Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 134: Thưởng phạt



Buổi chiều Quân Mặc Ninh làm xong việc cùng Sở Hán Sinh một đường đến khách phòng, lúc tới liền thấy Tề Vân ngẩn người đứng giữa phòng như gậy gộc, trong tay còn cầm sợi roi dài, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy vết máu mơ hồ trên thân roi.

Bên kia, Tề Hàm cởϊ qυầи áo trên người đứa nhỏ toàn bộ đã bị cắt thành mảnh nhỏ, đang cầm lọ thuốc, cẩn cẩn thận thận bôi thuốc. Không nói đến vết sẹo dữ tợn thương tích đầy mình vốn có trên người đứa bé kia, trận roi hôm nay cũng gần như bao trùm toàn thân. Tề Vân nhẫn tâm xuống tay ác liệt, mặc dù cách quần áo, cũng là roi roi thấy máu.

Nhìn thấy hai người tiến vào, Tề Vân không nhúc nhích, Tề Hàm đứng lên khom mình hành lễ.

"Xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Ninh nhìn trên giường hỗn độn một mảnh, còn có vết máu trên người đứa nhỏ, hỏi.


Tề Hàm không nói hai lời quỳ xuống đất, nói, "Hồi tiên sinh, là Diệc Hàm chăm sóc không chu toàn..."

"Là ta đánh, chuyện không liên quan Diệc Hàm!" Giọng Tề Vân rõ ràng vang vọng, hắn ném roi da thẳng tắp quỳ xuống, ngửa đầu nói, "Tiên sinh, buổi sáng nó cắn Diệc Hàm bị thương, hại hắn suýt chút nữa trúng độc chết, thương thế của nó là Vân nhi đánh! Diệc Hàm nói nó là con trai Giang Quan Lan, nếu tiên sinh phải ăn nói với Giang minh chủ, liền nói thẳng với hắn. Nhưng nếu nó còn dám thuận miệng cắn người, chỉ cần nó dám há miệng, Tề Vân ta liền dám đánh gãy hết răng chó nó!"

"Bốp!" Trên mặt Tề Vân trúng một cái tát, thiếu niên nghiêng nghiêng đầu, lại quỳ đoan chính, hắn từng bị tiên sinh tát tai, lần này, cũng không nặng.

Tề Hàm cũng hoảng sợ quỳ tiến lên nửa bước, chưa kịp lên tiếng, dưới ánh mắt ngăn cản của Sở Hán Sinh mà lui về.


"Chuyện gì đáng để ngươi buông bỏ phong thái lễ nghi bản thân?" Giọng Quân Mặc Ninh nghe cũng không nghiêm khắc, tựa như cái tát vừa nãy của y, "Ngươi nói đúng, con trai Giang Quan Lan làm sai cũng nên bị phạt."

Ánh mắt hai huynh đệ Tề thị đồng loạt nhìn nam tử vẻ mặt vân đạm phong khinh, Tề Vân tuy đã bị tát tai, cũng cực kỳ vui vẻ nói, "Tiên sinh nói rất đúng, Diệc Hàm cũng nói đúng, nó là con trai Giang Quan Lan; nhưng Vân nhi cũng nói, ta còn là con trai hoàng thượng đây!"

"Tiểu tử ngốc," Quân Mặc Ninh vỗ một chưởng lên đầu Tề Vân mặt đầy kiêu ngạo, cười nói, "Luận về cha, Trung Châu triều ai qua được ngươi! Được rồi, biết cha ngươi là lão đại Trung Châu rồi, đừng dây dưa như đồ ngốc. Đứng lên, cầm theo bài vở, chỉ mong bài vở ngươi làm được giống cha ngươi."

"Dạ, tiên sinh!" Tề Vân dứt khoát đứng dậy sắp xếp bài vở trên bàn, quay đầu nhìn thấy huynh trưởng còn quỳ, thiếu niên gọi theo Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đang đi ra ngoài nói, "Tiên sinh, Diệc Hàm..."


Quân Mặc Ninh cũng không quay đầu lại nói, "Phạt hắn quỳ, trút giận cho ngươi, đi thôi."

Tề Vân nhìn hai phía một chút, khẽ cắn môi đi theo.

Sở Hán Sinh cùng Quân Mặc Ninh sóng vai đi, muốn nói lại thôi, "Gia..."

"Không phải ta phạt quỳ ngươi cũng muốn xin tha chứ?" Quân Mặc Ninh một câu liền chặn hết cả đoạn sau.

