Quân Lâm Binh Vương

Chương 973



Dù sao, đối mặt lão bánh quẩy Thần Huyền như vậy, Quân Khương Lâm như thế nào có thể lựa chọn cùng hắn liều mạng? Quân đại thiếu như mặt trời đang mọc, còn chưa sống đủ kia, cùng một lão quái vật trăm tuổi liều mạng, không phải là lỗ vốn sao? 

Đáng tiếc chính là, Tiêu Bố Vũ cũng đồng dạng ham sống, thậm chí so với đại thiếu tưởng tượng còn muốn ham sống hơn, càng muốn duy trì thể diện Thần Huyền! Thế cho nên đối phó với cường địch như Quân Khương Lâm, hắn cư nhiên còn ra vẻ ta đây, thà rằng chấp nhận ở thế hạ phong, lâm vào hoàn cảnh xấu, dưới thế bị động, cư nhiên đến bây giờ cũng không thèm rút kiếm! 

Dù sao, một vị cao thủ Thần Huyền tứ phẩm, siêu cấp cao nhân vang danh thiên hạ, nếu đối phó với thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi còn muốn động kiếm, thật sự cũng không thể nào nói được! 

Nhưng Tiêu Bố Vũ tuyệt đối không ngờ, lựa chọn tuyệt không sơ hở của hắn, định tiêu hao huyền khí của Quân Khương Lâm đ ến chết, tiêu hao không dậy nổi, nhưng người bị tiêu hao ngược lại chính là hắn! 

Đánh một lúc lâu, Quân Khương Lâm khí thế như cầu vồng, thế công càng mạnh, nhưng trong lòng lại cũng có chút bội phục! Thế công của mình kín kẽ như vậy, hơn nữa mỗi một chiêu một thức thi triển ra cũng không thuộc về thế giới này, tin tưởng rằng mình tung ra chiêu gì đều có thể làm cho rung động thật lớn! 

Nhưng Tiêu nhị gia Tiêu Bố Vũ trước mắt quả thật không hổ là một thế hệ Thần Huyền nổi danh, gần tiếp cận Chí Tôn cường giả. Cho dù dưới thế công như cuồng phong của mình, tuy rằng hơi có vẻ chật vật, thậm chí đã bị mình làm cho luống cuống tay chân, nhưng vẫn như cũ có thể dựa vào công lực thâm hậu cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú chống đỡ lâu như vậy! 

Huyền công Tiêu Bố Vũ, so sánh với Bách Lý Hùng Phong mà mình giết ngày đó quả là khác xa, có thể nói hắn là đối thủ cao cường nhất từ trước tới giờ. Có hơn trăm người trên danh nghĩa cũng kêu là Thần Huyền, Nhưng Bách Lý Hùng Phong nhiều nhất chỉ là Thần Huyền sơ giai, trong khi Tiêu Bố Vũ đã làThần Huyền tứ phẩm! 

Cái này chính là khoảng cách cực lớn. 

Hơn nữa, mình mặc dù có thể có vô số cơ hội đâm trên người Tiêu Bố Vũ một kiếm, nhưng cùng lúc đâm trúng hắn, cũng sẽ bị hắn điên cuồng phản kích, đủ để đi đến trí mạng. 

Lấy thần công Thiên địa tạo hóa của mình mà luận, đối với người thường mà nói đủ nhận một kích trí mạng cũng không nhất định mất mạng. Nhưng huyền lực Thần Huyền của đối phương lại không phải thân thể mình hiện nay có khả năng chống đỡ được! Tính toán như vậy, thủy chung mất nhiều hơn được. 

Cho nên Quân Khương Lâm chỉ có tiếp tục du đấu! 

