa có sập xuống! Cho dù có thật sự sập xuống, còn có tam thúc các con thay các con đội nó lên!
Quản Thanh Hàn kích động khóc nức nở, còn Quân Khương Lâm thì hào quang chớp động trong mắt, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên hắn cong môi lên, cong đến không thể cong hơn, lúc này hắn đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói:
- Con đi ra ngoài một chút!
Không đợi hai người phản ứng, Quân Khương Lâm đột nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài, thân thể từ từ biến mất trong màn mưa rét mướt.
Đại sảnh vẫn thế, một bầu không khí im lặng. Trời, đã hoàn toàn tối đen.
Quân Vô Ý sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy.
Quản Thanh Hàn lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt nhìn xa xăm vào những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên, thần sắc lạnh lùng không nhúc nhích.
- Hôm nay Quân Khương Lâm xảy ra chuyện?
Lý Du Nhiên đeo mặt nạ, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn:
- Hắn có chết ko?
- Không chết!
Một hắc y nhân thân người gầy gò đứng trước mặt Lý Du Nhiên trả lời:
- Thời điểm mấu chốt có một gã thần bí nhân xuất hiện, ra tay giết mấy tên thích khách, vì thấy thực lực của hắn quá cao nên mấy tên thích khách còn lại thấy khó mà rút lui.
- Có biết thế lực nào ám sát Quân Khương Lâm không?
Lý Du Nhiên căn bản không quan tâm Quân Khương Lâm sống hay chết, tên ăn chơi trác táng này hắn không thèm để trong lòng. Điều mà hắn quan tâm là thực lực của Quân gia, thế lực đối nghịch với gia tộc của hắn!
- Còn chưa biết!
Hắc y hán tử cúi đầu.
- Điều tra ngay!
Lý Du Nhiên lạnh lùng quát to, cả người hắc y hán tử run rẩy, vội vàng lên tiếng:
- Tuân mệnh! Thuộc hạ lập tức đi ngay!
Sau khi Lý Du Nhiên bị thương, dung nhan bị hủy, hắn không khác gì con gái đã xuất giá, suốt ngày ở lỳ trong nhà, tính tình càng ngày càng quái dị, thủ hạ dưới tay càng ngày càng sợ hãi.
Lý Du Nhiên đi vào nội thất, duỗi tay nhấn một cái trên vách tường, vách tường từ từ chuyển động, lộ ra một cánh cửa, bên trong là một thềm đá rộng lớn, từ từ trải dài xuống dưới, rõ ràng là một gian thạch thất ngầm.
Lý Du Nhiên chậm rãi đi dọc theo thềm đá, sau một lúc, tiếng mưa rơi vang lên tí tách, càng lúc càng to, chứng tỏ đã sát với mặt đất. Thân ảnh Lý Du Nhiên cũng xuất hiện bên trong tiểu viện bí mật của mình.
- Du Nhiên, có tin tức của huyền đan sao?
Bên trong tiểu viện, có hơn mười bạch y nhân, áo trắng như tuyết, có nam có nữ, người vừa nói chuyện là một vị trung niên nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, mắt như tia chớp, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, ngữ khí có phần hơi kiêu ngạo.Phía sau hắn có một nữ tử khoảng trên dưới ba mươi tuổi và mấy người nữa chia nhau ra ngồi xung quanh. Tên bạch y nhân lúc trước giúp Lý Du Nhiên giết người diệt khẩu cũng ngồi trong đám này.