Đao cuối cùng hôm đó là Tề Hàm tự mình cắt, như lời hắn, trong lòng hắn quả thật không dám tưởng tượng nếu như bệnh của Dịch Thư Vân không chữa được, sư đệ Dịch Sở Vân của hắn sẽ còn làm ra chuyện gì; hơn nữa, mơ mơ hồ hồ, Dịch Thư Vân trong lòng Tề Hàm cũng có một chút mâu thuẫn và phức tạp.
Đương nhiên, lúc lấy máu xong, Tề Hàm lại một lần nữa lâm vào hôn mê. Vẫn luôn mơ mơ màng màng, nghỉ ngơi bảy tám ngày mới có thể đứng dậy xuống giường, Chu Minh bắt mạch cho hắn mỗi ngày, bởi vì cửu chuyển sinh nguyên đan, thân thể Tề Hàm vẫn có thể khôi phục hoàn toàn.
Khi nghe được tin tức này, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm, Linh Nguyệt Đài.
Tề Hàm choàng áo khoác đen rất dày, bọc cả người kín đáo bên trong, ánh mặt trời tảng sáng ngày thu im ắng chiếu lên khuôn mặt còn chút tái nhợt của hắn, sợi tóc rũ nhẹ.
Người tới chính là Tử Y, thị nữ bên người Dịch Thư Vân, mà thân phận thật sự của nàng là phó đường chủ ngũ hành Thủy Đường, muội muội ruột của đường chủ Mạc Miểu, cho nên khi Tề Hàm vừa nhìn thấy nàng lần đầu, đã bị dung mạo của nàng dọa sợ... bởi vì dáng dấp tỷ muội các nàng cực kỳ giống nhau.
"Thân thể đại thiếu gia chưa khỏi, không nên hứng gió." Mạc Băng ngoài miệng nhắc nhở, nhưng lúc nhìn thấy áo lông cừu trên người Tề Hàm, trong mắt mang theo ý cười. Khoảng thời gian này Mạc Băng được phái đến hầu hạ bên người Tề Hàm, vừa hay giảm bớt không ít phiền toái cho bọn họ thương thảo.
Tề Hàm cũng cười, ôn nhuận như ngọc, nhưng chỉ thoáng qua sau đó lại ẩn chứa vẻ ưu buồn mà hỏi thăm, "Băng tỷ tỷ, ngươi có nhận được... hồi âm của tiên sinh chưa?"
Vẻ buồn rầu trong mắt Tề Hàm càng đậm, hắn không biết chuyện kinh thành thế nào, tin A Đề Mạc Đô qua đời có ảnh hưởng đến tình hình hòa bình vốn tràn ngập nguy cơ của Trung Châu và Bắc Mãng hay không; nhưng dù sao đi nữa, tiên sinh nhất định sẽ không bỏ mặc hắn rơi vào nguy hiểm, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào từ Yến Thiên Lâu?
Hắn cũng không biết hành vi theo Dịch Sở Vân đến ma giáo lần này trong mắt tiên sinh là lấy đại cục làm trọng hay tự chui đầu vào lưới, không phải Tề Hàm không có lòng tin với mình, mà vì hắn hiểu được bất kể là tình huống nào, đều sẽ khiến người để tâm mình lo lắng ưu buồn. Hắn có đầy đủ lý do tin tưởng, trải qua ba lần bốn lượt năm ngoái, tiên sinh đã buồn bực đến mức tước đoạt dòng họ thân phận của hắn, nếu chuyện này không nhận được sự tán thành của y, tiên sinh biết mình vẫn coi nhẹ an toàn như trước, rất có thể sẽ không quan tâm mình nữa.
Đúng lúc này, một thuộc hạ Tung Thiên giáo bước chân vội vã chạy lên Linh Nguyệt Đài, quỳ một chân xuống đất bẩm báo, "Tử Y cô nương, tả hộ pháp lệnh thuộc hạ mời Quân công tử lập tức đi chủ viện, nói là giáo chủ thỉnh gia pháp, muốn đánh chết thiếu chủ!"
Trong lòng Tề Hàm hơi động, nhưng chỉ lạnh lùng nói, "Việc nhà của quý giáo, nói với ta làm gì?"
Mạc Băng phất tay lệnh người truyền tin lui xuống, nhìn Tề Hàm hỏi, "Thiếu gia... thật sự không đi nhìn một chút?"
Sắc mặt Tề Hàm bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương sớm trên phiến lá, hắn hỏi ngược lại, "Băng tỷ tỷ cảm thấy ta nên đi?"
Mạc Băng thản nhiên mỉm cười nói, "Nào có cái gì nên đi hay không nên đi? Chỉ xem thiếu gia có muốn đi hay không mà thôi. Gác tất cả thân phận, lập trường sang một bên, Mạc Băng cũng là người có tỷ tỷ, giữa huynh đệ bọn họ thật sự có tình cảm chân thành..."