Có Khai Thiên công hộ thân, có Hồng Quân tháp tiếp viện, linh lực Quân Khương Lâm có thể nói là cuồn cuộn không dứt, đúng là lấy không hết, dùng không cạn! Mắt thấy Tiêu Bố Vũ không ngờ càng ngày càng co cụm phòng tuyến, một mặt cố thủ canh phòng cẩn mật, đại thiếu lại như gãi đúng chỗ ngứa, tinh thần chấn hưng, càng đánh càng hăng, càng công càng mạnh, giống như là "hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên, phiêu phiêu sái sái đối nguyệt miên, cô tô thành ngoại hàn sơn tự, dạ bán kiếm quang chiếu cửu thiên..." (Bài này có lẽ tác giả "chế" từ bài thơ nổi tiếng "Phong Kiều dạ bạc" của Trương Kế, một tác giả sống vào khoảng trước sau năm 756, đời vua Đường Túc Tông, nguyên bài thơ là thế này: 

Phong Kiều dạ bạc 

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên 

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên 

Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự 

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền. 

Thôi thì ta dịch tạm vậy: Khói lửa chiếu sáng bầu trời đêm, phiêu lãng cùng nguyệt lòng ấm êm, Cô Tô ngoại thành Hàn Sơn Tự, nữa đêm ánh kiếm sáng tận trời - Biên) 

Tiêu Bố Vũ càng đánh càng cẩn thận, chỉ e mình nhất thời đại ý, lộ ra sơ hở. 

Quân Khương Lâm cũng bởi vậy càng thêm sinh long hoạt hổ, tự nhiên thoải mái, thậm chí còn tự mình cảm thấy tốt, bày ra mấy tư thế, càng có vẻ oai hùng hiên ngang, ngọc thụ lâm phong. 

Bên kia, Quân Vô Ý đã chiến đấu xong, cầm bảo kiếm trong tay, khoanh tay đứng nhìn. Tiêu Hàn trực tiếp giống như đám bùn nhão cuộn mình trên mặt đất, hoàn toàn chẳng biết rốt cục sống hay chết; mà bên kia, Ưng Bác Không tự lực đại chiến Ngân thành thất kiếm, đánh cho chúng loạn xạ cả lên. 

Chính là, ánh mắt Bạch y thiếu nữ cùng Xà vương thủy trung tập trung vào đại chiến giữa Quân Khương Lâm và Tiêu Bố Vũ, cũng không phải vì sự quyết liệt, mà bởi vì kiếm chiêu Quân Khương Lâm thật sự quá mức thần diệu, mỗi một chiêu một thức cũng khiến hai nàng thấy hoa mắt chóng mặt. Rõ ràng thoạt nhìn là một chiêu đơn giản, không đặc sắc, nhưng một khi nghiền ngẫm tỉ mỉ, lại phát hiện trong đó đúng là có nội tình thâm hậu, huyền ảo vô cùng, lúc hư lúc thực, lúc tiến lúc thoái, lúc công lúc thủ, nhất là kiếm chiêu cùng thân pháp bộ pháp phối hợp, lại làm cho người ta than thở không thôi. 

Nếu không có chính mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tin thế gian lại có chiêu pháp siêu việt như vậy. 

Hai người họ thực lực vô cùng cao minh, đương nhiên liếc mắt có thể nhìn ra uy lực thực sự mấy chiêu kiếm này của Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm chẳng qua thực lực chính là Thiên Huyền sơ giai, có thể lợi dụng mấy chiêu pháp này cùng một Thần Huyền tứ phẩm chân chính bất phân thắng bại, thậm chí là có vẻ chiếm giữ đại bộ phận thế công, tuy rằng cũng có một chút nhân tố thêm vào, nhưng nhìn chung sự thực chính là như thế. Thử nghĩ mà xem, nếu chiêu pháp như vậy do thực lực cỡ như Xà vương cùng Bạch y thiếu nữ phát huy ra, uy lực phải thành cái dạng gì nữa? 

- Phì phì! 

