Quân Lâm Binh Vương

Chương 507: Lục Trưởng Lão hạ thủ lưu tình!



Quân Vô Ý chau mày buồn bực đáp: 

- Chưa bao giờ gặp qua; mặt khác, căn bệnh của ta gần đây mới có chuyển biến tốt, tuy thế vẫn không thể hành động tự nhiên, từ nhiều năm trước tới nay, dường như đã quên mất cách đi đứng rồi, lại ít khi đi ra khỏi đại trạch của Quân gia, không biết tại sao Lục trưởng lão lại hỏi như vậy? Vị Tiêu gia công tử kia đại danh là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi. Hính dáng ra sao? 

- A? Ý của Quân tam gia là không có gặp qua sao? 

Thân hình Lục trưởng lão vẫn như cũ, hai mắt khép hờ, thản hiên nói: 

- Đứa cháu trai kia của ta hôm nay làm bạn với tiểu công chúa của bản thành tham quan Thiên Hương Thành, lại bị một phỉ nhân dấu mặt lớn mật đả thương, thương thế rất nặng. Lão phu nghĩ mãi không ra tại Thiên Hương Thành này ngoại trừ Quân gia còn có nhà nào có lá gan lớn như vậy. 

- Theo như như nhận định của Lục trưởng lão thì việc Tiêu gia công tử bị thương là do Quân gia ta gây ra thì phải? Nhưng không biết có chứng cớ gì không? Cái gọi là bắt trộm phải bắt tận tay, Lục trưởng lão là cao nhân đương thời, hẳn là phải có căn cứ vô cùng xác thực chứ nhỉ? 

Quân Khương Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng có chút tức giận, lão già này rõ ràng là muốn tới đây vu oan. 

- Trưởng bối nói chuyên đâu tới lượt hậu bối lên tiếng; qui củ như thế, quả nhiên là làm trò cười cho người trong thiên hạ, đây là hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia sao? 

Tam trưởng lão vẫn như cũ nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn: 

- Cút qua một bên! 

Huyền khí thần Huyền ngưng tụ, một tiếng quát này giống như sấm rền, mục tiêu hướng tới Quân đại thiểu, trực tiếp tấn công vào trong lỗ tai hắn. 

Huyền khí của Thần Huyền cao thủ ngưng kết lại cơ hồ đã không còn đường lùi, lấy Quân Vô Ý cùng Mộ Tuyết Đồng gần trong gang tấc, nhưng với thực lực Thiên Huyền cũng chỉ mơ hồ cảm thấy một tia chấn động, nhưng kẻ đứng mũi chịu sào lại là Quân Khương Lâm, giờ khắc này cảm thấy trời long đất lở chắc cũng chỉ tới mức này! 

Hắn chỉ cảm thấy dường như có một cây cương châm bén nhọn đâm thẳng vào lỗ tai hắn, mà lại liên tục vận động, không ngừng nghỉ đâm tới, dường như trong chốc lát thời gian linh hồn của mình cũng muốn run lên. 

Nếu cứ để cỗ năng lượng này trực tiếp đi vào, chỉ sợ Quân Khương Lâm sẽ thất khiếu đổ máu ngay tại đương trường, tuy rằng chưa chắc đã tới mức mất mạng, nhưng di chứng thì tuyệt đối không thể tránh khỏi. 

Tối thiểu cũng là ù tai, không cẩn thận còn mất đi khả năng nghe, thật sự rất nguy hiểm. 

Quân Khương Lâm trong lòng thầm mắng, lão gia hỏa này thật quá là tâm ngoan thủ lạt đi. Bổn thiếu gia chỉ nói có một câu đúng sự thật, thế mà hắn đã ra tay muốn đả thương người, cái này là đạo lý chó má gì chứ! 

Quân đại thiểu gia đi vào thế giới này chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi. Mọi việc lúc trước đều hài lòng, nào có biết được điều lễ nghĩa này. Tại nơi này,trong mắt Thần Huyền cao thủ thì các đê giai huyền giả khác chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi. Muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không có gì ước thúc, huống chi Lục trưởng lão khi gặp Quân Vô Ý sau mười năm tàn tật nay tự nhiên lại khỏi hẳn, cho dù không vì chuyện của con cháu, sẽ vẫn nhằm vào Quân gia thôi, cho nên nói cái gì qui củ, đạo lý, nếu không có đủ thực lực, tức là không xứng hưởng phần đãi ngộ này! 

