Tề Vân bị Tề Hàm kéo về phòng, cởϊ qυầи ăn hai mươi roi mây. Đối với chuyện này, Tề Hàm luôn không dám có bất kỳ bằng mặt không bằng lòng, thành thật đánh hai mươi roi, mặc dù không có rách da, thế nhưng trên mông Tề Vân bầm tím chỉnh chỉnh tề tề cũng đủ để hắn nhớ được "đau đớn" rồi.
Lúc chịu gia pháp giữ quy củ, lúc bôi thuốc, Tề Vân không nhịn được oan oan ức ức nói, "Ca, tiên sinh không nói lý!"
Tay Tề Hàm không ngừng, như có điều suy nghĩ nói, "Tiên sinh làm như vậy tất nhiên có đạo lý của tiên sinh, ngươi suy nghĩ một chút liền hiểu."
"Ý ca là... ngươi hiểu rõ đạo lý của tiên sinh rồi?" Tề Vân quay đầu nhìn Tề Hàm.
Tề Hàm bôi thuốc xong, không giúp đệ đệ mặc quần, chỉ kéo tấm thảm đắp lên cho hắn, sau đó đứng lên rửa tay, nói rằng, "Ngươi cũng có thể suy nghĩ ra."
E rằng, nó sợ hãi, chỉ là từ "phụ thân" này, cho dù ai đảm nhận thân phận này, tình huống đều như nhau.
Tề Vân tin tưởng Giang Quan Lan chắc chắn yêu thương Kim Ngư Nhi, thế nhưng... hắn không tin đứa bé kia có thể khống chế chính mình không tổn thương người khác, hoặc là chính bản thân nó... Nếu Giang Quan Lan có thể thu được sự tin tưởng của nó.. tựa như huynh đệ bọn họ, Kim Ngư Nhi đi theo phụ thân nó cũng không phải chuyện gì xấu...
"Ca, ta biết rồi, tiên sinh chờ Giang Quan Lan tự mình trả Kim Ngư Nhi lại!"
Giang Quan Lan không để Tề Vân thất vọng, chiều ba ngày sau, Tần Phong gần như chạy như bay vào thông truyền nói Giang minh chủ dẫn theo Kim Ngư Nhi quay lại, đang đến thư phòng.
Đúng lúc đó Tề Hàm đang ở thư phòng mài mực giúp Quân Mặc Ninh, nghe vậy trong lòng hơi động, ánh mắt tự nhiên chuyển hướng về phía tiên sinh đang múa bút thành văn.
Quân Mặc Ninh ngẩng đầu phân phó nói, "Đi gọi Vân nhi."
Tề Hàm đáp lời, vội vã đến phòng Tề Vân dẫn hắn ra. Lúc hai huynh đệ chạy tới thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt uể oải và thất vọng của Giang Quan Lan, y đang kể chuyện mấy ngày nay.
"Tam công tử, ngoại trừ lần gia môn ta bị diệt mười năm trước, đã mười năm ta chưa hề trải qua cảm giác tim như đao cắt lại bó tay chịu trói. Nó vẫn còn là con nít, sao có thể tàn nhẫn đến quyết tâm thương tổn tới mình như thế?"
Giang Quan Lan gần như đỡ lấy đầu mình, nói rằng, "Ta giữ một khoảng cách với nó, tách ra ngủ, nó liền quỳ một đêm trước cửa phòng ta, gió thu lạnh, cả thân thể nó đều lạnh thấu; ta cùng nó ngủ một phòng, nó liền quỳ dưới giường; ta ôm nó, ta cũng có thể nghe trong xương cốt cứng đờ của nó phát sinh tiếng "răng rắc"! Ăn cũng vậy, cho nó ăn thì ăn, ăn như hổ đói, ăn xong liền nôn; không để nó ăn liền chịu đói... Hôm qua ta rốt cuộc giận điên lên, ta tức giận chính mình, ta liền quăng vỡ cái ly, nó... nó lẳng lặng gom mảnh sứ vỡ liền quỳ lên... Tam công tử, là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta, tại sao phải để nó tới gánh chịu tàn nhẫn như vậy..."
"Tiên sinh, Vân nhi... muốn đi xem Kim Ngư Nhi..." Tề Vân cầu xin nói.
Quân Mặc Ninh gật đầu cho phép.
Tề Vân sao còn nhịn được, lập tức vọt vào phòng trong thư phòng, Tề Hàm cũng đi vào theo. Bên ngoài, Giang Quan Lan cũng đứng dậy theo bọn hắn tiến vào. Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh hiển nhiên không thể ở lại gian ngoài.
