Độc Cô Tiểu Nghệ rất cao hứng, ngâm nga một khúc nhạc, cười đến độ lộ cả ra hàm răng trắng bóc. Vui vẻ đi tới trước gương, kiểm tra cẩn thận khuôn mặt, sau đó thì thào tự nói:
- Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, Quân Khương Lâm, bổn cô nương muốn cứng rắn giương cung, đem ngươi nấu thành cơm, xem ngươi còn chạy đi đâu! Hừ, Quản tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng trách tiểu muội không trượng nghĩa! Hắc hắc, xem ngươi làm sao tranh đoạt vơi ta?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Tiểu Nghệ đắc ý làm một cái mặt quỷ trước gương.
Độc Cô Tiểu Nghệ từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc. Đối với phương diện kia quả thực là không hiểu cái gì. Lúc này đây nghe được lời nói của Quân Vô Ý với Quản Thanh Hàn. Liền kích khởi khủng hoảng trong lòng nàng, cuối cùng nàng lại có thể nghĩ được ra cái chủ ý cổ quái như vậy.
Bởi vì Độc Cô Tiểu Nghệ đã từng nghe có người nói qua. Nếu như một nam một nữ đem gạo nấu thành cơm, vậy cũng không còn cách biệt nữa, nam nhân kia sẽ chịu trách nhiệm với nữ nhân. Ách, đương nhiên quá trình nấu thành cơm như thế nào thì Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự là không biết.
Về phần hiệu quả của xuân dược ra sao, Độc Cô Tiểu Nghệ càng thêm mù tịt.
Điều duy nhất mà nàng biết là, loại xuân dược này, là một loại đạo cụ tất yếu để đem gạo nấu thành cơm. Cho nên hôm nay nàng mới làm ra một vở tuồng như vậy.
- Khương Lâm ca ca là của ta, chỉ duy nhất của ta. Hừ hừ.
Độc Cô Tiểu Nghệ mở bao hành lý ra. Sau đó nhấc từng bộ quần áo lên ướm thử, dường như nàng đang nghĩ đến tột cùng là mặc bộ quần áo nào mới có thể càng tăng thêm % nấu Quân Khương Lâm thành cơm vậy.
Mà lúc này đây, Quân đại thiếu đang cao hứng ở bên trong Hồng Quân Tháp, không tài nào nghĩ ra mình bị một tiểu ma nữ chuẩn bị nấu thành một nồi cơm. Hơn nữa bản thân mình lại chính là gạo.
Nếu như hắn biết được, chỉ sợ không cần Độc Cô Tiểu Nghệ động thủ nấu, hắn cũng giơ hai tay phối hợp để nàng nấu, không cần để nàng phải cứng rắn lao lực, khẳng định sẽ rất nhẹ nhàng.
Độc Cô Tiểu Nghệ vừa ngâm nga vừa chọn quần áo, đột nhiên tấm vải ở cửa trướng được vén lên, một cỗ gió thơm thanh nhã thổi tới, thì ra là Quản Thanh Hàn đến.
Nguyên lai thủ lĩnh gia tướng đi tìm Quản Thanh Hàn. Đương nhiên không dám nói rõ ra chuyện tình liên quan tới xuân dược, chẳng qua là nói úp mở một chút, mấy ngày nay tiểu thư nhà ta có phần quái lạ, hơn nữa tâm tình có vẻ không được tốt, đám gia tướng chúng ta lo có chuyện không hay...Còn nói cái gì mà lo lắng bệnh cũ tái phá...t
Hắn càng ấp úng, Quản Thanh Hàn lại càng lo lắng, thật sự cho rằng Độc Cô Tiểu Nghệ bị bệnh cũ tái phát, cho nên vất vả lắm mới nghe xong hắn nói liền vội vã chạy tới đây.
- Tiểu Nghệ muội muội, muội rốt cuộc bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Nhanh nói cho tỷ tỷ đi!
Quản Thanh Hàn vừa vào tới cửa liền vội vã hỏi.
Bỗng nhiên nghe thấy một tràng câu hỏi, Độc Cô Tiểu Nghệ đang đắm chìm trong mộng đẹp sợ hãi kêu lên một tiếng a. Sau đó vội vã xoay người lại thất kinh nói:
- Quản tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, tỷ cũng muốn thuốc sao?
- Thuốc? Ta? Ta không có bệnh, ta dùng thuốc làm gì?
Trong nháy mắt Quản Thanh Hàn đã xác định. Xem ra Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự bị bệnh, nếu không tại sao lại nói thuốc? Còn bảo mình uống nữa chứ?
- Phù.
Độc Cô Tiểu Nghệ thở dài một hơi, sợ hãi vỗ vỗ lồ ng ngực. Tâm trạng vẫn còn chưa ổn định nói:
- Muội còn tưởng rằng tỷ tới cướp phần nấu cơm của muội nữa cơ, nguyên lai không phải, may quá, may là không phải.
- Nấu cơm? Nấu cơm gì?
Quản Thanh Hàn kinh dị kêu lên một tiếng, vẻ lo lắng trên khuôn mặt càng đậm hơn, nàng duỗi tay ra muốn sờ trán Độc Cô Tiểu Nghệ:
- Tiểu Nghệ muội muội, muội ruốt cuộc bị làm sao vậy? Hôm nay tại sao lại nói năng lộn xộn như vậy chứ?
Đúng vậy, vừa rồi nàng hỏi ta có muốn thuốc hay không, bây giờ lại nói ta tranh đoạt chuyện nấu cơm cùng nàng! Nơi này chính là quân doanh a. Há lại để cho hai người mình nấu cơm? Lại nói, Độc Cô Tiểu Nghệ biết làm cơm sao? Đây rốt cuộc là cái chuyện gì a?
- Muội không sao, ha ha hắc hắc, thật sự là không sao mà, một chút cũng không có, ưmm, ưmm, ưmm.
Độc Cô Tiểu Nghệ cười gượng vài tiếng. Thần sắc có phần bối rối, chột dạ sờ lên cái gói nhỏ ở trước ngực. Trong lòng hơi chút trấn định, vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn Quản Thanh Hàn, lúng túng nói:
- Đúng rồi. Quản tỷ tỷ, hắn, hắn đã trở về chưa?
- Còn chưa có về.
Vẻ mặt Quản Thanh Hàn càng lo lắng hơn, an ủi nàng:
- Yên tâm đi, không có việc gì, hắn thần thông quảng đại lại có nhiều quỷ kế như vậy, há lại có chuyện gì chứ? Phỏng chừng lát nữa sẽ về thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ ha ha cười hai tiếng, hơi thoải mái nói:
- Đúng vậy, gia hỏa này có bản lĩnh rất lớn, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu, ân, muội vẫn đợi hắn trở về còn có việc mà.