Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 132: Cám dỗ



Thân thể Dịch Thư Vân quả thật đã rất kém rồi, nhưng chính hắn cũng không thèm để ý. Sau khi trở về từ Linh Nguyệt Đài, hắn lại một đầu đâm vào phòng nghị sự xử lý đủ loại công việc trong giáo, khoảng thời gian gần đây, vì Dịch Sở Vân, Tung Thiên giáo bại lộ rất nhiều bố trí vốn có. Dịch Thư Vân cũng thật không ngờ, công tử nhà thừa tướng tên gọi Quân Mặc Ninh hắn chọc tới kia vậy mà sẽ có thế lực như thế, nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Bản thân hắn tự biết thân thể mình được ngày nào hay ngày nấy, may mắn Sở Vân đã trở về, có mấy người Minh thúc phụ tá, hắn tin tưởng đệ đệ mình nhất định có thể gánh vác trách nhiệm của Tung Thiên giáo. Cho nên hắn xốc lại tinh thần, nhất định phải tận lực giải quyết hết những thứ loạn trong giặc ngoài này trong thời gian ngắn nhất, để đệ đệ có thể dễ dàng tiếp nhận tất cả.


Suy cho cùng, Dịch Thư Vân vẫn đánh giá cao bản thân mình.

Lúc Chu Minh từ trong phòng trong đi ra, nhìn thấy thiếu chủ Dịch Sở Vân vừa trở về đang lo lắng chờ ở hành lang, vừa thấy hắn đi ra, liền vội vàng tiến lên hỏi, "Tả hộ pháp, ca ca của ta thế nào?"

Chu Minh thở dài nói, "Thân thể giáo chủ vốn suy yếu, gần đây giáo vụ lại bộn bề, sáng nay trúng khí lạnh mới dẫn tới hôn mê."

"Đều do ta không tốt." Dịch Sở Vân tự trách nói, "Tả hộ pháp, ta biết y thuật ngươi cao minh, ngươi nhất định có thể chữa khỏi cho ca ca, đúng không?"

Chu Minh nhìn đôi mắt tràn ngập mong mỏi của thiếu niên, nói rằng, "Thiếu chủ, nếu có thể chữa khỏi, sao đến mức kéo dài nhiều năm như vậy, để giáo chủ ăn những đau khổ kia?"

Hi vọng trong mắt thiếu niên ảm đạm xuống, Chu Minh động tâm tư, nói, "Thiếu chủ, có chuyện ta muốn hỏi ngài, có thể... có thể có một con đường sống."


"Chuyện gì?" Dịch Sở Vân căng thẳng nói.

Chu Minh nhìn nó vài lần, hai người sóng vai đi vào trong sân ngồi xuống cạnh bàn đá, Chu Minh mới mở miệng hỏi, "Ta biết sư huynh thiếu chủ đã từng bị trọng thương, thậm chí tâm mạch gặp phải hai lần bị thương nặng, ngày ấy nhìn dáng vẻ hắn, khôi phục thật sự tốt, không biết lệnh sư dùng biện pháp gì?"

Dịch Sở Vân chấn động, từ sau khi nó bỏ trốn, nếu có thể trong lòng vẫn luôn tránh nghĩ tới tiên sinh và sư huynh, nó biết mình làm chuyện sai, cũng biết mình phụ sự yêu thương của bọn họ. Bây giờ nghe Chu Minh hỏi, nó mới ý thức được, y thuật của tiên sinh và sư nương có bao nhiêu cao siêu, nếu bọn họ có thể ra tay cứu ca ca...

"Thiếu chủ?" Chu Minh thấy Dịch Sở Vân có chút thất thần, cất tiếng gọi.

Dịch Sở Vân phục hồi tinh thần lại, đáp, "Chuyện lần đầu ta cũng không rõ ràng lắm, lần thứ hai sư huynh bị người đâm bị thương tâm mạch tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tiên sinh mới đi Vọng Giang Lâu xin thuốc. Sau khi có được tục tâm đan, y cũng dẫn ta đi, cũng đáp ứng Giang Quan Lan sẽ giúp hắn tìm đứa con trai năm đó bị Dịch Thiên Hành bắt đi."