Một khi Quân Khương Lâm đã là huyết mạch duy nhất của Quân gia, nhất định phải làm cho Quân gia một phen đau xót! 

Quân đại thiếu gia đột nhiên bị công kích liền vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, vô thanh vô tức triển khai nghênh kích, trong khoảnh khắc đã bày ra bảy tầng phòng ngự, không thể không nói Khai Thiên Tạo Hóa Huyền Công quả có chỗ độc đáo, thực lực của Quân tam thiếu chẳng qua mới tương đương với Kim Huyền, laị có năng lực đối kháng với một kích của Thần Huyền cao thủ.Thực lực tuy rằng cách nhau quá xa, cỗ âm ba kia lại vô cùng sắc bén, nhưng thủy chung vẫn có một khiếm khuyết là lực lượng dự trữ không đủ. Trước tầng tầng lớp lớp phòng ngự do Quân đại thiếu bày ra, mỗi một lần âm ba kia tiến thêm được một bước, thì lại bị suy yếu đi một chút, cho đến cuối cùng lại như nỏ mạnh hết đà, rốt cục cũng không có vượt qua được, đều tan đi hết. 

Quân Khương Lâm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, trong mũi tràn ra một tơ máu, chút thương thế này một nửa là thật, một nửa là che dấu, lấy tu vi của Quân đại thiếu mà nói, nếu có sự đề phòng thì một chút thương thế kia đều có thể tránh được.

Đối phương thủy chung vẫn là Thần Huyền cường giả. Thực lực chân chính còn vượt xa Quân phủ. Nếu Quân phủ tùy tiện bộc lộ tất cả thực lực của mình, thể hiện rằng Quân phủ có bản lĩnh không tầm thường, chỉ sợ đối phương càng "chăm sóc" mình cẩn thận, thậm chí lấy cớ mà giết mình. Vì thế, Quân Khương Lâm không vận chuyển công lực, chỉ vận công chữa trị bên trong, lại cố ý để cho bị thương, cố tình làm cho mũi mình tự hộc máu ra. 

Dù vậy, Lục trưởng lão vẫn là "Ân" một tiếng, rốt cục mở mắt ra, nhìn dò xét Quân Khương Lâm một hồi, gật gật đầu, nói: 

- Cũng được! 

Lục trưởng lão dù sao cũng là Thần huyền cưởng giả, rất coi trọng thân phận. Một kích không trúng, liền không xuất thủ nữa. Tuy kinh ngạc với thực lực của Quân tam thiểu, nhưng Quân tam thiểu dù sao cũng chỉ là hàng vãn bối, lại chỉ đạt tới Kim Huyền. Với thân phận của hắn, nếu muốn tiếp tục xuất thủ, vậy thì vô cùng không có phong độ. 

Quân đại sát thủ vừa lau máu trên mặt mình vừa trào phúng nói: 

- Chí tôn Thần Huyền quả nhiên lợi hại. 

Nếu như hắn bị trọng thương mà nói những lời này, đó là lời thừa nhận từ đáy lòng. Nhưng hiện nay, lấy tu vi thấp kém của hắn mà có thể ngăn chặn chiêu này của chí tôn Thần Huyền, chỉ bị thương khá nhẹ.Như vậy, những lời này rõ ràng hoàn toàn là lời châm chọc mà! 

Tuy rằng Lục trưởng lão vừa rồi xuất ra không đến một thành Huyền lực để đối phó hắn. Nhưng dù sao cũng là huyền khí của một Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, một Kim phẩm huyền giai nho nhỏ có thể ngăn cản hay sao? Nếu không có Quân đại thiếu nội lực thâm hậu, thế vào huyền lực trong người, cũng không thể chịu đựng tốt như vậy! 

- Lục Trưởng Lão hạ thủ lưu tình!