Đây là một gian thư phòng rộng rãi, quay lưng về phía bắc, nhìn về hướng nam, ánh sáng sáng sủa, bài trí tinh xảo.
Vách tường phía đông đặt một tủ sách, một vài tầng đã đặt thư tịch chỉnh tề, các tầng còn lại vẫn còn trống. Một bộ bàn ghế đặt trước tủ sách, trên bàn đầy đủ văn phòng tứ bảo.
Vách tường phía bắc có một khung cửa sổ với hai cánh cửa được chạm khắc hoa. Bên ngoài cửa sổ, hai cây hồng mai dưới trời đầy sương tuyết ngạo nghễ nở rộ, chỗ xa hơn, một mảnh trúc xanh um tươi tốt, trong ngày đông cũng không lộ vẻ điêu tàn. Phía dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn dài, bên trên bài trí một chậu thủy tiên sinh trưởng bừng bừng, ngụ ý khí phách "Do lai tố tâm lữ thiết cốt, thủy tiên đoan ứng phối mai hoa"; bên cạnh là một cái giá hai tầng, tầng trên đặt một cây roi mây to tầm ngón cái, tầng dưới đặt một khối thước gỗ tử đàn, hiện rõ trang nghiêm và nghiêm túc.
Ven tường phía tây là một chiếc giường La Hán giản dị, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, vừa có thể thưởng trà nói chuyện phiếm cũng có thể đánh cờ, nếu như lấy bàn đi, xem là giường cũng không có gì không thể. Trên tường treo bức tự "Định phong ba" của Tô Thức, chữ viết thanh nhã thấu triệt tản ra am hiểu thế sự ẩn đằng sau khoáng đạt và không chịu gò bó. Hai bên là hai câu đối "Gậy trúc giày rơm hơn vó ngựa, ai sợ? Áo tơi mưa bụi mặc kệ đời", khí khái tiêu sái đạm nhiên chói mắt.
Mà tất cả những thứ này, giờ này khắc này, Tề Hàm hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến. Nó đang nôn nóng đi qua đi lại liên túc trong thư phòng.
Tề Hàm lại đi vài bước sau đó dứt khoát ngồi xuống ngạch cửa, nhìn hoa cỏ vừa mới trồng trong sân ngẩn người. Ăn tết đã được nửa tháng, tết Nguyên tiêu đêm qua nó mới ăn ngon đến dừng không lại được, chỉ tiếc tiên sinh nói dạ dày nó không tốt, không cho phép nó ăn nhiều. Bảy ngày trước nó và Phong ca ca đi vào hậu viện, một khắc đó, nó đã bị mấy gian phòng nhỏ trang trí đơn giản nhưng lại không che giấu được vẻ hoa lệ tinh xảo này làm cho chấn động, mà khi nó nghe thấy tiên sinh nói nó và Tần Phong chuẩn bị dọn vào nơi này, đầu óc nho nhỏ của nó liền hoàn toàn dại ra.
Mỗi ngày giờ Thìn, nó thức dậy rửa mặt chải đầu sau đó đến tiền viện thỉnh an Quân Mặc Ninh. Ăn xong bữa sáng, cả buổi trưa phía sau, một canh giờ học nhận mặt chữ, viết chữ, nghe giảng điển tịch; nghỉ ngơi một lúc rồi học đánh đàn, chơi cờ hoặc là vẽ tranh; sau đó là cơm trưa. Buổi chiều không phải học, nó sẽ quay lại hậu viện hoàn thành bài vở Quân Mặc Ninh bố trí cho đến giờ cơm, sau đó trở về hậu viện. Đầu giờ Hợi, Quân Mặc Ninh đến hậu viện kiểm tra bài vở trong ngày, nếu không có vấn đề, sau khi thỉnh an cuối ngày, là có thể rửa mặt đi ngủ.
Mỗi ngày đều như thế.