Tề Hàm thoáng trầm ngâm, rốt cuộc vẫn cất bước đi hướng chủ viện.
Hai người đi vào viện, chưa sải bước qua cửa sảnh, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng "bốp bốp", và tiếng rêи ɾỉ khóc lóc đau khổ nơi cổ họng thiếu niên. Tề Hàm dừng trên bậc thang một chút, ý bảo Mạc Băng ở lại bên ngoài, tự mình đẩy cửa vào.
Thuận tay đóng cửa lại, Tề Hàm liếc mắt liền nhìn thấy tình cảnh thảm thiết hơn cả trong tưởng tượng. Dịch Sở Vân mười bốn tuổi nằm trên ghế dài, hai tay rũ xuống bị trói chặt chẽ vào chân ghế; áo trên vén lên lộ ra phần eo, quần cởi tới đầu gối, lộ ra toàn bộ mông; mà đầu gối và mắt cá chân cũng bị sợi dây thừng trói lại, ngay cả một chút đường sống né tránh thiếu niên cũng không có; mà nghe thanh âm, trong miệng nhất định cũng bị nhét khăn vải...
Tề Hàm đến gần, hai thuộc hạ Tung Thiên giáo bị khí thế trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn chấn nhiếp, không tự chủ ngừng hình cụ trong tay; mà giờ khắc này trên mông thiếu niên, nghiễm nhiên đã đánh đến da tróc thịt bong, đến cả hình cụ cũng nhuộm máu tươi.
Thiếu niên cúi đầu rêи ɾỉ khóc thút thít, trên mặt đất trước ghế dài đã tích một bãi mồ hôi nước mắt.
Trận trượng này, quả thật là muốn "đánh chết" rồi...
Tề Hàm đảo mắt nhìn về phía Dịch Thư Vân ngồi ở chủ vị đang thích ý đọc sách, thái độ giáo chủ trẻ tuổi của Tung Thiên giáo tản mạn, không mảy may có giác ngộ đang dùng hình cụ tiễn đệ đệ ruột duy nhất đi vào đường chết. Tề Hàm cảm khái trong lòng, cái tên ma giáo tuy do Dịch Thiên Hành mấy lần xung đột với võ lâm Trung Nguyên mà lan truyền thiên hạ, thế nhưng Dịch Thư Vân vũ thược chi linh* tiếp nhận quyền vị, tâm địa tàn nhẫn cũng tuyệt không hời hợt.
* Vũ thược chi linh chỉ 15 tuổi.
Tề Hàm đã sớm biết, màn này hôm nay, là sắp đặt cho mình xem.
"Không cho các ngươi dừng, đánh đủ số lượng rồi sao?" Dịch Thư Vân đặt sách xuống, nhàn nhạt phân phó nói.
Hai thuộc hạ không dám cãi lại mệnh lệnh, không thể làm gì khác hơn đành phải vung hình cụ lần nữa, nhưng mông tổn thương thật sự thê thảm, vì vậy bọn họ dời bản tử hạ xuống vùng đùi dưới mông. Thân thể thiếu niên bị trói buộc, miệng bị chặn, chỉ còn lại mười ngón tay gắt gao moi vào chân ghế bằng gỗ, cổ họng lần nữa phát sinh tiếng gào thét đau đớn đến tận cùng!
Tề Hàm tiến lên một bước, đệm trong tiếng thiếu niên kêu thảm nhàn nhạt hỏi, "Giáo chủ đây là vì sao?"
Dịch Thư Vân thoáng ngồi đoan chính chút, đáp, "Mấy hôm trước bổn tọa cũng đang dưỡng thương nghỉ ngơi, không có thời gian xử lý chuyện xá đệ ám sát A Đề Mạc Đô. Hôm đó Quân công tử giáo huấn vô cùng đúng đắn, gϊếŧ người cũng không có gì, thế nhưng A Đề Mạc Đô liên quan đến hòa bình giữa Trung Châu và Bắc Mãng, nếu vì vậy mà sinh chiến sự, đến lúc đó tử thương vô số, xá đệ há chẳng phải nghiệp chướng nặng nề? Hôm nay thân thể bổn tọa đã hồi phục, hiển nhiên phải xử lý nó!"
Tề Hàm không thể không bội phục tâm tư và lời lẽ sắc bén của Dịch Thư Vân, mấy ngày qua, hắn vẫn luôn không muốn đối xử giả tạo với Dịch Sở Vân, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nó; suy cho cùng, trong lòng hắn chân chính để bụng, đúng là cái chết của A Đề Mạc Đô, về phần chuyện mình bị lấy máu, dựa vào tính tình hắn, chỉ cần thái độ Dịch Sở Vân đủ thành khẩn, hắn chưa hẳn sẽ trách cứ tấm lòng cứu huynh của nó.
