Quân Lâm Binh Vương

Chương 637: Vẫn như cũ không một âm thanh!



Không sai. Trừ bỏ sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn ra, còn có ai có sát khí mạnh mẽ, sắc bén như vậy? Trừ bỏ Sở Khấp Hồn, còn có ai có thể ẩn thân đến bên cạnh ta mà không bị ta phát giác? Ngoại trừ Sở Khấp Hồn. Ai có thể sau khi bị ta phát hiện ra sát khí lại nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung? 

Trong thiên hạ. Không thể có người khác! 

Cho dù là Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên, cũng tuyệt đối không làm được chuyện như vậy! Bọn hắn có thể đánh bại ta, thậm chí là đánh chết ta, nhưng cũng tuyệt đối không có làm được. Hiện tại chỉ Sở Khấp Hồn mới có trình độ tới vô ảnh đi vô tung bên cạnh ta mà không bị phát hiện! 

Lệ Vô Bi càng nghĩ càng khẳng định, trong lòng cũng lại càng cẩn thận hơn, nhưng càng cẩn thận, nỗi sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt! 

Con người đối với sự vật không biết càng tràn ngập nghi hoặc, sợ hãi, cho dù có là Chí Tôn Thần Huyền cũng không ngoại lệ, hơn nữa khi phải làm đối thủ của Sở Khấp Hồn hắn tự cảm thấy mình không thể đối phó với đối thủ cường hãn như vậy! 

Lệ Vô Bi tuy rằng tin thực lực huyền công của chính mình tuyệt không dưới Sở Khấp Hồn, nhưng Sở Khấp Hồn tên gia hỏa kia thích nhất là thình lình hạ thủ! 

Nếu là chính mình không phòng ngự. Khó tránh bị thiệt thòi lớn! Bị đồng cấp cao thủ đánh lén. Vậy cũng không phải việc tốt đẹp gì! 

Giờ khắc này, Lệ Vô Bi thật sự có chút…sợ hãi! 

Sở Khấp Hồn tuy rằng đã có danh là Chí Tôn, lại không gia nhập vào hàng ngũ Bát Đại Chí Tôn. Đều bởi vì người này chưa bao giờ ra tay chính diện, cho dù là đối phó với một tên thư sinh trói gà không chặt, Sở Khấp Hồn một hơi là có thể thổi chết loại người này. Hắn cũng tuyệt không chính diện ra tay! 

Sát thủ Chí Tôn tuân thủ nguyên tắc của sát thủ một cách tỉ mỉ đến mức có thể xưng là bi3n thái, tuyệt đối làm cho kẻ khác cực kỳ phẫn nộ. Nhưng bởi vì vậy, vị sát thủ Chí Tôn này không được công nhận trong Bát Đại Chi Tôn tiếng tăm lừng lẫy. 

Chính là Sở Khấp Hồn ở ngoài danh sách Bát Đại Chí Tôn, nhưng lại là cường nhân (người mạnh) kh ủng bố nhất, điều này cũng được công nhận! Thậm chí là Bát Đại Chí Tôn công nhận! 

Lệ Vô Bi thật cẩn thận, từng bước thận trọng chú ý bốn phía bên mình, trầm giọng quát: 

- Nguyên lai là sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn Sở huynh sao? Ha ha, không biết Lệ mỗ có gì đắc tội Sở huynh, mà lại làm phiền Sở huynh tự mình đến. Quả thực là hết sức vinh hạnh. Bất quá ta và người cùng thuộc hàng ngũ Chí Tôn, ngay cả là khi sinh tử tương bác, trước khi quyết chiến cũng nên chào hỏi một lần chứ? 

Bốn phía vắng vẻ. Gió thu gào thét, lá rụng xoay quanh rơi xuống đất rồi lại bay lên, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của hắn. 

Kỳ thật có người trả lời mới thật là có quỷ! Người xem, không, phải là người nghe là Quân đại sát thủ cũng đành phải ẩn thân trong Hồng Quân Tháp, bất quá Quân đại sát thủ nhất định không chịu lên tiếng! Hắn ước gì Lệ Vô Bi hiểu lầm. Hiểu lầm càng lợi hại càng tốt a. 

Mang theo suy nghĩ về vị sát thủ Chí Tôn này, Quân Khương Lâm một đường ung dung tự tại đi về nhà. 

Lệ Vô Bi thân hình chợt lóe, hạ xuống cái sân trong tiểu viện, nhẹ nhàng mở cửa. Bốn người bên trong đồng thời đứng dậy, kính cẩn hỏi: 

- Sư phụ, người đã về. 

Lệ Vô Bi hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi ngồi xuống. 

- Sư phụ, chuyến này kết quả thế nào? Lão nhi Ưng Bác Không đã được giáo huấn chưa? 

Lệ Kiếm Hồng mặc dù là nhi tử của Lệ Vô Bi, nhưng ở thời điểm trước mặt sư huynh đệ, hắn chưa từng xưng phụ thân, ý nói đối xử bình đẳng. Mà hiện tại những người đang ngồi đây, cũng chỉ có hắn mới có đảm lượng hỏi ra những lời này.