Tề Hàm và Tề Vân nhìn thấy đứa nhỏ ba ngày trước còn ngơ ngẩn đáng yêu giờ đây im hơi lặng tiếng nằm trên giường, quần áo đã thay mới, nhưng hai người có thể tưởng tượng ra vết thương mới dưới lớp quần áo. Trên trán nó có máu bầm rất sâu, như dập đầu mà dập ra, mà khuôn mặt nuôi hơn nửa tháng mới nuôi tròn trịa, lúc này lại đau khổ đến teo tóp đi.
Mới ngắn ngủi ba ngày!
"Kim Ngư Nhi, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, là ta, ngươi nghe thấy giọng ta không?" Tề Vân khẽ vuốt ve cái trán bầm tím của đứa nhỏ, khom lưng gọi.
"Ta thật sự không nỡ để nó thương tổn tới mình nữa, quyết định lúc trở lại, phục một ít vị thuốc trợ ngủ cho nó..." Giang Quan Lan đúng lúc giải thích nguyên nhân đứa nhỏ ngủ mê man.
Trong lòng Tề Vân đau xót, còn định gọi, lại nhìn thấy lông mi đứa nhỏ khẽ run, sau đó yếu ớt mở mắt ra...
"Kim Ngư Nhi!" Tề Hàm và Tề Vân đồng thời kích động hô lên.
Ánh mắt đứa nhỏ đầu tiên mờ mịt một trận bởi vì dùng thuốc, đợi nó thấy rõ ràng hai khuôn mặt quen thuộc bên người, dường như trong phút chốc khó có thể tin, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt lần lượt trào ra. Nó cũng không chớp mắt, tựa như sợ chớp mắt cảnh tượng trước mắt sẽ tan biến.
Tề Vân bị giọt nước mắt của nó đâm đến đau lòng, Kim Ngư Nhi chưa bao giờ khóc, tiêu độc, chịu roi da, nó chưa từng khóc! Tề Vân cúi người xuống, ôm đứa bé nho nhỏ vào lòng, không nỡ buông ra.
"Vân nhi ngươi nghe, Kim Ngư Nhi muốn nói gì đó!" Tề Hàm nhìn thấy miệng đứa nhỏ gối lên đầu vai Tề Vân khép khép mở mở, dường như đang nói gì.
Tề Vân đỡ Kim Ngư Nhi ngồi thẳng, bản thân cũng ngồi xuống mép giường, hồi hộp nhìn nước mắt đứa nhỏ lăn cuồn cuộn. Những người khác cũng đều kiềm chế nhịp thở, nhìn đứa nhỏ trên giường.
Kim Ngư Nhi vẫn còn đang khóc, từng giọt từng giọt như trân châu trong suốt. Cổ họng nó sinh ra tiếng "ư ử", nhìn Tề Vân lại nhìn Tề Hàm, cuối cùng, rốt cuộc khàn khàn nói.
"Khụ... Ca... ca..."
Tề Vân kích động ôm đứa nhỏ vào lòng, ngay cả mắt Sở Hán Sinh cũng thoáng hiện lên ánh nước.
Bên kia, Giang Quan Lan nhìn một màn này, đột nhiên hướng Quân Mặc Ninh quỳ một chân xuống đất chắp tay nói, "Tam công tử, Giang Quan Lan có một chuyện muốn cầu, cầu tam công tử ắt phải thành toàn!"
Quân Mặc Ninh vội vã đỡ y dậy, nói, "Giang minh chủ có chuyện mời nói, không cần hành đại lễ. Không bằng... chúng ta ra gian ngoài nói?"
Giang Quan Lan lắc đầu nói, "Không cần, nói chỗ này, để... Kim Ngư Nhi cũng nghe được. Tam công tử, ba ngày nay tại hạ tận mắt thấy tiểu nhi sợ cha như hổ, ta lại lực bất tòng tâm, mỗi khi nó tự thương tổn một phần, ta lại đau lòng mười phần! Ta nguyện ý dùng thương yêu gấp trăm ngàn lần để nó dần dần tiếp thu ta, nhưng mà... cái giá trong quá trình này... ta không trả nổi..."
Tề Hàm đứng bên giường, nhìn một vị phụ thân chân thành bộc bạch.