Cho nên lúc này, Tề Hàm cũng không lời nào để nói.
Nhưng gia pháp vẫn còn đang tiếp tục, đùi Dịch Sở Vân cũng dần dần bắt đầu rách da chảy máu, không biết do thiếu niên kiên cường hay nguyên nhân gì khác, đánh đến máu thịt be bét rồi, vậy mà nó chưa từng ngất hình.
Trong lòng Tề Hàm rõ ràng, luận về nhẫn tâm, đến cùng hắn không phải là đối thủ của người ngồi đằng kia...
"Được rồi! Đừng đánh nữa!" Tề Hàm lần đầu lên giọng nói.
Thuộc hạ đương nhiên sẽ không nghe hắn, mà Dịch Thư Vân dù bận vẫn ung dung nói, "Quân công tử tấm lòng nhân hậu, chỉ là xá đệ làm việc thật sự thiếu sót; trong lòng ta bao che nó, sẽ không giao nó cho triều đình trị tội, thế nhưng gia pháp... tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ!"
Tề Hàm cười lạnh nói, "Quốc pháp là chết, gia pháp cũng là chết, có gì khác biệt?"
Dịch Thư Vân cười ôn hòa nói, "Số lượng gia pháp ta đã định cho nó rồi, nếu nó chịu đựng nổi, đương nhiên việc trước đó không truy xét, cho dù sau này triều đình có truy cứu, ta đây làm ca ca, cũng phải bảo vệ nó chu toàn; nếu nó chịu không nổi..." Dịch Thư Vân thu liễm ý cười, nhìn đệ đệ bị khốn khổ giày vò dưới bản tử, hờ hững nói, "Đây vốn là sai lầm nó phạm phải, chết rồi, cũng coi như chuộc tội nghiệt!"
Lần đầu tiên trong hôm nay Dịch Thư Vân có phần mất đi nhẫn nại, hắn nhìn Tề Hàm nói rằng, "Quân công tử vẫn nên về nghỉ ngơi đi, đây là chuyện Dịch gia ta, nếu công tử đã không thừa nhận thân phận xá đệ ở sư môn, cũng không tiện nhúng tay việc nhà của ta. Cho dù xá đệ có thể chịu nổi gia pháp lần này hay không, xong việc, ta sẽ sai người cho công tử một kết quả."
Tề Hàm biết Dịch Thư Vân đang lấy mạng sống của Dịch Sở Vân bức bách mình, mà đáng buồn chính là, từ khi vào cửa, hắn sớm đã đau lòng không nhịn được; ghé mắt nhìn thiếu niên đã thoi thóp, nhưng vẫn khổ sở rêи ɾỉ, hắn tự hỏi bản thân, dù sao đi nữa cũng không thể nhẫn tâm nổi.
"Được rồi, Dịch giáo chủ," Tề Hàm lại tiến lên một bước, cất cao giọng nói, "Ta là đại sư huynh Dịch Hi, bây giờ chúng ta đang ở ngoài sư môn, mọi chuyện của Dịch Hi do ta làm chủ! Dịch giáo chủ từng nói, hi vọng Dịch Hi lưu lại sư môn, vậy hôm nay ta đại sư huynh này xin tha cho nó, không biết giáo chủ bằng lòng hay không?"
Dịch Thư Vân đứng lên, phất tay nói, "Dừng tay." Hai thuộc hạ lên tiếng trả lời, dừng lại.
Tề Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần nữa dò xét giáo chủ sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng một phen, cũng không nói chuyện, tự xoay người giúp thiếu niên trên ghế dài cởi dây thừng và khăn vải trong miệng.
Dịch Sở Vân mồ hôi và nước mắt đầy mặt, khóe miệng rách nát, hai mắt sung huyết, đến cả khăn vải cũng nhuộm tơ máu; tổn thương trên mông chân càng khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Tề Hàm cởϊ áσ lông cừu, nhẹ nhàng đắp lên cho nó, lại cẩn thận từng li từng tí ôm nó lên, trực tiếp cất bước đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, Tề Hàm quay đầu nhìn Dịch Thư Vân ngồi ở chủ vị nói, "Nếu giáo chủ thật có lòng đem Tung Thiên giáo thay hình đổi dạng, tác phong làm việc vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn này, tốt nhất nên sửa lại; từ khi giáo chủ đẩy Dịch Hi cho Giang Quan Lan đến hôm nay dùng mạng sống Dịch Hi bức bách ta, mặc dù về tình có thể thông cảm, nhưng hành vi không thể tha thứ. Giáo chủ có từng cảm thấy, hành động của Dịch Hi lần này, cực kỳ giống... với giáo chủ không?"