Quân Lâm Binh Vương

Chương 975



Ngươi chỉ cần cầm chân Tiêu Bố Vũ một hồi, bổn tọa liền chiến thắng thất kiếm, mà người lại đột ngột công kích, coi như có thể giúp bổn tọa thắng nhanh hơn một chút. Nhưng lại đưa ngươi lâm vào nguy cơ tử vong, như vậy thì mất nhiều hơn được a? 

Tu vi đã thấp hơn một tầng, Ngân Thành Thất kiếm một phương chống đỡ áp lực cường đại đến từ Ưng Bác Không, bây giờ lại phải chịu thêm công kích mãnh liệt, bất thình lình, từ Quân Khương Lâm, hai mặt thọ địch, tức thời chật vật chịu không nổi, chỉ cảm thấy sau lưng đứng ngồi không yên, thậm chí có một loại cảm giác rét lạnh. 

Tiêu Bố Vũ trên mặt nhe răng cười. Song chưởng cứ thế ầm ầm bổ tới. 

Đám người ở ngoài xem đều lộ vẻ kinh hô. 

Bởi vì Quân Khương Lâm thân ảnh đột nhiên biến mất. 

Cực kì đột ngột biến mất. 

Phi thiên độn địa, hoàn toàn biến mất! 

Tựa hồ hắn chưa từng xuất hiện qua, trục kiếm quang cũng trong nháy mắt biến mất. Không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cứ như vậy im lặng biến mất, không có chút dấu hiệu nào. 

Lúc trước, oanh oanh liệt liệt một kiếm quả thực giống như giấc mộng. 

Tiêu Bố Vũ tốc độ đã bản thân đã đạt đến cực hạn, hắn cũng không phải là Quân Khương Lâm. Không có nhiều biến chiêu kỳ lạ. Song chưởng chậm ép lại, khí thế như dời núi lấp biển, nhưng mục tiêu đột nhiên biến mất, chẳng khác gì là hướng vào Ngân Thanh thất kiếm công kích. Trong lúc vội vàng cực độ, chỉ kịp nâng cao góc độ tấn công, bỏ qua Ngân Thành Thất Kiếm, xuyên qua không gian, hung hăng đánh về phía Ưng Bác Không. 

Ngân Thành thất kiếm chợt thấy áp lực tan biến. Lại thấy Tiêu Bố Vũ ngược lại thành cường viện, đều vui mừng quá đỗi, toàn lực lao vào Ưng Bác Không. 

Mà Ưng Bác Không dưới biến đổi đột ngột, như gặp đại địch, tự nhiên áp lực trong nháy mắt gia tăng gấp đôi, đều nhắm vào mình không chút sai lệch. 

Nguyên lai tiểu tử nay không phải đến trợ thủ mà căn bản chính là kẻ gây họa đốt nhà a. Chẳng lẽ xem ta một đánh bảy còn quá dễ dàng ư? Nhưng cũng không còn cách nào. Trước mắt tám kẻ địch đồng thời toàn lực đánh tới. Cho dù cố chấp tới đâu, Ưng Bác Không cũng chỉ còn nước liều mạng. 

Chỉ nghe thảo nguyên thần ưng hét lớn một tiếng: 

- Quỷ Ưng. 

Toàn lực phóng xuất, từ phía trên đột nhiên bị che kín bởi trảo ảnh sắc bén giống như hàng ngàn, hàng vạn lệ quỷ từ Quỷ Môn Quan đồng thời thoát ra. Vô số hư vô mờ mịt quỷ trảo vồ tới Phong Tuyết Ngân Thành tám người đánh tới. 

Giữa không trung, Ngân Thành thất kiếm phát ra kiếm khí gào thét, Tiêu Bố Vũ chưởng phong ầm vang, Ưng Bác Không quỷ ưng trảo phát ra bén nhọn, kình khí xé rách bầu trời đêm, chín người, giống như đốm lửa va chạm vào nhau! 

Ngay lúc chín người đụng vào nhau thì đột nhiên nghe thấy một trận cười hung hăng càn quấy, tiếng cười ha hả vang lên, đúng là âm thanh của Quân Khương Lâm. Không biết như thế nào hắn lại biến mất, sau đó liền uể oải xuất hiện trước mặt Tiêu Hàn. 

Nhanh! 

Tốc độ kinh người như vậy, quả thực chính là quỷ thần khó lường, hoặc giả nói cùng thời gian hai Quân Khương Lâm xuất hiện tại hai địa điểm khác nhau. Sự so sánh này mới là đúng nhất a. Nhưng hai Quân Khương Lâm này cuối cùng vẫn là một người, sự thật này làm cho người ta phải suy nghĩ tới vỡ đầu cũng không thông. 

Sắp tới lúc sống chết, Tiêu Bố Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy vang to, không khỏi chấn động. Miễn cưỡng cấp bách nhìn lại, chỉ thấy Quân Khương Lâm thần tình tà ác tàn khốc, ánh kiếm đã hướng về Tiêu Hàn đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, nhanh chóng đâm xuống.

- Tên tiểu bối đê tiện, ngươi dám! 

Tiêu Bố Vũ hét lớn một tiếng, khóe mắt như bị rách ra. 

Kia chính là cháu của hắn a! 

Giờ phút này đã là ngoài tầm với của hắn, hắn chỉ thấy tim gan như vỡ vụn, lòng đau như cắt! Cảm xúc điên cuồng nháy mắt đã như đem cả thân thể lão bùng nổ! Triệt để điên cuồng nổi giận! Giờ khắc này, đến tóc trên đầu Tiêu Bố Vũ cũng bạo nộ nổi dựng lên, giống như là trời mưa bị một sét đánh trúng. 

