Quân Lâm Binh Vương

Chương 898: Quản Thanh Hàn!



Thanh âm lúc trước nói lầm bầm. 

- Vậy ngày hôm nay Độc Cô Tiểu Nghệ đã làm chuyện phá đám như vậy, đại tỷ vì sao lại không ngăn cản? Hắn đã trúng thuốc, nếu ta khi đó ngăn hắn lại thì hắn đã chết ngạt rồi! Đây là "chết ngạt" đó, chả phải càng thú vị hay sao? 

Chết ngạt? Còn có thú vị? Hai nữ nhân này nói chuyện, thật sự là tàn nhẫn. 

Hai người đầy thần bí này là hai nữ nhân vô cùng cuồng mãnh! 

- Ngăn cản? Vì sao phải ngăn cản? 

Thanh âm trong trẻo lúc nãy lại cất lên, nhưng có chút khó chịu mệt mỏi: 

- Thiên Tầm, ta và muội tuy là huyền thú hóa hình thành người, thân phận nữ nhi thế này, xấu xa như thế chúng ta làm sao …. ngăn cản? Giết hắn thì chỉ cần vẫy tay một cái là được, nhưng ngăn cản … Dù sao, tóm lại là không thể ra tay. 

- Đại tỷ nói rất đúng, muội hiểu rồi. Chúng ta quả thật không nên ra tay ngăn cản. 

Thanh âm thanh thúy kia không ngờ là Xà Vương Thiên Tầm! Lúc này nàng cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi có chút cảm giác tội lỗi. 

- Mặt khác người này tuy rằng khó ưa, tuy rằng thiếu phẩm hạnh nhưng tu vi có chút đáng khen. 

Thanh âm lúc trước lại hừ một tiếng nói: 

- Không nói đâu xa, tin tức việc giao dịch linh đan Phạt Thiên Thánh Quả phải lấy trên người hắn. Không nghe thấy vừa rồi Ưng Bác Không nói vừa rồi phía trước đột nhiên xuất hiện một người thần bí, chính là sư phụ hắn hay sao? Mà theo như các ngươi nói, chẳng phải chắc chắn người kia muốn dùng linh đan đổi Phạt Thiên Thánh Quả hay sao? 

- Đúng là như thế! Ta gần như đã quên mất. 

Mắt Xà Vương Thiên Tầm sáng lên. 

- Như vậy thì có thể nắm chắc hơn. Tuy nhiên thực lực của người thần bí thâm sâu khó dò, lần trước cảm nhận được uy áp mà giờ bốn chân vẫn còn run. Thực lực thật là kinh người, kể cả đại tỷ cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng. ( Hix, tác giả để rắn nói là tứ chi em cũng pó tay. Con rắn này mắc bệnh hoang tưởng nặng) 

- Không sai, mặc dù hôm đó chỉ gặp qua thần bí nhân đó vẫn chưa chân chính giao thủ. Nhưng thủ đoạn ra tay diệt trừ Lệ Tuyệt Thiên ta tự nghĩ ta cũng không có khả năng làm được như thế, thậm chí đến bây giờ ta cũng không rõ rốt cuộc đó là tuyệt chiêu gì? Dù là Thiên nhân chi hỏa trong truyền thuyết, Tam Muội chân hỏa chỉ sợ cũng không hơn được. Cao nhân như vậy nếu có thể bỏ thù kết bạn là tốt nhất! Chúng ta chỉ cần khống chế được đồ đệ của hắn, linh đan nhất định không thể trốn thoát! Tối thiểu cũng phải nắm một lá bài tẩy này trong tay.(À, nói thêm một chút "lá bài tẩy" là lá bài trong xì tố ấy. Lá bài chưa lật gọi là lá bài tẩy. Bình thường thì có năm lá bài, một lá úp từ đầu. Đó là theo cờ bạc, còn thì thường người ta nói lá bài tẩy để nói đến hậu chiêu chắc ăn mà người khác không biết.) 

Người nói chuyện này chính là Thiên Phạt Mai Tôn Giả. 

- Cho nên việc này ngàn lần không được khinh thường. Nghe nói bọn hắn lần này đi Đông Phương Thế Gia có vài việc, trong đó chỉ có một lý do là vì lời thề của Đông Phương Thế Gia. Hắc hắc, chúng ta lần này ra Thiên Phạt chẳng khác gì đem lời thề của Đông Phương Thế Gia bỏ đi một nửa, còn lại chỉ có Kiếm Phong Tuyết Sơn đổ nát mà thôi. Vạn nhất, có người có mưu mô trong đó, nhưng bất kể thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện thú vị. 

- Thì ra là thế! Nguyên lai lão đại nghĩ sâu xa như vậy, lão đại không hổ là lão đại. 

Xà Vương Thiên Tầm reo lên vui sướng: 

- Vậy chúng ta hãy đi theo hắn xem náo nhiệt chứ? 

- Chỉ xem náo nhiệt thôi sao? Cũng chưa hẳn, biết đâu chúng ta cũng có cơ hội giúp vui. 

Mai Tôn Giả nhẹ nhàng cười một tiếng. 

Sau đó không khí lại yên tĩnh trở lại, hai người không nói thêm một câu nào, dường như là chưa bao giờ tồn tại vậy. 

Nếu có người đi qua nhìn thấy sẽ kinh ngạc phát hiện ra là tuy có tiếng nói, nhưng mà không hề có bóng người hiện ra. Từ đầu đến cuối, hai người này ở trên nhánh cây chưa từng dao động một chút nào cả. 

Hiện tại Quân Khương Lâm rất thảm hại, vô cùng thảm hại. 

Hắn tiến đến lều bên phải liền chứng kiến một thân ảnh yểu điệu đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trước giường. Giống như một pho tượng duyên dáng. 

Quản Thanh Hàn! 

Quản Thanh Hàn mặt không biểu tình, ngọc dung lãnh đạm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trên giường, trong tay nắm một nắm vải, đó là quần áo đã rách của nàng, trên đó có dấu vết tượng trưng cho trinh tiết của nàng. 

Trên người nàng lúc này mặc quần áo của Quân Khương Lâm, khá là rộng không thể hiển thị vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hai tay nàng nắm chặt, sắc mặt rung động lòng người của nàng rất phức tạp, có chút bi thương, có chút ngượng ngùng, có chút thẫn thờ kèm theo chút mất mát. 

Nghe thấy Quân Khương Lâm tiến vào, thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn khẽ rung lên, khuân mặt đỏ lên nhưng không xoay đầu lại, ngay sau đó sắc mặt lại trở thành tài nhợt. 

Quân Khương Lâm dừng phía sau lưng nàng, thật lâu sau hai người vẫn không mở miệng nói chuyện trước. 

Chỉ nghe hơi thở của đối phương và im lặng. 

Thân thể hai người tuy ngay gần sát nhau, nhưng cũng giống như là ngăn cách bởi cả bầu trời vậy. Giữa hai người vừa mới xảy ra chuyện thân mật nhất, nhưng lại giống như là hai người xa lạ. Không khí trong lều trở lên vô cùng kì dị, áp lực vô cùng.