Xà vương nở nụ cười, bởi vì sau khi Quân Khương Lâm xuất ra một kiếm, trong chớp mắt chiếu trước chưa xong chiêu sau đã đến, tranh thủ lúc rảnh rỗi khi biến chiêu cư nhiên xoạc chân ra giơ mông về phía Tiêu Bố Vũ một cái, tuy rằng khẳng định là đưa mông không đến được, nhưng động tác này cũng thật sự là rất chướng tai gai mắt, lại sơ hở đầy rẫy, không khỏi cười nói: 

- Đánh thì đánh đi, cư nhiên làm ra loại tư thế này, Thiên Huyền nho nhỏ đối mặt với Thần Huyền tứ phẩm, thế này không phải là muốn chết sao chứ? 

- Ngươi lầm rồi! 

Bạch y thiếu nữ bình thản nhìn hai người đánh nhau, chậm rãi nói. 

- Tiêu Bố Vũ thủy chung là cường giả Thần Huyền tứ phẩm, một thân huyền công trăm năm thâm hậu cỡ nào. Mà Quân tiểu tử kia tuy rằng có pháp môn thần diệu khác, có thể nhanh chóng bổ sung huyền công tiêu hao, nhưng bản thân hắn phát ra chiến lực thủy chung chỉ là công lực Thiên Huyền. Nếu là cứ tiêu hao như thế tiếp nữa, cho dù có một ngày một đêm cũng khó có thể phân thắng bại, căn bản là khó có thể tiêu hao được bao nhiêu chiến lực của Tiêu Bố Vũ. 

Cho nên bên trong việc Quân Khương Lâm điên cuồng tấn công, chính là muốn k1ch thích lửa giận Tiêu Bố Vũ, sau đó mới có thể chiếm tiện nghi. Phân tích tình hình trước mắt, tuy rằng quả thật Quân Khương Lâm chiếm ưu thế, nhưng thế công mạnh mẽ tiếp diễn trong thời gian dày đặc như thế, vô luận hắn rốt cuộc thông hiểu chiêu thức tinh diệu nhiều hơn nữa cuối cùng cũng phải dùng lại một lần. Đến lúc đó, chính là thời điểm xuất hiện sơ hở trí mạng. Tiêu Bố Vũ có thể nhẫn một lần, hai lần, nhưng chỉ muốn chân chính nắm chắc cơ hội, chỉ cần một cơ hội, lấy thực lực Thần Huyền của hắn mà nói, tất nhiên chính là một kích trí mạng, một kích tất thắng! 

- Nhưng, động tác quái gở như vậy của Quân Khương Lâm cũng không thể k1ch thích lửa giận Tiêu Bố Vũ sao. Tiêu Bố Vũ là người từng trải, tu vi đạt trăm năm, cũng có vô số lịch lãm, như thế nào cũng sẽ không dễ dàng tức giận sao? 

Xà vương có chút ù ù cạc cạc. 

- Đương nhiên! Lấy sự lão luyện của Tiêu Bố Vũ, đương nhiên không thể vì thủ đoạn chọc giận bực này của đối phương mà lộ ra sơ hở. Nhưng ngươi không có chú ý không, tại thời điểm Quân Khương Lâm mỗi lần xuất ra một chiêu mới tinh diệu, lúc Tiêu Bố Vũ luống cuống chân tay, làm ra một động tác vũ nhục mạc danh kỳ diệu. Quân Khương Lâm thân pháp bản thân có thể nói cực kỳ thần diệu, cho nên, thời điểm đó cho dù có sơ hở, Tiêu Bố Vũ cũng khó có thể nắm giữ thời cơ tiến công tốt nhất. 

- Nhưng Tiêu Bố Vũ cũng không có khả năng bắt hắn, cho nên, vô hình trung, Tiêu Bố Vũ phải suy nghĩ đối với chiêu mới hoàn toàn của Quân Khương Lâm, mà khi Quân Khương Lâm tiếp theo dùng lại một chiêu này, Tiêu Bố Vũ vẫn như cũ không thể phá giải, vẫn như cũ chỉ có thể lại luống cuống chân tay một hồi. Đây chính là cơ hội của Quân Khương Lâm. Cũng là pháp môn tuyệt diệu bảo toàn bản thân của hắn. Không thể không nói, lối suy nghĩ này quả thực rất tuyệt vời!

Bạch y thiếu nữ mỉm cười nói