Quân Lâm Binh Vương

Chương 952



Độc Cô Tiểu Nghệ một mình đi theo Quản Thanh Hàn chạy tới Thiên Nam, đến vài ngày sau thì Độc Cô đại tướng quân mới biết được, nhưng việc này nếu là lúc trước mà nói với lão gia tử thì không nghi ngờ gì sẽ bị lột da tức khắc. Cho nên Độc Cô Vô địch cũng đã sắp xếp đội hộ tống gồm ba đứa con trai của mình, bảo vệ tốt cho đứa con gái rượu, cầu thần bái phật ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện. Sau đó lại ở nhà một ngày một đêm cầu nguyện tiểu bà cô này ngàn vạn lần không làm bậy, nhanh chóng trở về trong an toàn và không gây ra sự cố gì. 

Nhưng tình hình liền trước mắt này nhất định là đã sai với ý nguyện, nữ nhi bảo bối này ở bên kia không chừng gặp phải rất nhiều phiền phức. Cứ xem vẻ mặt của Quân Chiến Thiên là biết rõ ràng. 

Thấy nhi tử cũng không nói chuyện, lại chỉ biết ngồi lau mồ hôi, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử trong lòng đã rất rõ ràng. Một chút hi vọng trông cậy vào cũng không có, tức giận hừ một tiếng, nói: 

- Già rồi, thực sự ta đã già rồi. Trong nhà này ta đúng là một kẻ đui mù. 

- Phụ thân, cái này… việc này… 

Độc Cô Vô Địch ngoác cái miệng rộng, khó khăn muốn giải thích. Thế nhưng nửa ngày rồi vẫn là loanh quanh câu nói đó. 

- Hỗn trướng, ngươi câm miệng cho ta! Tiếp tục lên tiếng nữa là lão tử ta đánh gãy chân ngươi! 

Độc Cô Tung Hoành hét to, quay sang Quân Chiến Thiên. 

- Ngươi nói tiếp, nói rõ ràng một chút, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua. 

- Ân, ngươi cũng biết Thanh Hàn cùng khuê nữ của ngươi đi theo cùng Quân gia chúng ta. Bắt nguồn từ khi Tiểu Nghệ nha đầu kia vừa thấy Thanh Hàn không còn là chị dâu Khương Lâm, tức thời liền tức giận, nha đầu kia cũng là rất yêu Khương Lâm, đã nghĩ ra một biện pháp, liền bắt hộ vệ của gia tộc tìm một ít xuân dược. 

- Ân, số lượng cũng không phải nhiều, cũng chỉ một túi mà thôi (ách), một chút cũng không làm rớt, toàn bộ cấp cho Khương Lâm, Khương Lâm có thể phòng bị nàng sao? Tự nhiên là một chút cũng không làm đổ mà uống hết, nhưng một mình nàng lại không chống đỡ được, đang lúc thời điểm nguy cấp nhất, nha đầu Quản Thanh Hàn tự nhiên sinh thiện tâm a, lòng sợ bọn họ xảy ra sự cố liền tìm tới. Ha ha, kết quả, ai da, tạo thành sai lầm lớn. Ân, sự tình chính là có chuyện như vậy. 

- Lão Độc Cô, ngươi nói, chúng ta lúc này có thể không phải là thông gia sao? Đây chính là cháu gái của ngươi chủ động. Phi, bất kể là ai chủ động, dù sao cũng là "gạo đã nấu thành cơm", Khương Lâm nhà ta nhất định là sẽ chịu trách nhiệm. 

Hơn nữa Quân Chiến Thiên còn bày ra một bộ dạng của "người bị hại", không ngừng than ngắn thở dài. 

Kỳ thât, những lời của lão Quân gia nói cũng đều là thật, chẳng qua là hơi cố ý nói dối tạo nên một chút hiểu lầm mà thôi. Tỷ như: "Nhưng một mình nàng lại không chống đỡ được, đang lúc thời điểm nguy cấp nhất…". Người biết chuyện thì đương nhiên biết được Độc Cô Tiểu Nghệ không có chuyện gì, tuy rằng lúc ấy quả là không có chống đỡ được Quân đại thiếu gia, nhưng căn bản là không có cái chuyện abc kia. Nhưng người không hiểu chuyện liền có thể nghĩ khác hơn, nhất là hai người đàn ông trước mắt này. 

Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch hai cha con thực tự nhiên mà liên tưởng đến: Quân Khương Lâm dưới tình huống uống nhiều xuân dược như vậy, bằng vào một con nhóc như Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn toàn không có kinh nghiệm như vậy, nhất định là chống đỡ không được, như vậy… 

Tưởng tượng như vậy, vô hình chung liền đã hình thành một loại suy nghĩ nhất định chuyện đã xảy ra: Quân Khương Lâm đã cùng Độc Cô Tiểu Nghệ đã xảy ra quan hệ abc kia. Ân, Độc Cô Tiểu Nghệ không chống đỡ được, nhất thời nguy cấp, Quản Thanh Hàn xuất hiện, vì thế cứu Độc Cô Tiểu Nghệ một mạng, cứu như vậy cũng chính là cứu một người trả giá một người khác, lại đem chính mình dâng lên.(hic hic, khó nghĩ quá, ta sợ) 

Chính là một chút khó hiểu cũng không có. Độc Cô Tiểu Nghệ nếu là đã hạ độc, vậy là đã tính toán ý định … tới cùng, làm sao có thế trốn chạy? 

Theo lời Quân Chiến Thiên kể ra, Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch cha con hai người tròng mắt càng trừng càng lớn, thanh âm của tiếng thở càng ngày càng vang. Càng về sau, trong họng đã phát ra "phì phò phì phò", đúng là thanh âm của tiếng thở này. 

Mãi cho đến sau khi Quân Chiến Thiên nói xong đã được một lúc lâu. Cha con hai người này vẫn trừng tròng mắt, hổn hển thở không yên. Quân Chiến Thiên biết rõ toàn bộ mục đích của chính mình đã đạt tới. Không thèm để ý tới bọn hắn, nâng chung trà lên. Bận tối mắt mà vẫn thong dong uống nước, thưởng thức trà. 

- Đúng là tức chết mà! 

Thình lình, thật ngạc nhiên là người nhảy dựng lên một cách hung dữ lại là Độc Cô đại tướng quân, người vừa rồi còn ủ rũ héo hoan, chỉ thấy hắn hoa chân múa tay hăm dọa: 

- Quân Khương Lâm, tên tiểu súc sanh này! Cũng dám làm ra chuyện tình bỉ ổi như thế! Ta… ta… ta không tha cho hắn, ta muốn… ta muốn… ta muốn đưa hắn bầm thây vạn đoạn, trước tiên sẽ thiến, lại tiếp tục thiến, con mẹ nó, lão tử... lão tử… 

Hắn nói hai chữ "lão tử" cả nữa ngày cũng không nói được gì. Không đợi hắn nói hết, đột nhiên một cái tát mạnh mẽ giáng xuống đầu hắn, ngay lập tức đánh cho hắn ngã ra đất, rơi giống như kỵ sỹ bị ngã chống vó. 

- Ngươi… ngươi… ngươi là đồ hỗn trướng! Kêu cái gì? Kêu cái đầu mẹ ngươi a! Vừa rồi lão tử nói như thế nào, ngươi còn lên tiếng, ta đánh gãy chân ngươi, ngươi cho rằng lời của lão tử là đánh rắm sao? 

Giờ phút này Độc Cô Tung Hoành lão gia tử rốt cục xem như triệt để bạo phát, khuôn mặt trướng thành màu tím cà, cả người như trâu chọi! Một cái tát tiếp một cái tát vừa đánh vừa chửi ầm lên: 

- Tất cả chuyện này đều là do ngươi nuông chiều nữ nhi bảo bối, làm hư chính con gái mình còn chưa tính, lại làm người khác gián tiếp bị hại, ngươi hãy tự kiểm điểm lại xem, điều này có thể oán Quân Khương Lâm sao? Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn chọc giận chết ta! Lão Tử hôm nay không thể không đánh gãy chân tên tiểu tử ngươi, a a a a.

- Ngươi, ngươi… ngươi dạy con gái hay lắm! Ta ta ta ta, Độc Cô Tung Hoành ta quả thật là gia môn bất hạnh mới nuôi ra cái đám nghiệp chướng như các ngươi. 

Khoái lừa lão già này lắm phải không? Giờ rốt cuộc cũng xảy ra chuyện, ngươi cứ cao hứng, cứ thống khoái đi! 

Độc Cô Tung Hoành nhảy dựng lên giống như một con sói đói lồng lộn lên, sau khi chạy vòng vòng hai ba vòng không kiếm được cái gì tiện tay để ném, đột nhiên ông 

già gân này gầm lên một tiếng tựa như tiến sét giữa trời xanh:  -Tức chết lão phu rồi!