Sở Hán Sinh vội vàng ngậm miệng, bắt đầu từ khi bọn họ biết chuyện hôm nay đến bây giờ, ngay cả hắn cũng có chút không xác định được ý nghĩ của gia nhà hắn. Nếu chỉ phạt quỳ dĩ nhiên không sao, sợ là sợ có tức giận gì tích lại trong lòng, đến lúc đó chịu tội còn không phải là đứa quỳ trong phòng kia.

Tề Hàm thẳng tắp quỳ, trong lòng phát ngốc, có điều có một điểm hắn có thể xác định, đó là hôm nay tiên sinh không hề trách cứ Vân nhi đánh đứa bé này, Tề Hàm thay Tề Vân thở dài một hơi đồng thời cũng cảm thấy ảo não với tình cảnh của mình. Nếu phạt quỳ, thời gian tất nhiên không thể ngắn, đứa bé trên giường gần như còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ... Tề Hàm quỳ gối tiến lên, đắp chăn cho nó, lại lui về chỗ cũ, chỉnh lại tư thế, yên lặng chờ xử trí hắn không biết.
Lúc hoàng hôn, cửa khách phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tề Vân bưng cơm nước rón rén vào cửa, trong phòng có chút tối tăm, hắn nhìn thấy rõ ràng huynh trưởng đoan đoan chính chính quỳ. Chuyện xảy ra lúc ăn cơm trưa, đến bây giờ, cũng sắp hai canh giờ rồi. Nghĩ như vậy, Tề Vân càng thêm cẩn thận đặt cơm nước xuống, cọ đến bên người huynh trưởng.

"Ca... Tiên sinh nói để ca đứng lên... ăn cơm..."

Tề Hàm cũng không nhìn hắn, tự mình chống một chân đứng lên, lúc cần nhấc một chân khác, không ngoài dự liệu lảo đảo một cái.

Tề Vân liền vội khom lưng xuống đỡ hắn, Tề Hàm mặt không biến sắc tránh thoát hắn dìu đỡ, chống đầu gối hoãn một chút, sau đó ngồi vào mép giường, vén chăn lên xem tình huống đứa bé kia. Trong phòng tối mờ, Tề Hàm nhíu nhíu mày, liền muốn đứng dậy.
"Ca, ta đi, ta đi." Tề Vân lập tức hiểu ý, lập tức đi đốt ngọn đèn dầu soi sáng căn phòng.

Tề Hàm nhìn động tác hắn mạnh mẽ mau chóng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng sáng lên, Tề Hàm có thể thấy rất rõ ràng. Một buổi chiều không xử lý, trên người đứa bé lại nổi một tầng nước màu đen, sau khi bốc hơi khô giống như một lớp tro thật mỏng dính trên da. Tề Hàm vắt khăn mặt, tỉ mỉ lau vết bẩn cho nó, lại thoa thuốc lên vết roi.

"Ca..." Thấy huynh trưởng từ đầu đến cuối không có ý định để ý tới mình, Tề Vân lại oan oan ức ức gọi một tiếng.

"Chuyện này, ta không có lập trường trách ngươi, nói cho cùng, ngươi toàn tâm toàn ý vì ta." Giọng Tề Hàm xa xôi truyền tới, "Nó là con trai Giang minh chủ, mà tục tâm đan của Giang minh chủ, cứu mạng của ta. Ta không có tâm tư đánh một mạng có thể đổi một mạng, chẳng qua..." Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn đệ đệ huyết mạch tương liên, tinh thần Tề Vân sáng láng, mặc dù lúc này có chút cố ý cẩn thận lấy lòng, vẫn không giấu được ánh sáng càng ngày càng nở rộ.
"Chẳng qua ta cảm thấy, việc này cũng không nên... trách hắn..."

Trải qua qua một buổi chiều sớm đã tỉnh táo lại, Tề Vân không lên tiếng, chỉ im lặng nghe huynh trưởng nói.

"Ngươi biết lúc ta còn bé trải qua... cũng không tốt..." Tề Hàm cực hiếm khi nhắc đến chuyện cũ năm đó, dù lần này không thể không nói tới, nhưng cũng chỉ một lời lướt qua, hắn biết đệ đệ hắn có thể hiểu rõ, "Nhưng dù vậy, những vết thương trên người ta so với vết thương của nó, dường như căn bản không tính là gì."

Ánh mắt Tề Vân theo lời Tề Hàm tự nhiên chuyển lên người đứa bé kia, không thể không thừa nhận, giờ khắc này hắn cũng bị một thân tổn thương đó dọa đến trân mắt đứng nhìn.

