Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 121: Hành tung



Tề Hàm theo một già một trẻ quanh đi quẩn lại ra khỏi cửa bắc Hàng thành, sau khi đi qua một cánh rừng rậm rạp, chính là sông lớn phân chia nam bắc Trung Châu rồi. Tề Hàm đương nhiên thấy được một chiếc thuyền đậu bên bờ sông, hắn đứng ở bìa rừng, không định tiếp tục đi theo nữa. Dọc đường đi cũng không phát hiện manh mối gì, thiếu niên kia cũng tự bước đi, không chút dấu hiệu bị cưỡng ép nào... e rằng, do mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tề Hàm thấy sắc trời sau giờ ngọ càng âm u, vì vậy không luyến tiếc nữa, xoay người đi vào cánh rừng.

Đột nhiên, xung quanh một trận động tĩnh xào xạc, trong rừng nhảy ra bảy tám người che mặt ăn mặc bình thường, mỗi người tay cầm trường kiếm, mắt hổ đăm đăm nhìn hắn.

Trong lòng Tề Hàm căng thẳng, đang định mở miệng hỏi, sau lưng hắn truyền đến giọng nói, "Quân thiếu hiệp thân thể nghìn vàng, theo chúng ta một đường cũng chưa nói rõ nguyên nhân, đi như vậy không tốt lắm nhỉ?"


Bọn họ biết thân phận mình? Tề Hàm che đậy vô hạn thắc mắc trong lòng, xoay người, nhìn thấy một già một trẻ đã đi mà quay lại, hắn trấn tĩnh ôm quyền nói, "Tại hạ vô ý mạo phạm, chỉ là nhận nhầm người."

Lão giả cười ha ha một tiếng nói, "Thiếu hiệp mắt sáng như đuốc, chưa chắc nhận sai." Dứt lời, chỉ thấy thiếu niên bên cạnh chậm rãi lột tấm mặt nạ mỏng như cánh ve xuống.

"Dịch Hi! Quả thật là ngươi!" Tâm niệm Tề Hàm xoay chuyển, xem ra, hắn căn bản không phải bị người cưỡng ép, mà tự mình nguyện ý đi theo đối phương. Tiên sinh từ đầu đến cuối chưa nói thân phận thật sự của Dịch Hi, còn lão giả trước mắt này là ai?

"Sư huynh..." Quân Dịch Hi hiếm khi mở miệng, bây giờ kêu sư huynh, ánh mắt lại có chút lảng tránh.

"Dịch Hi, theo ta trở về." Tề Hàm cảm thấy phía sau chuyện này tất nhiên có bí ẩn, xem cảnh tượng hôm nay, hắn cảm thấy mình không có khả năng mang Quân Dịch Hi đi, trừ khi... tự nó nguyện ý trở về.


Nhưng mà, điều này có thể sao?

Quân Dịch Hi chỉ im lìm không nói lời nào.

Lúc đầu Tề Hàm còn hơi nghi ngờ, thấy hắn như vậy dường như đã chứng thực được ý nghĩ trong lòng, nghĩ tới lo lắng những ngày qua, Tề Hàm tức giận nói, "Chúng ta nghĩ hết biện pháp tìm ngươi, không nghĩ đến ngươi tự nguyện rời đi. Dịch Hi, ngươi chính thức dập đầu bái sư, mà nay bội sư bỏ trốn, bất kể thân phận ngươi là gì, ngươi cũng không thể giao đãi với gia pháp sư môn!"

"Quân thiếu hiệp thật khí thế!" Lão giả nhìn thấy thiếu niên bên cạnh cúi đầu không lên tiếng, bộ dạng lại chân chân thật thật biết sai, trong lòng cũng ngạc nhiên. Lão ở chung với hắn khoảng thời gian này, chưa từng thấy thiếu chủ đã phục hồi trí nhớ có bộ dạng như vậy?

Trong lòng lão giả hơi động, phất tay hạ hiệu lệnh, những người che mặt kia lập tức sấn người lên. Tề Hàm hoảng hốt, cũng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, sau một khắc, đã chiến đấu với bọn chúng.


"Tả hộ pháp, ngươi làm cái gì vậy! Làm sư huynh ta bị thương, ta lấy mạng ngươi!" Quân Dịch Hi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lão giả bên người, vẻ mặt nghiêm túc ương bướng, chỗ nào còn có bộ dạng biết sai uể oải vừa nãy.

Lão giả được gọi là "tả hộ pháp" trong lòng kỳ quái, nhưng nét mặt cũng không sợ nói, "Thiếu chủ bình tĩnh đừng nóng. Xem ý tứ thiếu chủ, ngài vô cùng quan tâm vị sư huynh này, thân phận hắn đặc biệt như vậy, không bằng chúng ta đưa hắn về, thứ nhất thiếu chủ có thể ở chung gần gũi với hắn, thứ hai, cũng có thể để trong tay chủ thượng thêm một phần lợi thế... ngài thấy thế nào?"