Nói đến chuyện này, Chu Minh cười khổ nói, "Vị tiên sinh kia của ngươi, thật là nhân vật lợi hại. Y cố ý thả ra tiếng gió nói ngươi ở trong tay bọn họ, dụ dỗ chúng ta tới cứu ngươi. Trên đường đi, hắn bao vây chặn đánh nhiều lần nhưng đều tựa như không địch lại, tựa như mặc chúng ta càng chạy càng xa, trên thực tế, trong quá trình này, giáo chủ lần lượt phái người rời giáo trợ giúp. Kết quả thiếu chủ cũng biết, trong giáo có một khoảng thời gian trống rỗng, khiến người Yến Thiên Lâu hành động cướp đi con trai Giang Quan Lan. Thật có thể nói là bày mưu nghĩ kế, từng bước y đều nắm trong lòng bàn tay."

Trong lòng Dịch Sở Vân phức tạp khó gọi tên.

Chu Minh tiếp tục nói, "Ta ở Trầm Hương cốc có duyên gặp mặt Quân Mặc Ninh một lần, y và sư phụ ta nói đến tình huống lệnh sư huynh, tuy lời ít mà ý nhiều, nhưng nghe ra cũng là cục diện mười phần chết chín."
Dịch Sở Vân tiếp lời nói, "Thời gian chúng ta ở chung cũng không lâu, nhưng ta biết tiên sinh để tâm đại sư huynh nhất, tuy rằng phạt quá ác, thế nhưng chuyện nào cũng vì suy xét đến thân thể hắn..."

Chu Minh cẩn thận lắng nghe Dịch Sở Vân kể quá trình Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông trị liệu Tề Hàm như thế nào, chỉ khoảng vài ngày ngắn ngủi từ khi ra kinh đến Trầm Hương cốc, thuốc châm không dứt, chỉ sợ cũng đủ khiến người trên giang hồ thụ thương tổn hại nguyên khí hoặc người đứng đầu một phái trả bất kỳ giá nào cầu lấy cơ hội như vậy.

Cho nên, khi bọn họ gặp nhau trong rừng cây, thiếu niên còn dư lại không đến một năm tuổi thọ này có thể lấy sức một người ngăn cản lâu như vậy. Nói vậy trải qua khoảng thời gian trị liệu này, công lực của hắn cũng đã bước một chân vào cửa rồi.
Chu Minh vừa nghe vừa suy nghĩ, sau khi Dịch Sở Vân nói xong, hắn nhìn đôi mắt thiếu niên, hỏi, "Thiếu chủ, giáo chủ bẩm sinh có bệnh, lúc mười tuổi lại khởi phát bệnh tim, đến hôm nay thuốc và châm cứu đã không còn hiệu quả, ngay cả bản thân giáo chủ cũng đã buông tha hi vọng. Có điều hôm nay cùng thiếu chủ nói chuyện một phen, ta lại thấy được một con đường sống..."

"Biện pháp gì? Nói mau!" Dịch Sở Vân kích động nắm tay Chu Minh.

Chu Minh chậm rãi nói, "Chuyện này, còn phải xem thiếu chủ... có nguyện ý ra tay hay không..."

Dịch Sở Vân ngẩn người, tựa như hiểu ra cái gì, run rẩy rút hai tay về.

Hàng thành Quân trạch.

Trong khách phòng, Tề Hàm đang chăm sóc đứa bé hôn mê. Không biết nguyên nhân do tiên sinh phong bế nội lực nó hay vì sáng sớm rót hết chén thuốc kia, nó ngủ rất không yên ổn, đầu mày nho nhỏ nhíu chặt lại, toàn thân đều đổ mồ hôi.
Tề Hàm không thể không lấy cái khăn vải trắng không ngừng lau mồ hôi cho nó, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy toàn thân đứa nhỏ này bị trói buộc, nhưng sư phụ ra nghiêm lệnh, tuyệt đối không cho phép mở trói cho nó. Mặc dù Tề Hàm lòng có không nỡ, đến cùng cũng không dám làm trái sư mệnh.

Buổi chiều, cửa khách phòng bị đẩy ra, Tề Vân vẻ mặt tò mò ló đầu vào.

"Ca? Ngươi ở đây?" Hắn bận rộn chân không chạm đất, đã mấy ngày chưa gặp huynh trưởng.

Tề Hàm vừa cười vừa nói, "Tiến vào liền tiến vào, ló nửa người vào kỳ cục không tưởng tượng nổi?"

"Ca chúng ta đã mấy ngày không gặp, sao ngươi vừa thấy liền dạy dỗ ta!" Tề Vân vào cửa, đi tới bên giường, hỏi, "Đây chính là đứa nhỏ Sở gia mang về hôm qua? Cái đức hạnh gì thế?"

"Nói là tính khí hoang dã, tổn thương người." Tề Hàm buông khăn vải có phần biến thành màu đen, kéo Tề Vân ngồi bên bàn, hỏi, "Chuyện hiệu vải làm xong rồi? Mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi."
"Ừm," Tề Vân kiêu ngạo gật đầu nói, "Quả nhiên là nhà đối diện cùng nghề giở trò quỷ, ta đã nghĩ xong biện pháp chỉnh bọn họ!"