Mấy ngày đầu tới nay đều thuận lợi, chỉ là sáng hôm qua lúc thức dậy, nó cảm thấy có chút chóng mặt, sau khi ra cửa bị gió lạnh thổi một trận, nó cũng thanh tỉnh được chút ít, nhưng chung quy vẫn ảnh hưởng đến việc nghe giảng. Đêm qua bởi vì bài viết chữ, bị tiên sinh phạt hai mươi thước vào lòng bàn tay, đến hôm nay còn chưa tiêu sưng hoàn toàn. Càng đáng sợ hơn chính là, nó phát hiện tinh thần hôm nay càng khó có thể tập trung, thế nên dù có cố gắng nghe giảng nhưng hơn một nửa bài vở nó nghe không hiểu!
Tề Hàm luống cuống!
"Thiếu gia, ăn cơm chiều." Giọng nói Tần Phong truyền đến từ đằng xa.
Tề Hàm vốn đang uể oải tinh thần nghe thấy âm thanh liền phấn chấn như cứu tinh đã đến, nó kéo Tần Phong vào thư phòng, đôi mắt ngập tràn chờ mong hỏi, "Phong ca ca, cái này, cái này ngươi biết không?"
Tần Phong nhìn cầm phổ trên bàn, những ký tự... xếp ngay ngắn, được rồi, ngoại trừ biết đây là cầm phổ hắn cái gì cũng không biết; nhìn nhìn qua điển tịch, hắn lại lần nữa tỏ vẻ bất lực bởi vì kỳ thật có rất nhiều chữ hắn không biết.
"Thiếu gia, ngài không biết đúng không? Vừa lúc ăn cơm chiều, ngài hỏi chủ tử đi." Tần Phong không cảm thấy đây là việc gì lớn.
Tề Hàm lắc lắc đầu nói, "Không được, Phong ca ca, mấy cái này tiên sinh đều đã dạy, ta hôm nay nghe không hiểu, ta không dám..." Nói chưa hết câu nó đã muốn khóc, nó là đứa bé ngu xuẩn nhất thiên hạ.
Tần Phong cũng bất đắc dĩ nhưng lúc mới tới chịu một trận bản tử và roi mây khiến hắn gắt gao nhớ kỹ bổn phận chính mình, huống chi hiện giờ tính mạng thiếu gia đã không đáng lo ngại, việc học vẫn nên giao cho chủ tử.
Nghĩ như vậy, Tần Phong liền không nhiều lời, chỉ nhắc nhở nói, "Thiếu gia, vẫn nên ăn cơm trước đi, đừng để chủ tử đợi lâu."
Tề Hàm giật mình, dĩ nhiên không có đạo lý để tiên sinh chờ đợi, nó bất an lo sợ cùng Tần Phong đến tiền viện.
Sau khi xây dựng xong hậu viện, Sở Hán Sinh liền ra ngoài, cơm canh mấy ngày nay đều là Tần Phong làm. Quân tam thiếu là người cực kỳ lười biếng, may mà đối với việc ăn mặc thường ngày y yêu cầu thật sự không cao, nên dù Tần Phong không biết nấu nướng vẫn có thể an nhàn thuận lợi qua ải. Tần Phong vẫn luôn chờ Tề Hàm tìm cơ hội dò hỏi bài vở nó không hiểu, nhưng chờ đến khi Quân Mặc Ninh phân phó đưa nó trở về Tề Hàm vẫn không mở miệng.
Đúng giờ Hợi, Quân Mặc Ninh xuất hiện ở hậu viện, lúc đó Tề Hàm vẫn đang luyện trang chữ cuối cùng, y cũng không thúc giục, bày một ván cờ trên bàn nhỏ ở giường La Hán.
Từ sau khi Quân Mặc Ninh xuất hiện, cả người Tề Hàm đều cứng đờ, từng trận từng trận mồ hôi lạnh toát ra trên lưng. Hôm qua lòng bàn tay bị thước đánh hôm nay phải cầm bút lông sói trong thời gian dài, cảm giác đau đớn đó không ngừng nhắc nhở nó không thể để bài vở xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng mà... Đêm nay...
Tề Hàm viết xong nét cuối cùng cũng không dám thở phào, hắn vội vàng sửa sang lại bài vở ngày hôm nay, đoan đoan chính chính đứng trước mặt Quân Mặc Ninh, chột dạ lại không dám để lộ.
