Đầu giờ thìn*, Tần Phong dẫn Tề Hàm vào thư phòng, thư phòng vắng vẻ, xích sắt ma sát với nhau sinh ra âm thanh chói tai. Tề Hàm khẩn trương đến ngay cả hô hấp cũng thả sạch cạn, tay chân đeo hình cụ càng có chút hỗn loạn.
* Đầu giờ thìn chỉ 7 giờ sáng.
Quân Mặc Ninh đang lật xem gì đó, nghe động tĩnh, vẫn chưa ngẩng đầu.
"Chủ tử." Tần Phong khom mình hành lễ.
Bên kia, hai đầu gối Tề Hàm quỳ xuống, dập đầu nói, "Diệc Hàm thỉnh an tiên sinh."
Lúc này Quân Mặc Ninh mới ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy roi liễu bên hông Tề Hàm! Y hung hăng nhíu hai hàng lông mày, lại lập tức hung tợn nhìn về phía Tần Phong!
Tần tổng quản rụt cổ một cái, vẻ mặt chột dạ "không phải ngài muốn hắn mang theo sao?" hỏi vặn lại!
May mà Tề Hàm vẫn cúi đầu quỳ, nếu không nhìn thấy vẻ mặt tiên sinh hắn, hiển nhiên tim cũng phải nhảy ra!
"Tiên sinh, Vân nhi thỉnh an người." Tề Vân dập đầu, tầm mắt không rời huynh trưởng.
"Đứng lên." Quân Mặc Ninh phân phó nói, "Tần Phong, ngươi đi xuống trước đi, chỗ này không có chuyện gì."
Tần Phong đáp, có chút lo lắng nhìn nhìn hai huynh đệ, cuối cùng vẫn xoay người đi ra.
Tề Vân đứng dậy, lại thấy ca ca không nhúc nhích, hắn tưởng rằng tiên sinh vẫn còn đang trách phạt ca ca, vì vậy khôn khéo nói, "Tiên sinh, đêm qua Vân nhi trở về tự xét lại mình, sau này..."
"A? Dạ, không sao rồi, thuốc tiên sinh tốt, qua một buổi tối đã kết vảy rồi... cũng... không đau nữa!" Tề Vân gắng gượng vỗ mông ngựa một cái, nói tiếp, "Tiên sinh, Vân nhi thật sự nhận được bài học, sau này nhất định không dám để ca ca tùy ý mạo hiểm nữa, người..."
"Đang muốn nói với ngươi chuyện này," Quân Mặc Ninh lại một lần nữa ngắt lời nói, "Kể từ hôm nay, ngươi không thể gọi Diệc Hàm là ca ca nữa, hắn lấy thân phận tôi tớ lưu lại trong phủ, sau này ngươi có chuyện gì có thể giao phó hắn đi làm. Trước đây ta bảo ngươi giữ lễ huynh đệ cho tốt, kể từ hôm nay, ngươi cũng cần chú ý thân phận chủ tớ khác biệt, đừng gây thêm phiền phức."
Tề Vân ngây ngốc, nhìn Tề Hàm đang quỳ, lại nhìn tiên sinh đang ngồi, trong chốc lát không phản ứng kịp.
Tề Hàm nghe thấy hai chữ "bài vở", theo thói quen căng thẳng, lại đột nhiên ý thức được, kể từ hôm nay tiên sinh sẽ không hỏi đến học vấn của mình nữa... Không có chủ nhân nào sẽ hỏi đến bài vở của một tôi tớ. Hắn che đậy mất mát dưới đáy lòng, đáp lời đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn tỉ mỉ mài mực.
Tề Vân còn chìm đắm trong khiếp sợ vừa nãy vẫn chưa hoàn hồn, sau đó đột nhiên phát hiện trong thư phòng chỉ còn lại mình có quan hệ kiểm tra "bài vở" đối mặt với tiên sinh! Từ khi hắn bái thầy tới nay, ca ca trước sau luôn đứng bên cạnh hắn, che chở hắn, dẫn dắt hắn, thậm chí chịu đòn bị phạt đều là ca ca xông lên trước. Nhưng mà... hiện tại...
Hắn bi thương phát hiện, bản thân mình không ai giúp đỡ. Lẽ nào chuyện hôm qua, thật sự... nghiêm trọng như vậy sao?
"Vân nhi? Vi sư hỏi ngươi, bài vở đâu?" Quân Mặc Ninh lên giọng hỏi.
Tề Vân mím môi, tủi thân nói, "Hồi tiên sinh, hôm qua trở về, Vân nhi liền bị phạt... sau đó... liền... liền..."
"Mỗi ngày luyện chữ là vì tôi luyện tâm tính ngươi, tất không thể thiếu!" Quân Mặc Ninh nghiêm nghị nói, "Ta không cần biết ngươi có lý do gì, niệm tình hôm qua ngươi vừa mới bị đánh, hôm nay gấp đôi bù vào ngày hôm qua, cộng thêm năm trang hôm nay, không thể đối phó qua loa, có nghe thấy không!"