Tề Hàm mỉm cười nhìn hắn, thuận miệng hỏi, "Biện pháp gì?"

Tề Vân giảo hoạt cười nói, "Ca, gần đây ta tra mấy quyển sổ sách, phát hiện tiên sinh chúng ta thật có tiền! Vì vậy ta liền nghĩ á, mặc dù ta bán vải, nhưng mà người ta bán rẻ như vậy, chất vải cũng không tệ, tại sao ta không đi mua chút chứ? Cho nên hai ngày nay, ta liền phái một vài người lạ mặt đến đối diện mua vải! Vả lại vải vóc này cũng sẽ không quá hạn, chờ bọn họ không chịu đựng nổi nữa, vải trong tay ta còn không phải muốn bán thế nào liền bán thế đó! Hì hì, ca, ta thông minh đúng không!"

Tề Hàm cưng chiều gõ đầu hắn một cái, Tề Vân thổi phồng lên, nhe răng trợn mắt.
"Ca, nhóc này đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Tề Vân vẫn cực kỳ hiếu kỳ với đứa bé trên giường, lần nữa đứng lên nói, "Sở gia không nói gì với ngươi sao? Tiên sinh dặn dò thế nào? Bao giờ nó tỉnh?"

"Ngươi có nhiều vấn đề như vậy bảo ta đáp thế nào?" Tề Hàm quở trách, "Sở gia chỉ nói là người của ma giáo, mặc dù là một đứa nhỏ, thế nhưng độc dược ám khí trên người không ít, lúc bắt nó mất một phen công phu, cho nên mới trói thành như vậy. Sáng sớm tiên sinh phong bế nội lực của nó, sợ nó tỉnh lại tiếp tục đả thương người... Đừng động, cẩn thận làm ngươi bị thương!" Tề Hàm một phen đẩy móng vuốt tò mò của Tề Vân ra, cảnh cáo nói.

Tề Vân sờ sờ tay, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà sáp lại nhìn. Thình lình, đứa bé kia đột nhiên mở mắt! Sợ đến Tề Vân liền lùi lại ba bước!
"Oa! Ca! Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết! Nó... sao đột nhiên nó trợn mắt vậy!" Tề Vân vỗ ngực bộp bộp, quang quác quang quác kêu lên.

Tề Hàm liền vội vàng tiến lên quan sát, quả nhiên thấy đứa nhỏ kia đã tỉnh lại. Toàn thân nó đều bị trói buộc, ngay cả trong miệng cũng nhét khăn vải. Liền chỉ còn đôi mắt mở ra này, hiện lên từng tia từng tia lạnh lùng và khí tức nguy hiểm.

Tề Hàm không giúp được gì, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì.

Tề Vân ló đầu lên, nhìn vẻ hung thần ác sát trong mắt đứa nhỏ, nghịch ngợm nói, "Eo, trừng mắt to như vậy làm gì? Giống như con cá vàng, ngươi tên gì? A, bây giờ ngươi còn không thể nói chuyện, vậy ta gọi ngươi Kim Ngư Nhi nha! Còn trừng! Lại trừng ta móc hai tròng mắt ngươi ra! Ca! Làm gì?"

Tề Hàm bất đắc dĩ kéo đệ đệ đang dùng hai ngón tay ra dấu phải móc tròng mắt ra, nói, "Được rồi, ngươi bao lớn, còn giống trẻ con! Biết rõ nó không nhúc nhích được còn ức hiếp nó vậy!"
"Hừ hừ, ai bảo nó làm ta sợ, trừng nữa ta tới!" Tề Vân vỗ ngực một cái, đột nhiên "a" một tiếng, lấy ra một bọc giấy nói, "Ta quên mất, hôm nay ta đi tửu lâu Duyệt Lai gói cho ca một phần bánh đậu xanh, hiện tại hay rồi, toàn bộ nát rồi."

Tề Hàm nhận lấy mở ra xem, quả thật đã nát đến không còn hình dáng. Hắn cầm một mẩu nhỏ lên ăn, rất ngọt, ăn rất ngon.

Qua khóe mắt, đứa nhỏ bị đặt biệt hiệu "Kim Ngư Nhi" nhìn thấy hai huynh đệ ngươi một mẩu ta một mẩu bánh ngọt vụn, vẻ độc ác trong mắt dần dần thối lui, thay vào đó là mờ mịt.