Nhóm sáu người Quân Mặc Ninh chỉ nghỉ dưỡng sức ở trấn nhỏ này một đêm, hôm sau mua sắm đồ cần dùng sau đó liền khởi hành.
Mấy ngày trước đây bởi vì phải hành châm cho Tề Hàm, khó tránh khỏi đi đường cực chậm; bây giờ tuy rằng thể lực hắn chưa hồi phục, nhưng chỉ cần không phải cưỡi ngựa chạy gấp rút, yên yên ổn ổn ngồi trong xe ngựa vẫn không có gì đáng ngại. Cho nên, Quân Mặc Ninh và Tần Phong mỗi người điều khiển một chiếc xe ngựa, đi về hướng Dược Vương cốc.
Một ngày này, đoàn người đi tới một quán trọ bên đường ngủ lại, quán trọ như vậy điều kiện tất nhiên không thể so với nhà trọ trong thành thị sầm uất, khách nhân cũng lác đác không có mấy người. Tần Phong đi trước chuẩn bị, dứt khoát bao cả bốn căn phòng lầu hai, bọn họ sáu người muốn ở thế nào cũng có thể.
Từ sau khi nói rõ ràng chuyện hành châm lần trước, Hoắc Nhẫn Đông cuối cùng khôi phục vẻ mặt vốn có. Tính nàng từ trước đến nay thích cười, làm người hiền hoà, làm thầy thuốc có tâm, đối với thân thể Tề Hàm càng chăm sóc cẩn thận. Mấy ngày qua, Tề Hàm cũng sớm đặt xuống sợ hãi ban đầu; chẳng qua từ sau khi vào biệt viện hắn liền ít tiếp xúc với phụ nữ, đối với tân sư nương cũng sớm mang lòng kính sợ, vì vậy khi ở chung vẫn còn có chút câu nệ.
Thời khắc này Tề Hàm có chút kinh ngạc, liền đảo mắt nhìn tiên sinh.
Quân Mặc Ninh còn chưa nói chuyện, một bên Tề Vân đã mở miệng nói, "Sư nương, ta cũng đi, người dẫn ta đi đi."
Tính tình hắn hoạt bát từ trước đến nay, lần trước sau khi bị phạt tát miệng, chuyện tranh luận tất nhiên không dám có nữa, chỉ là sinh hoạt hằng ngày vẫn tùy ý hơn Tề Hàm một chút.
Quân Dịch Hi hũ nút không nói lời nào, đôi mắt liếc đông liếc tây, ánh mắt cũng có chút động tâm.
Quân Mặc Ninh buồn cười, một búa định âm* nói, "Đi cái gì mà đi, hái thuốc cũng không phải đạp thanh*! Vân nhi với Dịch Hi ở lại, hôm nay vi sư kiểm tra kiếm pháp các ngươi; Hàm nhi đi theo sư nương của ngươi đi."
"Dạ, tiên sinh."
"A... Nhưng mà..."
"..."
Núi lửa này là một ngọn núi không hề cao chót vót, địa thế cũng không dốc, nhưng ngọn núi có một mạch suối nước nóng cực kỳ quý giá, vì vậy thực vật xung quanh không cái nào không mọc cực tốt, cũng là môi trường hoang dại dược thảo thích nhất. Những năm gần đây Hoắc Nhẫn Đông đi khắp từng ngóc ngách trong giang hồ, đối với những chỗ này quen thuộc như lòng bàn tay, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà, hiển nhiên không thể vào bảo sơn mà tay không trở về.
Thầy trò hai người mỗi người đeo một cái sọt leo núi, buổi sáng trong núi mát mẻ không gì sánh được, côn trùng chim chóc líu lo chiêm chiếp một mảnh đầy sức sống. Tề Hàm nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Hoắc Nhẫn Đông bước chân thoăn thoắt, thật sự bội phục thân thủ sư nương.
Hai người rất nhanh đi đến một đầm nước, trên mặt nước mù mịt từng đợt hơi nước, cảnh tượng hơi nước bay lên như cõi tiên.
"Tiểu Hàm, cởϊ qυầи áo." Hoắc Nhẫn Đông vừa buông sọt, vừa phân phó nói.
Bên kia Tề Hàm há hốc mồm.
Hoắc Nhẫn Đông quay đầu nhìn thấy dáng vẻ hắn líu lưỡi trố mắt nhìn, suýt chút nữa cười ra tiếng, "Ta bảo ngươi cởϊ qυầи áo đi ngâm suối nước nóng! Ngươi tưởng ta còn muốn động châm với ngươi chứ gì!"
Khuôn mặt Tề Hàm lập tức đỏ đến tận cổ! Đôi tay cũng không biết phải để chỗ nào!
Hoắc Nhẫn Đông thật sự nhịn không được cười phá lên, da mặt đứa nhỏ này phải mỏng đến mức nào, vậy mà do tam ca ca nàng dạy dỗ ra sao?