Quân Mặc Ninh buông quân cờ ngước nhìn Tề Hàm, sắc mặt tiểu đồ đệ cực kém, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Nắm lấy cổ tay Tề Hàm đang vươn ra trình bài vở, bắt mạch một lúc Quân Mặc Ninh hỏi, "Bị bệnh sao?"
Tề Hàm không dám giương mắt, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nó không thoải mái, có thể do buổi tối bị lạnh, nhưng nó vẫn chưa ngã xuống, cuộc sống khắc nghiệt trong quá khứ dạy cho nó, chỉ cần còn có thể mở mắt, vẫn phải đứng dậy làm việc, hơn nữa nó không muốn bởi vì việc nhỏ này, khiến tiên sinh nhọc lòng.
"Chưa dạy ngươi hỏi chuyện phải trả lời?" Giọng Quân Mặc Ninh vẫn bình thường.
Tề Hàm hoảng sợ ngẩng đầu đáp, "Đã dạy! Hồi tiên sinh, Hàm... Tề Hàm không... không thoải mái."
"Nhớ kỹ, mười cái."
"Vâng... Tiên sinh, Tề Hàm biết sai." Nó biết đây là phạt nó hỏi chuyện không trả lời.
Quân Mặc Ninh nhận lấy bài vở Tề Hàm trình lên, nhìn lướt qua một lần, nhìn tiểu đồ đệ sắc mặt càng ngày càng kém hỏi, "Đây là bài vở hôm nay của ngươi?"
Tề Hàm không dám trả lời, càng không dám không trả lời, bả vai co rúm lại gần như muốn đem đầu vùi vào ngực, giọng nói nhẹ tiếng muỗi vo ve, "Vâng..."
"Chưa dạy ngươi ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng vai, thẳng lưng sao!" Quân Mặc Ninh đập một chồng bài viết lên bàn cờ, quân cờ trắng đen rơi lung tung trên đất.
Tề Hàm chấn động cả người, theo lời dạy ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng vai thẳng lưng, đôi môi trắng bệch thoáng run rẩy, trong mắt mờ mịt nước mắt sợ hãi.
"Mười cái." Quân Mặc Ninh đứng lên đi đến bên bàn dài, dịu giọng nói, "Hôm nay thân thể ngươi không tốt, bài vở ta không bắt bẻ cũng không truy cứu, về sau xuất hiện tình huống như vậy phải nói rõ ràng."
"Vâng... Tạ tiên sinh." Tư thế đoan chính, đáp lời cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
"Ta đã nói với ngươi, ngươi không biết ta sẽ dạy," giọng Quân Mặc Ninh thật bình tĩnh, thậm chí có phần ôn hòa, "Nhưng những gì ta đã dạy hy vọng ngươi có thể ghi nhớ thật kỹ, đừng để ta lặp đi lặp lại nhắc nhở nhiều lần."
"Vâng, tiên sinh." Tề Hàm biết từ trước đến nay tiên sinh vẫn luôn bất mãn tác phong của hắn, giờ khắc này dù có choáng váng cũng bất chấp, ưỡn ngực đáp.
"Không phạt ngươi nhiều lắm, hai mươi cái, cũng nên lập quy củ."
"Vâng, tiên sinh." Tề Hàm máy móc trả lời, nó căng thân thể cố đứng vững, trước mắt đầy sao Kim, thanh âm tiên sinh bên tai trở nên xa xôi hư ảo. Tiên sinh nói muốn lập quy củ, nó đã nghe qua từ này, nó vẫn nhớ rõ lúc trước Phong ca ca tự bán thân sau đó vì cầu xin cho nó, đã bị Sở gia lập quy củ!
Quân Mặc Ninh đến gần vài bước, phân phó, "Quỳ xuống, giơ tay lên cao."
Tề Hàm ngây ngốc, mồ hôi lạnh từ trên trán trượt vào hai mắt gây đau, hai đầu gối hạ xuống đất. Có địa long bên dưới nền gạch cũng không lạnh, nhưng chung quy cứng rắn là không thể tránh, mặc dù có một tầng quần bông lót, nhưng một lúc sau dưới gối cũng bắt đầu truyền đến cảm giác đau nhức. Đôi tay nâng lên, có thứ gì đó được đặt vào lòng bàn tay.
Là... roi mây!