Quân Dịch Hi dường như thật sự bị thuyết phục, nhìn sư huynh căn bản không có nội lực chỉ vung trường kiếm vội la lên, "Vậy ngươi nhất định không thể đả thương hắn!"
"Thiếu chủ yên tâm." Tả hộ pháp cười nói, "Vị sư huynh này của ngài tuy hoàn toàn không có nội lực, nhưng kiếm pháp quả thật tuyệt diệu, xem ra lệnh sư quả thật là một nhân vật không thể khinh thường. Thời gian gần đây Yến Thiên Lâu bao vây chặn đánh chúng ta, sau khi trở về, cần phải nói rõ ràng với chủ thượng, võ lâm Trung Nguyên còn ẩn giấu người như vậy."

Quân Dịch Hi không lên tiếng, nhưng không biết tại sao, rõ ràng phải là địch với tiên sinh, nhưng nghe tả hộ pháp tán thưởng tiên sinh, trong lòng hắn lại thấy vẻ vang. Hắn vĩnh viễn ghi nhớ, ngày đó nam tử kia dẫn mình ra khỏi gồng xiềng của vận mệnh, lần nữa nhìn thấy ánh sáng. Ký ức trước đây quá đỗi xa xôi, mặc dù có huyết thống ràng buộc, thế nhưng ấm áp hắn quá mức khát vọng những năm gần đây, cứu vớt hắn lúc hắn đang tuyệt vọng, cũng không phải thân nhân hắn...
Thời khắc này Tề Hàm đã nỏ mạnh hết đà, kiếm pháp dù chưa loạn, nhưng trên người đã có vài chỗ bị thương. Hắn nhận ra dụng ý của đối phương với mình, trong lòng đã sớm hối hận... lần này, không biết mang đến cho tiên sinh bao nhiêu mầm họa!

Đối phương đương nhiên cũng phát hiện Tề Hàm cạn sức, một người che mặt ý đồ đánh rơi kiếm trong tay hắn, ai ngờ binh khí va chạm xẹt ra tia lửa nhỏ, nhuyễn kiếm vẫn vững vàng cầm trong tay.

Dù vậy Tề Hàm vẫn bị đẩy bật ra, lòng bàn tay cũng nứt toạc chảy máu, thế nhưng tốt xấu trường kiếm trong tay, trong lòng hắn vẫn có chỗ dựa vào. Một gối hắn chấm đất, trường kiếm bị gãy thành hình trăng khuyết, hồng hộc thở phì phò.

Người che mặt và lão giả cũng không nghĩ tới, một người không có nội lực, lại sẽ ngoan cường như vậy!
"Bắt hắn lại!" Lão giả trầm giọng phân phó.

Ánh mắt Tề Hàm lóe lên một tia quyết tuyệt, người che mặt giơ kiếm tiến lên, đột nhiên, có hai bóng người bắn ra, hỗn chiến cùng bọn chúng! Tề Hàm vội vã rời khỏi vòng chiến, tựa trên thân cây khôi phục thể lực. Hắn biết bọn họ, người tới chính là ngũ hành thị vệ Mạc Hâm và Mạc Diễm.

Tình hình chiến đấu giằng co.

Trong bóng đao ánh kiếm, Tề Hàm cảm giác mình mệt lả không có sức lực; hắn xuyên qua bóng người, tìm kiếm Quân Dịch Hi, nhưng chỉ thấy sư đệ kia im hơi lặng tiếng phức tạp nhìn hắn một cái, tiếp đó theo sau lão giả xoay người rời đi.

Người che mặt tổng cộng có bảy người, nhưng nhìn tổng thể về mặt chiến lực vẫn kém hai ngũ hành thị vệ một bậc, thấy chủ tử đã rời khỏi, bọn chúng cũng không ham chiến, sau một tiếng hò hét, mang theo người bị thương nhao nhao rút đi.
Phía Tề Hàm dù sao cũng chỉ có ba người, truy không thể truy, bọn họ chỉ có thể nhìn con thuyền chậm rãi trôi trên sông xa xa.

"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Mạc Hâm đỡ lấy Tề Hàm mềm oặt không có sức lực, căng thẳng hỏi.

Tề Hàm lắc đầu, "Không sao, Mạc Hâm ca, đều bị thương ngoài da, chỉ là... có chút lả người. Sao các ngươi tới đây?"

Mạc Hâm dìu Tề Hàm, vừa đi vừa nói chuyện, "Gần đây chúng ta vẫn luôn truy tìm hành tung tam thiếu gia, nhưng hai ngày trước bọn họ chạy mất; chủ tử từ đường đi khác của đám huynh đệ kia đoán được hành tung của bọn họ, chúng ta nhận được mệnh lệnh liền lần theo dấu vết mà đến; có điều một giờ trước, chúng ta lại nhận được mệnh lệnh mới nhất, nói là... phải mang ngài về..."

