Quân Lâm Binh Vương

Chương 993



Lúc nãy, tên tiểu tử kia từng nói ra tên của công tử, thiếp thân tỷ muội cũng là người Thiên Hương, tự nhiên đã biết thân phận của công tử. 

Bạch y thiếu nữ làm ra vẻ không có việc gì mà hồi đáp. 

Các ngươi cũng là người Thiên Hương sao? Ân, nguyên lai là đồng hương ah, vậy thật tốt! Cạc cạc (là ta thì be be), Mai cô nương, chúng ta thật là có duyên a. 

Đại thiếu gia làm như sửng sốt, ngữ khí lại càng lộ ra vẻ hữu hảo. 

Bạch y thiếu nữ rất là bí ẩn bĩu môi. "Hữu duyên? Lão nương cùng ngươi thật sự là rất hữu duyên! Hữu duyên đến có thể làm cho ngươi cả đời hối hận luôn!" 

Kế tiếp, bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên đưa ra một cái yêu cầu: Hi vọng được theo quân đội, cùng nhau trở về Thiên Hương thành. 

Quân Khương Lâm hai mắt xoay động, liền đáp ứng. Ân, lòng hưu dạ vượn khẳng định là không có, đối với đại thiếu mà nói, nữ nhân buổi tối tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, ai đâu còn hứng thú nhìn mặt (đại sự trước mặt mà còn ngắm ah). 

Bất quá mượn bạch y thiếu nữ có thể nó là thiên đệ nhất mỹ nữ này đả kích một chút đến Quản Thanh Hàn, thật cũng không sai! 

Nếu vì vậy k1ch thích nguy cơ tâm lý của Quản Thanh Hàn, khiến cho mình có thể tiếp tục "ấy ấy" thì có bao nhiêu tuyệt vời? Đến nỗi này hai này nha đầu này có mục đích riêng hay không cũng không sao cả, chỉ bằng các nàng nửa điểm huyền khí cũng không có, lại là tiểu cô nương, chẳng lẽ còn có thể làm ra cái đại sự gì? 

Hướng Ưng Bác Không nhìn thoáng qua, Ưng Bác Không trầm tư một lát. Chắc chắc gật đầu. Quân Khương Lâm trong lòng đại định! Nếu trên đời này có cường giả chính mình nhìn không ra, báo đáp ân tình có thể là giả, nhưng nếu ngay cả Ưng Bác Không, Chí Tôn cường giả bực này cũng nhìn không ra, vậy cũng rất thái quá rồi? 

Muốn giấu diếm được Ưng Bác Không mà nói, ít nhất cũng phải thực lực nằm ở bốn vị trí đầu trong bát đại chí tôn! Hặoc thậm chí còn cao hơn, dù sao không phải mỗi người đều có được kh ủng bố như Mai tôn giả! 

Hơn nữa, hai con nhóc này, vừa nhìn cũng không đến hai mươi tuổi, nếu các nàng lại có thể đều là Chí Tôn cấp bậc cường giả, ta đây sẽ đem Ưng Bác Không lão gia hỏa này làm thịt! 

Kết quả là, Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên tỷ muội hai người, đã bị Quân Khương Lâm hài lòng lập tức mời vào xe. 

Nửa đêm hôm ấy đã xảy ra một việc kỳ lạ!

Giữa đêm khuya yên tĩnh, Độc Cô Tiểu Nghệ kêu to một tiếng làm cho Quân Khương Lâm ở cách đó không xa cũng run người một cái. 

Tò mò hắn khoác thêm trường bào lướt đến xem xét, hỏi ra mới biết được. Độc Cô Tiểu Nghệ từ lúc ở Thiên Phạt sâm lâm đã liền bị mất sủng vật Tiểu Bạch, kỳ lạ thay nó lại quay về vào lúc nửa đêm này. 

Phải biết rằng tính tới giờ này đã cách khá xa Thiên Phạt sâm lâm, tính ra ước chừng cũng là đã ngoài mười ngày đường rồi…Cái biến cố này tự nhiên làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ ngạc nhiên lẫn vui mừng phát điên! 

Sau khi huyên thuyên một lúc với nhau, Quản Thanh Hàn và Độc Cô hai nàng mới nhìn kỹ Quân Khương Lâm, nói chung là đang phủ áo bào đứng hóng chuyện. 

Nhìn vào Quân đại thiếu thực sự là những gì cần che chắn thì hắn làm không được tốt, chính giữa của hai cái đùi trắng như tuyết là một khối nhô lên (là gì nhỉ--hắc hắc), thực sự là dọa người! 