"Nghe thấy được, tạ tiên sinh!" Tề Vân ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng kêu rên, mười lăm trang! Vết thương trên mông hắn vừa mới kết vảy còn đau đây này!
"Còn nữa, đừng quên mỗi mười ngày một bài luận," Quân Mặc Ninh trời tuyết thêm sương nói, "Nếu dám chắp vá lung tung nói hươu nói vượn, hậu quả hỏi cái mông ngươi có ưng thuận hay không trước."
"Vân nhi nhớ kỹ..." Mới sáng sớm Tề Vân yếu ớt đáp lời, càng ngày càng giống cà tím trong sương*.
* Cà tím trong sương là một cụm từ hình dung tinh thần một người "uể oải không phấn chấn, ỉu xìu".
Tề Hàm mài mực bên kia nhìn thầy trò vấn đáp như vậy, trong lúc nhất thời bi thương kéo đến, gần như không kiềm chế được.
Dặn dò xong chuyện bài vở, Quân Mặc Ninh lại giao quyển sổ sách vừa nãy đang xem cho Tề Vân, ý bảo hắn trực tiếp xem phần cuối cùng. Tề Vân vừa nhìn liền hiểu, một hiệu vải tơ rất tốt, gần một tháng qua chẳng những mức buôn bán hạ xuống thẳng tắp, mà gần như còn xuất hiện lỗ vốn.
Hắn nói tình huống này, Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Ngươi biết nguyên nhân gì không?"
Trong chốc lát Tề Vân không có phương hướng, lắc đầu.
"Diệc Hàm, ngươi nói." Quân Mặc Ninh đột nhiên nói với Tề Hàm đang mài mực.
Tề Hàm vẫn còn đắm chìm trong tâm tình vô cùng mất mát khổ sở, tiên sinh và đệ đệ hỏi đáp căn bản không nghe vào trong tai, chỉ một mực xoay trái xoay phải mà mài mực, tựa như đang mài tâm của mình.
"Cạch" một tiếng chén trà va chạm mặt bàn, lập tức làm Tề Hàm bừng tỉnh. Hắn sợ hãi ngẩng đầu, mới nhìn thấy tiên sinh đang nhìn mình chằm chằm! Hắn nhất thời cực kỳ hoảng loạn, luống cuống mờ mịt nhìn Tề Vân, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra!
"Ca..." Tề Vân cắn đầu lưỡi nuốt xuống xưng hô bật thốt lên, nói, "Tiên sinh đang hỏi tại sao hiệu vải tơ bờ đông hồ Tây tháng này đột nhiên lỗ vốn!" Thiếu niên nói cực nhanh, dường như sợ bị người khác cắt ngang.
Quân Mặc Ninh nhàn nhạt liếc hắn.
Tề Hàm lấy lại bình tĩnh, không rõ tại sao tiên sinh hỏi hắn thân làm tôi tớ vấn đề này, nhưng tiên sinh hỏi lại không thể không đáp, sau khi thoáng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hắn mới mở miệng nói, "Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân..."
"Quỳ nói." Giọng Quân Mặc Ninh nhàn nhạt vang lên.
Tề Hàm dừng lại, vội vã lùi lại mấy bước quỳ xuống bên ngoài bàn sách, gạch xanh lạnh lẽo cứng rắn, hôm qua hắn quỳ xích sắt ứ sưng chưa tiêu, quần áo tôi tớ chung quy đơn bạc, một quỳ này không khác nào cực hình biến tướng, đau đớn từ xương bánh chè lũ lượt truyền ra ngoài.
Tề Hàm nhịn đau, nói, "Hồi tiên sinh, có lẽ có rất nhiều nguyên nhân. Nhìn tổng thể, nếu hoàn cảnh thương nghiệp toàn bộ Hàng thành xảy ra vấn đề, hiệu vải tơ có khả năng bị liên lụy rất lớn, nhưng hai ngày trước Diệc Hàm và... và thiếu gia đi xem qua, bên ngoài cũng không có gì khác thường; nhìn hẹp đi, hiệu vải có buôn bán không thân thiện không, thái độ chủ hiệu, người làm thuê có hung ác không, nguồn cung cấp của hiệu vải có xuất hiện chất lượng kém hay không cũng là nguyên nhân tự thân, nếu muốn tra, ắt quan trọng hàng đầu; hiển nhiên, thương trường như chiến trường, cạnh tranh cùng ngành không thể tránh được, có phải xuất hiện hiện tượng dùng ý xấu lật đổ hay không, nếu có tâm, không khó điều tra rõ. Tiên sinh, Diệc Hàm có thể nghĩ tới... chỉ có bấy nhiêu thôi..."