"Từ nhỏ nó bị xem như tử sĩ mà huấn luyện, không có cảm tình, thậm chí không còn nhân tính," Tề Hàm tiếp tục nói, "Trong mạng sống và ý thức của nó, chỉ có gϊếŧ chóc tàn khốc, không phải gϊếŧ người chính là bị người gϊếŧ. Cho nên, hôm nay nó cắn ta một cái, có thể cũng không phải cố ý, mà là bản năng, bản năng bị hình phạt tàn khốc huấn luyện hành hạ ra!"
"Ý ca ca là..." Dường như Tề Vân hơi hiểu được ý Tề Hàm.

"Ta không trách nó," Tề Hàm nói rất rõ ràng, "Muốn trách thì trách người huấn luyện hành hạ nó, những người này mới là phát rồ, đáng gϊếŧ!"

Tề Vân hiểu rõ suy nghĩ của huynh trưởng, đồng thời cũng thầm giật mình với sát ý lạnh thấu xương của hắn. Đến giờ khắc này hắn mới càng thêm sâu sắc hiểu được, bình thường huynh trưởng chỉ quen nghiêm nghị kiềm chế bản thân khoan dung với người, nhưng như vậy cũng không hề nói lên rằng khi hắn xử lý công việc không có điểm mấu chốt, tựa như lúc chưởng quản giới quy, thước rơi xuống tay Tề Vân hắn không khoan dung cái nào. Đạo lý trong đó kỳ thật giống nhau.

Tề Vân tiến lên một bước quỳ ngồi xuống bên chân Tề Hàm, nũng nịu nói, "Ca, Vân nhi đã hiểu, ca... đừng giận Vân nhi, có được không?"
Tề Hàm nhìn hắn cẩn cẩn thận thận nắm lấy vạt áo của mình, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong nửa ngày nay, nói, "Sao ta dám giận hoàng tử điện hạ, hoàng thượng mà ngươi cũng lấy ra rồi!"

Loại chuyện ỷ thế hiếp người này từ trước đến nay Tề Vân hắn xem thường chẳng làm, lần này lại nói trời nói đất không lựa lời nói rồi. Thiếu niên đỏ mặt tự mình xấu hổ một hồi, mới nhớ tới mục đích chuyến đi này.

"Ca, nhanh ăn cơm đi, cơm nước đều lạnh. Còn phải bôi thuốc, Sở gia đặc biệt dặn dò... Có điều ca, tại sao tiên sinh muốn phạt ngươi vậy? Ta cũng không tin trút giận cho ta!" Thiếu niên vừa nói vừa đỡ huynh trưởng đi tới bên bàn ngồi xuống.

Tề Hàm cười cười nói, "Không khó hiểu. Mấy ngày nay tiên sinh và Sở gia ba phen bốn bận căn dặn đứa nhỏ này nguy hiểm, hôm nay cuối cùng do ta không đem những lời này đặt trong lòng, mất cảnh giác. Ngay cả sư nương cũng bỏ thêm hoàng liên vào thuốc giáo huấn ta, may mắn hôm nay tâm tình tiên sinh xem như khá tốt, nếu không tất nhiên không phải chỉ quỳ hai canh giờ dễ dàng như vậy."
Tề Vân thè lưỡi một cái, ân cần gắp thức ăn cho huynh trưởng.

"Ca, hôm nay tâm tình tiên sinh thật sự tốt vô cùng, chẳng những y khen Vân nhi làm bài tốt lắm, còn bảo Sở gia dạy ta một bộ côn pháp để thưởng nữa!" Tề Vân thích tập võ nhất, đây không thể nghi ngờ là phần thưởng tốt nhất.

Tề Hàm cười ăn cơm, nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn, tiên sinh tán thành hành động của Vân nhi hôm nay, mà nguyên do trong này, không nói cũng hiểu.

Sau khi ăn xong, Tề Hàm tự giác đến chủ viện uống thuốc đắng, Hoắc Nhẫn Đông mặt mày vui vẻ nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn nhăn thành cái bánh bao, chung quy sư nương vẫn không đành lòng, sau khi hắn uống thuốc xong tựa như ảo thuật lấy ra một đĩa kẹo mứt ngọt đến gắt họng mà Tề Hàm thích ăn, cái bánh bao lập tức mặt mày hớn hở thành một đóa hoa loa kèn.
Sư nương rốt cuộc hoàn toàn hài lòng như ý.