Quân Lâm Binh Vương

Chương 479: Ánh sáng chói mắt!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà Huyền khí tam phẩm ở trên đời này, so ra chỉ là tép riu trong mớ tép riu! 

Vốn là Quân tam thiếu gia dù không có bị người bóp ch3t tươi mà còn có thể kiên định ngoan cường đợi đến khi Quân Lâmxuyên việt tới, đã là rất không dễ dàng rồi. 

Sau khi xuyên việt, nếu không phải mang theo Hồng Quân Tháp trong người thì Quân Khương Lâmmới này cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi! Nhờ vào bản thân là siêu cấp quí tộc, cực kì may mắn mới lần lượt hóa giải hiểm nguy. 

Thế nhưng điều không thể phủ nhận là thực lực của bản thân hãy còn lâu mới đủ được! 

Nhờ có Hồng Quân Tháp hỗ trợ mà trong chưa đầy hai tháng đã thẳng đường mà tiến mãi đến tận Ngân Huyền. Kì tích này vốn đã là khó tin với mọi người! Nhưng mà ở thế giới này muốn đứng thẳng lưng để tự bảo vệ tánh mạng của mình thì Ngân Huyền còn xa mới đủ. 

Có thể nói cho đến tận lúc này thì nguy hiểm tánh mạng vẫn còn y nguyên! 

Tận đến mấy hôm trước chiếm được phép thuật Âm Dương Độn nghịch thiên. 

Nhờ có nó mà rốt cuộc Khương Lâmmới có thể bảo đảm tánh mạng của mình! Có điều cũng chỉ là ở mức rất nhỏ! 

Thế nhưng, chẳng qua dù là bảo đảm thì còn xa mới đủ được! Tính tình của Quân Khương Lâmtừ trước đến nay không phải gìn giữ cái đã có! Thứ hắn sùng bái là giết chóc, là tiến công! 

Quân Khương Lâmcũng không nợ người nhân tình, cũng không xin xỏ ai. Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng; người đá ta một cước, ta lấy côn bổng đáp trả; nhục mạ ta một câu, xin trả gấp trăm lần; chém ta một đao, cả nhà bị diệt! Gạt ta một lần, cả đời ghi nhớ! 

Điều không thể dễ dàng tha thứ, là phản bội! 

Điều dễ coi nhất của Lâm Quânkhi đến kiếp này, lại tăng thêm một bậc chính là tình thân! 

Ai dám động đến một mình ta, ta sẽ diệt cả nhà hắn! Ai dám làm ta tổn thương, ta chặt đứt hắn một cánh tay! 

Không kể là ai! Cũng đều như vậy! 

Thế nhưng, tính cách gì thì tính cách, thực lực mới là quyết định hết thảy. Không có thực lực chỉ có tính cách thì chỉ được gọi là ép phải chết trận thôi! 

Quân Khương Lâmđến giờ vẫn vô cùng chờ mong có thể sớm mở Hồng Quân Tháp đến tầng thứ hai, tầng thứ ba, thậm chí... Tầng thứ chín! 

Hắn biết, trên đời này, có thể giúp cho mình chỉ có Hồng Quân Tháp. 

Tiền tài ích lợi cũng như tro bụi. Cho dù là gia tộc của mình, lại thêm liên đới với hoàng quyền để cưỡng bức cũng chưa chắc có thể giữ được mạng mình. 

Trước tiên có hàng chục năm ân oán với Phong Tuyết Ngân Thành kìm kẹp, sau lại có Huyết Hồn Sơn Trang thế lớn hùng hổ, ép người quá đáng! Mà thân ở ngay trong phạm vi thành Thiên Hương còn có các đại thế gia long tranh hổ đấu, hoàng quyền giành nhau, nguy cơ tứ phía! 

Không ai biết trong lòng Quân Khương Lâmcòn có rất nhiều áp lực. Tuy rằng hắn không hề biểu hiện ra. 

Thế nhưng, áp lực cũng không phải là không tồn tại. 

Có điều hiện tại đã mở được tầng thứ hai, tuy thực lực bản thân vẫn nhỏ bé như cũ, thế nhưng Quân Khương Lâmcũng đã ít nhiều có vốn liếng của mình! 

Dù chỉ bằng vào công lực của hắn tương đương với Kim Huyền thì tự nhiên là không đủ! Hơn nữa là còn xa mới đủ! 

Thế nhưng 

Nhất là đã có lò đan lẫn phương pháp luyện đan, Quân Khương Lâmcó mười phần nắm chắc trong tay là chỉ trong thời gian cực ngắn hắn có thể vì gia tộc của mình mà tạo ra được một đội đội quân thép. 

Mà thực lực bản thân, cũng có thể bằng cách này nhanh chóng tăng lên! 

Một khi thời cơ chín muồi, chính là lúc Quân gia ở thế giới này chính thức tuốt kiếm để lộ răng nanh! 

Quân Khương Lâmđột nhiên cảm thấy trước mắt mình gió bão bắt đầu nổi lên. 

Quân Khương Lâmđột nhiên cảm giác trong lòng mình như có sóng gió trào dâng! Ở thế giới của các cường giả này, Quân Khương Lâmta cho đến bây giờ xem ra mới chân chính có mặt đối diện với thực lực của các ngươi! 

Tâm niệm vừa động, Quân Khương Lâmmới phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng đất tối đen. Vốn chẳng biết từ lúc nào hắn đã từ ra khỏi Hồng Quân Tháp. Nhớ tới việc mình đã sai Ưng Bác Không và Hải Trầm Phong đi Quân gia tìm bản thân, Quân Khương Lâmtrong lòng quýnh lên, xoạt một tiếng độn thổ đi ra. 

Ánh sáng chói mắt! 

Quân Khương Lâmcó phần buồn bực phủi bụi, ánh mắt thâm trầm. 

Có điều là trong phút chốc ngắn ngủn này, cho dù là tiến bộ hay thu hoạch của hắn cũng đều vô cùng lớn lao! Việc này làm cho tâm tình của Quân đại thiếu gia dưới sự kích động nên có chút cảm giác đắc chí hài lòng, tựa như một kẻ nghèo hàn đột nhiên trúng số! Tuy không có người nào phát giác ra mà cũng không thể để cho người biết. Nhưng trong lòng tràn đầy tâm tình thúc dục cấp bách thoảng qua, thế nên kìm lòng không được mà bắt đầu đứng lên. 

Quân đại thiếu thậm chí còn không phát hiện trên người của mình chẳng khoác gì cả, hoàn toàn không mảnh vải che thân...… 

Nhìn chân trời bắt đầu sẫm lại, Quân Khương Lâmhai tay chắp sau lưng, sâu lắng thở dài: "Chiều tà vô hạn" 

Được, chẳng qua là cũng gần hoàng hôn.

"A" một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không trung, tiếp đó lại có tiếng một thiếu nữ. 

Âm thanh xấu hổ và giận dữ toát ra từ cơn giận dữ mà mắng mỏ: "Lưu manh! Đồ chết tiệt! Giữa ban ngày ban mặt, không ngờ..."