Thật vất vả đi thật xa thiếu niên mới tự xuống suối nước nóng, Hoắc Nhẫn Đông đi ra khỏi rừng cây đứng bên bờ, nhìn Tề Hàm hận không thể ngâm đầu vào trong nước luôn lại cười một trận.
"Sư nương!" Thiếu niên mười tám tuổi rốt cuộc hơi hơi lên giọng kêu một tiếng, nhưng trong giọng nói bất đắc dĩ vẫn nhiều hơn.
Hoắc Nhẫn Đông thật vất vả nhịn cười, nói rằng, "Được được được, ta không cười, không cười có được không!" Sư nương tuổi còn trẻ dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì nói, "Tiểu Hàm, ta năm nay hai mươi mốt, ngươi năm nay mười tám, chúng ta chỉ chênh lệch có ba tuổi à có phải hay không?"
Tề Hàm bị nước nóng xông đến mặt mũi đều là hơi nước, sau khi nghe nói vẫn ứng tiếng dạ.
Hoắc Nhẫn Đông cười nói, "Chúng ta chỉ kém ba tuổi, nhưng ngươi lại phải gọi ta là "sư nương"! "Nương" gì chứ? Đó chính là mẫu thân rồi! Ta đâu có già như vậy đúng không? Tiểu Hàm, nếu không như vậy đi, sau này ngươi đừng gọi ta là "sư nương" nữa, gọi "tỷ tỷ" đi, trên tuổi tác mới cảm thấy thích hợp, ngươi nói đúng không? Tiểu Hàm? Tiểu Hàm! Ngươi đi đâu rồi? Tiểu Hàm!"
Lúc nghe được hai chữ "tỷ tỷ", không biết là bị dọa, hay lòng bàn chân trượt thật, ùng ục một tiếng cả người Tề Hàm chìm xuống nước suối, bóng nước ùng ục ùng ục bay lên! Phải sau một hồi, mới trồi lên thở phì phò!
Sư nương! Người là thân sư nương của ta đó! Người muốn hù chết ta à! Tề Hàm kêu rên trong lòng, gọi "tỷ tỷ"! Trời ạ, sau đó hắn theo vai vế sư nương gọi tiên sinh là "ca ca", hay để hắn theo vai vế tiên sinh gọi... gọi cô cô? Ông trời của ta ơi! Tề Hàm tin tưởng, nếu hắn dám mở cái miệng này, tiên sinh quả quyết sẽ đánh miệng hắn đầy răng!
Sư nương, cầu không đùa giỡn, cầu buông tha!
Nếu không phải trong nước, Tề Hàm quyết đoán quỳ rồi!
Nhìn vẻ mặt hắn như ngậm phải hoàng liên, Hoắc Nhẫn Đông lại rất không phúc hậu mà nở nụ cười.
"Tiểu Hàm à," Sư nương đứng đắn đi xuống, ngồi trên một khối nham thạch bên bờ, lựa chọn dược thảo hái trên đường nói, "Lúc trước không phải sư nương cố ý làm khó dễ ngươi, là tiên sinh ngươi giận ngươi, bảo ta làm như vậy, ngươi không thể trách ta biết chưa? Muốn trách thì trách tiên sinh ngươi đi!"
Bầu không khí rốt cuộc trở lại bình thường, Tề Hàm lúc này mới thở phào nói, "Tiên sinh và sư nương cũng là vì tốt cho Hàm nhi, Hàm nhi sao có thể oán trách hai người! Đều là Hàm nhi không tốt, khiến hai người thêm rất nhiều phiền phức, thậm chí ngay cả hôn kỳ... cũng bị trễ nãi!"
Hoắc Nhẫn Đông nói, "Chuyện này ngươi thật sự không cần để trong lòng, ta với tiên sinh ngươi ngăn cách thiên nhai nhiều năm như vậy, chỗ nào quan tâm mười ngày này? Trên đường đi xin thuốc, tiên sinh ngươi nói với ta quá khứ của ngươi với y rồi, Tiểu Hàm, mấy năm gần đây tiên sinh ngươi đối với ngươi nghiêm khắc, thậm chí hà khắc, ngươi thật sự một chút cũng không tủi thân sao? Giống như lần này, chúng ta biết là trị bệnh cho ngươi, ngươi không biết, chẳng hiểu ra sao lại bị mắng, phạt quỳ, còn chịu châm hình... thật sự không oan ức?"
Tề Hàm im lặng một chốc, sau đó nói, "Hàm nhi được tiên sinh dạy bảo đến nay, chưa bao giờ tiên sinh đánh oan Hàm nhi... Lần này tuy nguyên nhân chưa rõ, nhưng Hàm nhi tin tưởng, chắc chắn tiên sinh sẽ giải thích cho ta. Hàm nhi chỉ oán giận, giống như càng lớn càng ngu ngốc, ngay cả mình phạm sai lầm phạm sai cái gì... cũng không biết! Nghĩ như vậy, làm sao còn dám oan ức, chỉ muốn chịu phạt xong, nhanh chóng biết rõ cũng sửa lại cho tốt... Sư nương, Hàm nhi... thật sự không oan ức..."
