Quân Lâm Binh Vương

Chương 905: "Phong huynh"



Ngữ khí quyết đoán, khẩu khí mười phần mệnh lệnh. Nhưng mấy ngàn cân sức nặng lại đem Hạc Trùng Tiêu ở trên không, không có sự chuẩn bị gần như không có cất cánh, ngược lại phù phù rơi xuống trên mặt đất, giận dữ nói: 

- Đồ khốn! Ngươi sao không hóa hình rồi hãy nhảy lên? Thằng cha ngươi, bản thân ngươi không biết ngươi nặng tới ba ngàn cân sao? 

Nói xong mới thấy không đúng, lại nói: 

- Con mẹ nó, ngươi nhanh chóng xuống dưới! Lão tử là Tam ca của ngươi, không phải là vật để ngươi cưỡi! Chính mình tự chạy tới đi! 

Hùng Khai Sơn níu lấy hai cánh hạc không buông, nhanh chóng hóa hình nhân loại, mặt dày mày dạn không chịu xuống. Hạc Trùng Tiêu đành bất đắc dĩ, sợ chậm rãi mất thời cơ nên vỗ cánh, như tia chớp bay vút vào thiên không. 

Hắn dùng tốc độ cao nhằm về phía có uy áp mà tiến! 

Quân Khương Lâm bình yên đứng ở giữa không trung. Trong phạm vi to lớn phía dưới chân, toàn bộ huyền thú cảm nhận đượccổ uy áp cường đại tới cực điểm đều run run căng thẳng, không dám có chút vọng động. Quay mắt về phía thiên địa áp lực thiên địa cực lớn, trên đời này, tin tưởng vị tất có mấy đầu huyền thú có thể thừa nhận được! 

Từ xa xa, bão táp nổi lên, một bóng đen to lớn bay tới. 

Bóng đen vừa tới dĩ nhiên là Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu. Tựa như long kỵ sĩ uy phong lẫm lẫm trong truyền thuyết mà tiến đến. 

Quân Khương Lâm lù lù bất động, thẳng đến khi Hạc Trùng Tiêu hóa thành hình người, nhìn hai người hạ xuống mặt đất mới nhẹ nhàng hạ xuống. 

- Tiền…tiền bối, người… ngài đã tới… 

Hạc Trùng Tiêu nhiều ít có chút ngượng ngùng. Thời gian còn ở Thiên Hương thành, còn gọi là "Phong huynh", nhưng hiện tại đã gọi là "tiền bối". Trong lòng hai đại thú vương cũng buồn bực không biết tính sao, lại không dám xưng hô ngang hàng. 

Thêm vào đó, ngay lúc nãy còn ngồi hoài nghi người ta. Hiện giờ người ta đã xuất hiện trước mặt, Hạc tam có chút xấu hổ. 

- Ân, bổn tọa đã nhiều ngày phải rời khỏi Thiên Nam, đột nhiên nhớ lại còn thiếu các ngươi một cái hứa hẹn. Nhân vô tín nhi bất lập (Người không có chữ tín, không thể tồn tại), chuyện lúc trước chưa thực hiện, làm sao có thể đi? 

Quân Khương Lâm ngông nghênh nói, bá đạo dị thường. 

- Cạc cạc, tiền bối quả nhiên thủ tín! Vừa rồi Hạc lão tam còn đang lo lắng tiền bối không tới, bị lời lẽ đanh thép của ta mắng một trận, Hạc lão tam, hiện giờ ngươi có thể nhận thức sai lầm của mình chứ! Ha ha ha… 

Hùng Khai Sơn đắc ý cười toét, cảm giác như mình đại thắng một ván. 

Hắn có thể nào không đắc ý cho được. Vị cao nhân này hiện tại đã đến đây đã nói lên hắn coi trọng lời hứa hẹn. Mà người coi trọng hứa hẹn như thế có thể lừa gạt Thiên Phạt sâm lâm Phạt Thiên Thánh Quả sao? Điều này không phải đại biểu cho linh đan cũng với hi vọng to lớn sao? 

Cho nên Hùng Khai Sơn chỉ một thoáng đã buông xuống toàn bộ tâm sự! 

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi là con gấu chết tiệt! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ta, ta như thế nào không tin tiền bối chứ! 

Hạc Trùng Tiêu lâm vào chán nản. Run rẩy chỉ ngón tay lên, hận không thể đem đầu con gấu này bóp ch3t trăm triệu lần một phen. Không nghĩ tới con gấu này vì để lấy lòng cao nhân trước mắt lại có thể không tiếc bán đứng mình! 

- Không ngại, lẽ thường trong nhan gian này mà! 

Quân Khương Lâm ha ha cười cười, không biết làm tại sao. Mỗi một lần gặp hai đại thú vương, Quân Khương Lâm đã cảm thấy khoái trá. Không phải loại kh0ái cảm cao nhân áp bức người khác, mà là loại kh0ái cảm thư thái thoải mái không cần suy nghĩ nghiên cứu tâm cơ của người khác. 

Nếu so sánh với nhân loại cao thủ mà nói, thú vương trong Thiên Phạt sâm lâm rõ ràng đơn thuần chất phác hơn nhiều lắm. Bầu không khí như vậy làm cho Quân Khương Lâm rất thoải mái và thả lỏng, tựa hồ như được rời xa cái thế gian người lừa ta gạt ngoài kia. 

- Ân, ta nói được thì làm được, bổn tọa tới chính là vì thực hiện hứa hẹn, hai người các ngươi trước chuẩn bị một chút. Bình tĩnh, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, chính yếu chính là phải làm cho tâm tính điều chỉnh đến mức bình thản. Ta tới giúp các ngươi tiến cảnh. 

Lời nói của Quân Khương Lâm thậm chí cả chính hắn đều không ý thức được, mơ hồ có ý thân thiết. Loại thân thiết này ngoài lúc đối đãi với Quân lão gia tử và Quân Vô Ý ra, thật sự là không có mấy ai… 

Mà vẻ thân thiết mơ hồ như vậy, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn cũng rành mạch cảm nhận được, lại càng hoàn toàn tín nhiệm hắn!

Từ xưa đến nay, huyền thú vô luận là thấp cấp hay đã hóa hình rốt cuộc vẫn là thú loại, cùng nhân loại có một loại ngăn cách mơ hồ. 

Không ai cam tâm tình nguyện cùng huyền thú song song quan hệ. 

Cho nên ngoài tam đại Thánh Địa, mới có nhất đại hung! Nếu không phải bởi vì việc này hẳn là tứ đại Thánh Địa mà không phải là Tam Thánh Nhất Hung! Với lực lượng như thế nằm ở nhân gian giới hoành hành còn không sợ huống chi là người thường? 

Cho nên Quân Khương Lâm lần này vô tình toát ra cảm giác thân thiết mơ hồ này, mặc dù là loại cảm giác vi diệu vô tình phát ra từ nội tâm, nhưng chính vì thế làm cho huyền thú-loại sinh vật luôn nhạy cảm với cảm giác yêu ghét, có một loại cảm thụ mà chưa bao giờ đuợc nhận từ nhân loại. 

Vì thế, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đều là tự đáy lòng cảm nhận được vị thần bí cao nhân này rất đáng tin tưởng! 

Cho nên hai người không do dự chút nào, chính là dị thường cảm kích nhìn Quân Khương Lâm liếc mắt một cái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, không bao lâu, một mùi rượu nồng đậm từ thân thể hai người phát ra. Nguyên vốn khuôn mặt có chút hồng cũng dần dần khôi phục nhan sắc bình thường.