Thực sự là làm cho hai nàng sợ hãi kêu lên nhỏ nhỏ (dạng như ai da, ai ôi nhưng thục nữ k dám kêu to), chuyện này thực sự là có ba phần kinh ngạc (khối u chính giữa), bốn phần đố kỵ (đùi trắng) và ba phần không biết nói như thế nào (cảm xúc bất ngờ pha xấu hổ chăng). 

Quân Đại thiếu từ lúc được Hồng quân tháp biến đổi thân thể, đề thăng thực lực thì thân thể có thể nói là hoàn mỹ, vô luận là sự mềm mại của thân thể, những đường nét quyến rũ như đã được tạo hình một cách hoàn mỹ, cứ như được phẫu thuật bởi một nhà tạo hình đại tài. Nếu không tính đến mặt mũi thì thân thể của hắn đã đủ để làm đê mê hàng ngàn hàng vạn nữ tử si mê. 

Tuy là hoàn mỹ như vậy nhưng thực ra là còn xa mới làm Quân đại thiếu gia bằng lòng. 

Chính là làn da thực sự rất trắng, tuy rằng cũng không phải trắng dã kiểu bệnh hoạn hay trắng tái như kẻ mất hồn. 

Là loại màu trắng nõn khỏe mạnh, da thịt nõn nà trong suốt như tuyết (có lẽ là tuyết nhường màu da chăng hô hô). 

Chỉ điểm này cũng đủ để khiến Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ hai mỹ nữ có cỡ (nguyên văn: đẹp có số má) cũng phải có chút đố kị. 

Một điều khiến nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ đau đầu không dưới mười lần tự hỏi là mấy ngày qua Quân đại thiếu rốt cuộc đã sử dụng cái gì, những dược vật gì thì làn da mới bóng loáng và trắng nõn nà như vậy. Mà chính điều này cũng khiến Quân đại thiếu gia buồn bực, bọn họ ngưỡng mộ, đố kị với làn da đẹp của hắn thì thực sự không biết nên cao hứng hay buồn bực! 

Lúc trước nghe một tiếng kinh hô của nha đầu, theo thói quen trước giờ một thương một quân một giáp trong khi ngủ, chỉ khoác thêm áo bào liền vội vàng xông vào, nửa người trên cũng tạm ổn, phía dưới chính là tiểu thương hùng dũng nhô cao trong tình trạng bị vây khốn. Nhị nữ lúc nãy lo trả lời câu hỏi của Quân Khương Lâm không để ý, đến lúc bình tĩnh lại không thấy mới là chuyện lạ! 

Gian phong kia là của bốn nữ nhân, nhưng vì sao chỉ có hai tiếng kêu sợ hãi? Cũng bởi vì cũng chỉ có Quản đại tiểu thư cùng nha đầu hai người kêu lên sợ hãi. Còn lại Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai vị cô nương trái lại không có chút phản ứng. 

Giống như Thái Sơn trước mắt sụp đổ mà sắc mặc và khí phách không đổi, ngay cả mắt mở trừng châm chọc chứ không có e thẹn nhắm lại… 

Bất quá Tiểu Bạch Bạch lần này trở về, rõ ràng là có vẻ nề nếp rất nhiều. Vốn là trước kia chỉ cần thấy Quân đại thiếu gia là liều cái mạng bổ nhào đến, hiện tại cũng không dám tùy tiện phóng lên, làm ra vẻ chịu khó tu luyện, không có việc gì liền ngồi mài móng vuốt mà không để bốn vị thiếu nữ vào mắt. 

Quả thực giống như làm trò, cũng không biết làm trò diễn cho ai xem 

Rốt cuộc Độc Cô Tiểu Nghệ trực tiếp la hét: 

Tiểu gia hỏa này rốt cục cũng biết điều rồi, ta đoán chừng là đã trưởng thành, nên đang cần tìm vợ! ^^! 

Tiểu nha đầu trêu chọc huyền thú của mình, chưa kịp thích thú tự nhiên lén thở dài một hơi. Hiển nhiên là tự mình trêu chọc, lại chọc trúng vào tâm sự của mình. 

Quản Thanh Hàn nghe thế cũng thở dài một hơi, không biết có phải phản ứng dây chuyền không nữa? 

Cô gái Xà Vương Thiên Tầm cũng cảm thán một tiếng, chỉ có bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên là không có thở dài, lại lãnh đạm ho khan một tiếng.