"Duyên phận giữa tiểu nhi và trò giỏi của tam công tử khó có được, tại hạ cảm kích vạn phần bọn họ thật lòng đối đãi tiểu nhi." Giang Quan Lan nhìn đứa nhỏ yên tâm nằm trong lòng Tề Vân, trong nước mắt lộ ra nụ cười nói, "Ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, bệnh trong lòng nó có thể chữa được, đến lúc đó, tự nhiên nó sẽ nhận ta... Cho nên, Giang Quan Lan khẩn cầu tam công tử, giữ tiểu nhi lại, ta nguyện ý chờ, chờ thể xác và tinh thần nó khỏe mạnh, chờ nó nguyện ý đối mặt ta... Giang Quan Lan dù thân ngoài ngàn dặm, cũng thật lòng cảm kích tam công tử..."
Tề Hàm, Tề Vân khẩn trương nhìn tiên sinh nhà mình, dù chưa mở miệng, ý cầu xin trong mắt cũng y như đúc.
Quân Mặc Ninh cười nhạt nói, "Giang minh chủ nói quá lời, chuyện này... Quân tam đồng ý. Vì tấm lòng thương con thành khẩn của Giang minh chủ, cũng vì duyên phận giữa Kim Ngư Nhi và học trò; trên danh nghĩa ta hiện có ba đứa học trò, nếu minh chủ không ngại, ta nhận Kim Ngư Nhi làm đứa thứ tư, ngươi thấy có được không?"
Giang Quan Lan lần nữa quỳ một chân trên đất, cảm kích không nói nên lời.
"Kim Ngư Nhi, nhanh dập đầu với tiên sinh!" Dường như Tề Vân rất sợ Quân Mặc Ninh đổi ý, vội vàng nói với đứa nhỏ.
Kim Ngư Nhi vừa mới khóc, ánh mắt long lanh. Nó không biết rõ tình cảnh hiện thực, chỉ biết phải nghe lời ca ca, nó theo lực của Tề Vân quỳ ngay trên giường, trán đối diện ván gỗ mép giường, "cộp cộp cộp" liền dập đầu xuống.
Cái này, tất cả mọi người đều biết máu bầm trên trán nó tới như thế nào!
"Được rồi! Được rồi!" Tề Vân một phen ôm lấy đứa nhỏ ngốc đang đập trán, vừa đau lòng vừa tức giận, nếu không phải vì trưởng bối ở đây, nhất định lại muốn lột quần nó vứt bàn tay!
Quân Mặc Ninh cười, lần nữa đỡ Giang Quan Lan dậy, hỏi, "Có chuyện còn muốn thỉnh giáo minh chủ. Nhũ danh Kim Ngư Nhi vẫn là do bọn học trò gọi bậy gọi bạ, không biết Giang minh chủ có đặt tên cho nó?"
Giang Quan Lan gật đầu nói, "Chuyết kinh mất sớm, trước kia trong khuê danh nàng có một chữ "Sơ", nên ta đặt tên cho con trai là Giang Ức Sơ. Mẫu thân nó vì nó trả cả tính mạng, ta đây làm... ta lại không thể bảo vệ nó tốt..." Một đời minh chủ võ lâm hòa hoãn tâm tình, nói tiếp, "Ta biết cao túc* của tam công tử đều có tên họ lúc học nghệ, vậy cũng thỉnh tam công tử ban cho một chữ, để Sơ nhi có một nơi thuộc về..."
* Cao túc là cách gọi học trò của người khác.
Quân Mặc Ninh thoáng suy nghĩ, lập tức định đoạt nói, "Mấy đứa học trò của ta đều lấy từ Diệc làm tên đệm, tiểu tứ liền dùng chữ "Thần" đi."
Giang Quan Lan nhìn đứa bé nửa mơ nửa tỉnh trên giường, lẩm bẩm nói, "Quân, Diệc, Thần..."
----------------------
Cuối cùng thì cả bốn đứa nhỏ nhà Quân tam đều lên sàn đầy đủ rồi!!! Tung bông tung hoa!!!
Vậy nên bạn editor đã đợi được đến lúc viết một vài dòng giải thích rõ ràng ngọn nguồn tên của cả bốn bé.
Lão đại Quân Diệc Hàm, chữ Hàm (晗) nghĩa là trời hửng sáng.
Lão nhị Quân Diệc Vân, chữ Vân (昀) nghĩa là ánh sáng mặt trời.
Lão tam Quân Diệc Hi, chữ Hi (曦) nghĩa là ánh ban mai.
Tiểu tứ Quân Diệc Thần, chữ Thần (晨) nghĩa là bình minh, sáng sớm.
Bonus: chữ Vân (云) trong tên của Dịch Thư Vân và Dịch Sở Vân mới có nghĩa là mây nhé.