Nhưng hắn cũng chỉ có nổi giận mà thôi, chỉ có thể nổi giận vô ích! Lại cũng không kịp làm cái gì, cũng không dám làm! Bởi vì thời khắc này những chưởng lực tấn công điên cuồng như trời giáng của Ưng Bác Không cùng hắn đã đụng nhau rồi! 

Một kích toàn lực của Chí Tôn, há lại là bình thường? Ngay cả bản thân Tiêu Bố Vũ chỉ cách Chí Tôn một bước, ngay cả hắn có đến bảy người thực lực không tầm thường giúp đỡ thì tình hình chiến đấu vẫn như trước không lạc quan hơn chút nào. 

Lần chạm chưởng này cũng giống như một quả bom nguyên tử đột nhiên nổ mạnh ở trung tâm! 

Tám thân ảnh bị bắ n ra như như cánh hoa xèo ra bốn phương tám hướng! 

Ưng Bác Không tại trung tâm, không một chút sức mẻ, mái tóc dài kiêu ngạo đón gió dập dờn bay, tựa như cánh bèo trên mặt nước rộng chợt gặp ngọn gió lớn. Nhưng thân thể từ thắt lung trở xuống đã hoàn toàn lún vào trong nền đất. 

Một đời huyền công Chí Tôn nhưng đối mặt với bát đại cao thủ đồng loạt mạnh mẽ công kích, khí thế như triều dâng cũng phải lui nửa bước. 

Sau một kích toàn lực đó, Tiêu Bố Vũ bị bắn ngược ra, khoé miệng rỉ máu. Nhưng hắn căn bản không kịp xem xét thương thế của bản thân, chưa kịp hoàn toàn lui về sau liền kêu lên một tiếng thê lương hướng về phía Tiêu Hàn nhào tới! 

Khuôn mặt vặn vẹo, bi phẫn cuồng nộ bạo ngược! 

Quân Vô Ý cùng Tiêu Hàn quyết chiến, Quân Vô Ý chiếm được thế thượng phong, rốt cuộc là có thể rửa hận lên người Tiêu Hàn, một trận đánh điên cuồng lên thân thể, hơn nữa còn đem hai chân hay tay của Tiêu Hàn đánh gãy, lại đem đan điền của hắn đánh cho vỡ nát! Thậm chí nội kinh mạch trong thân thể Tiêu Hàn cũng có rất nhiều chỗ bị đứt đoạn. Có thể nói Tiêu Hàn bây giờ từ đầu đến đuôi là một tên phế nhân! 

Quân Vô Ý không muốn giết hắn, nhưng muốn hắn biến thành phế nhân! Để cho hắn thống khổ còn hơn cái chết! Để cho hắn trải qua tất cả các thống khổ, rồi sau đó mới ra tay giết! Tuy rằng kéo dài, nhưng lại trút được giận! 

Trước mắt, tình huống tên phế nhân Tiêu Hàn này tuyệt đối còn thảm hơn Quân Vô Ý năm đó! 

Mà những tính toán này của Quân Vô Ý nắm chắc rất rõ ràng! Cho nên hắn cũng không có cuống! Hoặc là Tiêu Hàn từ nay về sau không thể luyện huyền công nữa, nhưng Tiêu gia có Tục Hồn Ngọc, thương thế của Tiêu Hàn tin tưởng còn có hi vọng hồi phục! 

Mà điểm này, Quân Vô Ý lại không biết! 

Tiêu Bố Vũ thậm chí tính toán mượn nguyên nhân này để hóa giải ân oán giữa Quân Tiêu hai nhà. Dù sao toàn bộ những chuyện này đều do Tiêu Hàn gây nên. Đây cũng không phải là Tiêu Bố Vũ yếu thế, cam tâm để Tiêu Hàn chịu khổ. Mà thực sự là sau lưng Quân gia là một cường giả thần bí rất đáng sợ, không thể nào địch nổi! 

Nếu lần này có thể hóa giải như vậy, đối với hai nhà đều là một chuyện rất thoải mái! 

Ở một phương diện khác, Tiêu Bố Vũ cũng rất yên tâm, hắn tin tưởng có thể sẽ bị phế, thậm chí là bị Quân Vô Ý một phen tùy ý mà lăng nhục. Nhưng thủy chúng vẫn là không lo lắng đến tính mạng, bởi vì hắn biết cách đối nhân xử thế của Quân gia. 

Quân Vô Ý tuy rằng cùng Tiêu Hàn có thâm cừu đại hận, nhưng Quân Vô Ý thủy chung là một người quân tử, điểm này tin tưởng sẽ không ai phủ nhận. Một vị chân chính quân tử ngay cả khi muốn tra tấn làm nhục một người, cũng sẽ không có cái chủ ý gì thái quá mức ác độc! Trừ phi một kiếm g iết chết. 

Cho nên tuy Tiêu Bố Vũ thấy Quân Vô Ý đánh Tiêu Hàn tàn bạo như thế nhưng lại cảm thấy yên tâm. Ít nhất Quân Vô Ý cũng không có sử dụng kiếm, Tiêu Hàn tuy thân thể thương thế cực kỳ nghiêm trọng lại nhất định có thể giữ lại được tính mạng. 

Nhưng giờ phút này lại rơi vào tay Quân Khương Lâm là đã không còn giống như lúc trước! 

Hoàn toàn không giống với lúc trước! 

Quân Khương Lâm là ai? Hắn căn bản chính là một tên quá sức tàn khốc ngoan độc không kiêng dè điều gì! Hắn trả thù thì còn xa mới có thể cùng Quân Vô Ý giống nhau, tuyệt đối là tàn khốc cay nghiệt hơn rất nhiều!