Tề Vân gần như sùng bái mà nhìn huynh trưởng, sao hắn có thể vừa nghe thấy một vấn đề liền suy nghĩ tinh tường liệt kê ra nhiều khả năng như vậy?!
"Vân nhi, Diệc Hàm đã liệt kê vô cùng rõ ràng tường tận, ngươi phải học tập cho tốt." Quân Mặc Ninh thẳng thắn khen ngợi, "Chuyện này liền giao cho ngươi, đi tra rõ, đồng thời giải quyết vấn đề. Cho ngươi năm ngày, ít nhất cho ta một phương pháp, về phần hành động cụ thể, còn phải xem phương pháp của ngươi có thực dụng hay không."
Trong lòng Tề Hàm cực kỳ kinh ngạc, tiên sinh thế mà thẳng thừng khen hắn như vậy sao? Trong năm năm quá khứ đây đều là... chuyện cầu mà không được! Bây giờ... đây rốt cuộc là vì sao?
Chuyện đã căn dặn xong, cuối cùng Quân Mặc Ninh nói, "Ngươi đi xuống trước đi, bài vở và nhiệm vụ hoàn thành như thế nào ta không quản, giờ tuất* tối hôm nay, đúng giờ tới đây. Buổi chiều ta ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đến. Hiểu?"
* Giờ tuất chỉ 7 giờ đến 9 giờ tối.
Tề Vân khom người nói, "Hiểu, tiên sinh. Tiên sinh, người xem... Diệc... Diệc Hàm còn..."
"Hiểu thì đi đi."
Một câu nói quét hết tất cả kỳ vọng của thiếu niên, hắn áy náy mím môi, lui ra ngoài.
Trong thư phòng lập tức tĩnh lại, Quân Mặc Ninh bắt tay vào xử lý công việc, tựa như quên mất Tề Hàm còn đang quỳ... Tề Hàm không dám tiếp tục phân tâm suy nghĩ, đành phải vừa chịu đựng đau đớn càng ngày càng khó nhịn, vừa lưu ý động tĩnh của tiên sinh.
Lần quỳ này chính là một canh giờ. Trên đầu Tề Hàm toát mồ hôi lạnh, hai tay luân phiên véo bắp thịt trên đùi, hắn không dám lay động thân thể, trong hoàn cảnh yên tĩnh, hắn rõ ràng cảm giác được giọt mồ hôi chảy qua vết roi sau lưng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đớn chằng chịt. Hắn không biết mình làm sao nữa, trước đây không phải chưa từng quỳ, tuy nói thời gian một canh giờ không ngắn, nhưng cũng không tới nỗi chật vật như vậy.
Lúc này, thị vệ Mạc Hâm vào cửa báo cáo, nói rằng Chu Minh và Quân Dịch Hi đã đi hướng tây, bọn họ đi cả ngày lẫn đêm, thêm nữa tốc độ đường thủy nhanh, ngày mai có thể vào đất Thục. Hỏi chủ tử, còn phải đi theo hay không.
Quân Mặc Ninh trầm ngâm một lát, phân phó tạm thời loại bỏ người của Chu Minh, còn lại tuyến đường như cũ.
Mạc Hâm lĩnh mệnh, khóe mắt liếc qua hiển nhiên nhìn thấy thiếu niên bên kia, thị vệ huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không có động tác dư thừa, khom người lui về sau mấy bước, đi ra cửa.
"Thêm trà." Quân Mặc Ninh phân phó.
Tề Hàm gần như giãy giụa đứng lên, nỗ lực kiềm chế đôi tay run rẩy thêm trà. Lại nhìn tiên sinh vẫn cúi đầu, hắn cũng chỉ đành quỳ xuống lần nữa.
Chưa tới nửa canh giờ sau, Tần Phong đột nhiên tiến vào, nói là nhận được thư nhà. Quân Mặc Ninh vội vã buông công việc trong tay xuống, mở ra nhìn cười nói, "Ta nói tại sao lâu như vậy mẹ không hồi âm cho ta, hóa ra đại tẩu lại có mộng gấu hiện ra*!"
* Một cụm từ ám chỉ việc mang thai.
Nói đến chuyện nhà, Quân Mặc Ninh luôn hứng thú vang dội. Y vẫy lui Tần Phong, thu dọn qua loa bàn sách, lập tức nhấc bút hồi âm. Tề Hàm kỹ càng để ý, từ trước đến nay tiên sinh làm việc dứt khoát, tuyệt không dây dưa dông dài, vì vậy hiệu suất cực cao; nhưng lúc này viết thư nhà, y lại đặt bút lưu loát nghìn lời.
Một lần viết này liền viết hơn nửa canh giờ.
Viết xong niêm phong xong, Quân Mặc Ninh đứng dậy phân phó nói, "Đứng lên, thu dọn bàn sách xong, giao phong thư này cho Tần Phong bảo hắn nhanh chóng gửi đi."