Hoắc Nhẫn Đông khe khẽ thở dài, trong lòng càng thương xót đứa bé này.
Sau một canh giờ, Tề Hàm ra khỏi suối nước nóng, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, khí tức lộn xộn chất đống bên trong dường như cũng bốc hơi ra, ngay cả hô hấp cũng thông thuận rất nhiều. Thiếu niên ửng đỏ hai gò má nhìn sư nương trẻ tuổi, nụ cười ấm áp như mặt trời mới mọc.
Hoắc Nhẫn Đông vừa cười vừa nói, "Tiểu Hàm, ngươi sửa sang lại trước, ta lại đi hái một ít. Nơi này có nước nóng thấm nhuần quanh năm, thật sự là môi trường thích hợp cho dược thảo trưởng thành tốt nhất."
Tề Hàm đáp lại, ngồi xổm người xuống sửa sang thảo dược, quần áo khô ráo, tóc lại có chút ẩm ướt nhỏ lách tách, hắn cũng không để ý, chuyên chú làm việc.
Khoảng cách thầy trò hai người cũng không xa.
Đột nhiên, bên tai Tề Hàm truyền đến một loạt tiếng xì xì rất nhỏ, hắn hơi ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy trong bụi cỏ um tùm một con rắn dài màu sắc sặc sỡ lấy tốc độ cực nhanh trườn về phía Hoắc Nhẫn Đông sau lưng hắn!
Tề Hàm ném thảo dược trong tay, vừa nhào qua, vừa lớn tiếng kêu lên, "Sư nương, có rắn!"
Hoắc Nhẫn Đông thoáng quay đầu, chỉ thấy thiếu niên nhào một cái hung hăng nằm rạp trên mặt đất, tay trái vươn ra vậy mà thật sự bắt được con rắn sặc sỡ vừa nhìn liền biết kịch độc! Chỉ là thân rắn như con thoi, thân thể vừa mềm vừa trơn tuột, sau khi Tề Hàm bắt lại thân rắn nó lại vọt mạnh về phía trước, Tề Hàm khó khăn lắm mới túm được phần đuôi.
Con rắn kia cũng hung ác hoang dã, sau khi đuôi bị người ta tóm lấy, nó trực tiếp bỏ con mồi trước mắt, bất thình lình xoay người lại lao thẳng tới phía cánh tay Tề Hàm.
Tề Hàm nằm dưới đất căn bản không có sức chống đỡ, mắt thấy đầu rắn tam giác mở rộng miệng phun lưỡi đỏ tươi! Hắn thậm chí cảm giác mình có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén và ngửi được nọc độc tanh hôi trong miệng nó!
Châm!
Một cây ngân châm nhanh như tia chớp xuyên thủng vị trí bảy tấc của nó!
Tề Hàm ngơ ngác nhìn con rắn độc xụi lơ xuống trong nháy mắt, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đăm đăm.
Trở lại quán trọ, Hoắc Nhẫn Đông hưng phấn như chim nhỏ ngày xuân đem chuyện anh hùng có thật Tề Hàm gan dạ cứu sư nương kể sinh động như thật cho mọi người nghe, đừng nói đám người Tề Vân với Tần Phong, đến cả Quân Mặc Ninh cũng mặt lộ vui mừng, y mỉm cười nhìn Tề Hàm nói, "Hàm nhi thật sự bắt con rắn kia lại?"
Điều này nói lên cái gì? Ít nhất thân thể hắn nhạy bén, nhanh nhẹn và sức lực đang khôi phục! Nghĩ như vậy, vui sướng trong mắt Quân Mặc Ninh càng rõ ràng hơn, mà dưới tình cảnh này, liền sờ sờ bị mọi người hiểu thành khen ngợi Tề Hàm.
Tề Hàm sa vào ánh mắt ấy, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói, "Tiên sinh, Hàm nhi không dám nói dối. Là Hàm nhi bắt được con rắn kia, nhưng lúc nó quay lại muốn tấn công Hàm nhi, nếu không có sư nương ra tay đúng lúc, sợ rằng Hàm nhi..."
"Ngươi tiểu tử ngốc!" Hoắc Nhẫn Đông xoay người lại chọt chọt một trận vào đầu Tề Hàm, "Bớt tranh cãi lại không thể thiếu ngươi một bữa cơm! Ngươi thành thật như vậy làm cái gì? Hả? Sư nương ta thật vất vả đắp nặn hình tượng dũng mãnh cho ngươi..."
Tề Hàm đứng yên mặc cho ngón tay ngọc thuôn dài của sư nương chọt chọt, dù sao cũng không đau, trên mặt lại chân chân thật thật mà cười...
------------------
Cầu yêu thương :(((((
Tui đã edit đoạn cuối chương này trong sự sợ hãi tột độ đó huhu có ai hiểu được nỗi sợ này ~~