Trái tim Tề Hàm như bị treo ở cổ họng, đường truy kích chỉ có Mạc Hâm và Mạc Diễm, tiên sinh hiển nhiên biết bọn họ không thể cùng mang cả hai người hắn và Dịch Hi về...
"Đa tạ Mạc Hâm ca..."

Mạc Hâm không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cùng Mạc Diễm từ trước đến nay lãnh đạm trầm mặc đưa Tề Hàm đến cổng Quân trạch ở Hàng thành.

Đang định vào cửa, Hoắc Nhẫn Đông từ đối diện đi tới. Nhìn thấy ba người bọn họ, nữ tử cực nhanh quét qua thân thể Tề Hàm, thuận miệng phân phó nói, "Tiểu Hàm ngươi trở về thật đúng lúc, ngươi theo ta đến tiệm thuốc lấy chút thuốc về, buổi tối ta cần dùng."

"Sư nương..."

"Phu nhân," Hai người Mạc Hâm hành lễ, khó xử nói, "Chủ tử dặn dò..."

"Ta đã nói với chủ tử các ngươi," Giọng Hoắc Nhẫn Đông cao thêm ba phần, hiển nhiên nàng không muốn trễ nãi thời gian, thúc giục, "Tiểu Hàm ngươi còn lề mề cái gì, nhanh theo ta đi!"

Sao Tề Hàm có thể nhìn không ra Hoắc Nhẫn Đông đang vô cùng sốt ruột, trên đường trở về hắn đã sớm dự đoán xong hậu quả, "Sư nương, Hàm nhi..."
"Phu nhân! Phu nhân!" Trong viện truyền ra tiếng Tần Phong cuống cuồng.

"Tiểu Hàm ngốc ngươi lề mề cái gì!" Một chiếc xe ngựa đột nhiên chạy ra, Hoắc Nhẫn Đông vội vàng kéo Tề Hàm nói, "Ngươi mau đi trốn một chút, tiên sinh ngươi muốn đánh chết ngươi..."

Tề Hàm kéo Hoắc Nhẫn Đông lại nói, "Sư nương, Hàm nhi không thể đi!"

Hoắc Nhẫn Đông sốt ruột đến độ giậm chân, "Lần này không giống! Tiểu Hàm, ngươi nghe ta, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy tiên sinh ngươi giận đến như vậy! Ngươi nghĩ đi, lần trước ngươi từ biệt viện trốn đi sau đó gặp cái gì? Ngươi đi tửu lâu Duyệt Lai lại xảy ra chuyện gì! Lần này ngươi lỗ mãng chạy ra ngoài, tiên sinh ngươi sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!"

Tề Hàm cũng sợ, nhưng hắn biết hắn không trốn thoát được đâu!

"Sư nương, Hàm nhi biết ơn sư nương yêu thương, nhưng mà... Hàm nhi phạm sai lầm..."
"Thiếu gia, ngài đã trở về!" Tần Phong rốt cuộc rảo bước chạy tới cửa, lúc nhìn thấy Tề Hàm chẳng những không vui sướng chút nào, ngược lại cũng sốt ruột như Hoắc Nhẫn Đông, nhưng chung quy hắn không can đảm như chủ mẫu, dám mở miệng bảo Tề Hàm chạy đi ngay lúc này.

"Thiếu gia, ngài đã trở về... liền nhanh đi gặp chủ tử đi..." Ngay cả lời Tần Phong cũng truyền không lưu loát, "Chủ tử... chờ ngài rất lâu rồi..."

Trong tiếng giậm chân của Hoắc Nhẫn Đông, Tề Hàm theo Tần Phong đi về phía thư phòng nội viện, Tần Phong mấy lần muốn nói lại thôi, Tề Hàm không nhịn được nói, "Phong ca ca, ngươi có lời gì... cứ nói đi..."

Tần Phong cắn răng nói, "Thiếu gia, lời này nô tài vốn không nên nói, nhưng mà... ngài thật sự... quá không biết yêu quý chính ngài rồi!"

Nghe thấy ngay cả Tần Phong cũng nói như vậy, Tề Hàm không khỏi càng ý thức được một động tác của mình quả thật tác động quá nhiều người; mà khi hắn đi tới nội viện, mới chân chính hối hận không kịp!
Trong viện, đệ đệ Tề Vân chỉ mặc quần áo thiếp thân quỳ trong sân, nhìn từ phía sau lưng, mông hắn máu tươi đỏ thẫm, thấm ướt tiết khố trắng như tuyết; mà càng khiến người ta hoảng sợ chính là, dưới gối hắn, đang lót mấy sợi dây xích thô to!

"Thiếu gia, chủ tử nói... khi nào ngài trở về... liền thay thế nhị thiếu gia!"