Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 148: Tự mình quyết định



Hiển nhiên Tề Hàm không thể mang theo Dịch Sở Vân cùng rời khỏi Tung Thiên giáo, cho dù nó không có một thân tổn thương, Tề Hàm cũng không dám tùy tiện dẫn nó về sư môn, nếu tiên sinh có ý phạt nặng nó... Hậu quả hắn không dám tưởng tượng.

Nhưng ý tứ của Dịch Thư Vân rất rõ ràng, hoặc là mang theo Dịch Sở Vân cùng đi, hoặc là ở lại đây; con đường nhìn như không có lựa chọn này, khiến Tề Hàm chỉ có thể rầu rĩ tức giận nhưng cũng không thể làm gì.

Cứ như vậy, hắn xem như bị "nhốt" trá hình ở Kình Thiên Bảo, nhưng làm một "tù nhân", phạm vi hoạt động của hắn thật sự rất lớn.

Qua ba bốn ngày, tinh thần Dịch Sở Vân dần dần tỉnh táo, tổn thương sau người lần lượt kết vảy, chẳng qua tổn thương lần này thật sự có chút nặng, muốn đứng dậy rời giường, phỏng chừng còn phải vài ngày.


Nó biết mấy ngày nay đều là sư huynh chăm sóc mình suốt ngày suốt đêm, thiếu niên cảm kích trong lòng lại vô cùng khát vọng được sư môn thu nhận, cho nên mấy ngày nay luôn nghe theo lời sư huynh. Bảo nó ăn thì ăn; bảo nó ngủ liền nhắm mắt lại, ngủ không được cũng sẽ không mở; lúc bôi thuốc vẫn đau, nó cũng chỉ chịu đựng không lên tiếng, mỗi khi Tề Hàm vén sợi tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt trên trán, đều có thể nhìn thấy một đôi mắt sợ hãi cẩn thận như nai con...

Trong lòng Tề Hàm hiểu rõ, hắn sớm đã không trách nó...

Mấy ngày sau đó, vì gϊếŧ thời gian, Tề Hàm lấy quyển "Thiên tự văn" dạy nó nhận chữ, trong mắt Dịch Sở Vân lộ ra vui mừng, học đến vô cùng chăm chú. Không quá hai ngày liền học thuộc quyển sách vỡ lòng này, nhưng bây giờ nó còn nằm lỳ trên giường, cũng không thể đứng dậy viết; mà Tề Hàm dần dần lấy bài vở cần học sau khi vỡ lòng, tìm từng quyển giảng cho nó, sau đó bảo nó học thuộc.


Mãi đến khi lớp vảy sau người Dịch Sở Vân bắt đầu bong ra, da non mới lên lộ ra trắng nõn, nó mới có thể vịn tay Tề Hàm chậm rãi lê vài bước trên mặt đất; mà ngày đó, cách lúc nó chịu gia pháp đã trọn nửa tháng.

Tề Hàm rốt cuộc nhận được tin tức của tiên sinh do Mạc Băng mang tới.

Theo như lời Mạc Băng, từ sau buổi tối Tề Hàm hỏi nàng, nàng liền hồi báo tình trạng Tề Hàm ở Tung Thiên giáo cho nội gián truyền tới chỗ Quân Mặc Ninh. Nàng cũng nói trong thư chuyện Dịch Sở Vân bị phạt cùng với chuyện Tề Hàm vì thế xin tha, đây không riêng gì là chuyện của thiếu gia môn hạ chủ tử, trong mắt Mạc Băng, còn là quan hệ địch bạn nhất định phải có giữa Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu... đây là chức trách làm thuộc hạ và nội ứng của nàng.

Tề Hàm vội vã nhận lấy một tờ giấy nho nhỏ trong tay nữ tử, cầm trong tay lại có phần không dám mở ra; gần như âm thầm hít một hơi thật sâu, hắn mới mở mảnh giấy ra. Bên trên chỉ có bốn chữ, viết rằng, tự mình quyết định.


Tề Hàm nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Tiên sinh bảo hắn "tự mình quyết định" là có ý gì? Là bảo hắn về hay không về, khi nào về cũng tự mình định sao? Vậy, đây lại là ý gì? Là tiên sinh cảm thấy hắn có thể một mình bước chân vào giang hồ sao? Hay tiên sinh căn bản đang tức giận, nói lẫy "tùy ý ngươi, thích về hay không"? Hoặc giả... tiên sinh rốt cuộc không chịu được bản thân mình ba lần bốn lượt gây họa, quyết định không... cần hắn nữa?...

Ý nghĩ trong đầu cái sau càng đáng sợ hơn cái trước, mảnh giấy trong tay dường như còn nặng hơn nghìn cân, Tề Hàm ngẩn người, tay chân như nhũn ra.

Mạc Băng thấy sắc mặt hắn không bình thường, có chút lo lắng hô, "Thiếu gia..."

Tề Hàm giật mình, nhìn Mạc Băng nói, "Băng tỷ tỷ, Dịch Thư Vân ở đâu? Ta định ngày mai rời Tung Thiên giáo."
Dường như Mạc Băng không nghĩ tới nhanh như vậy hắn liền hạ quyết định, nhíu mày nói, "Giáo chủ vẫn luôn ở Nghị Sự Đường, nhưng mà thiếu gia... gần đây dân loạn đã có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ ngài rời khỏi Tung Thiên giáo, sợ rằng không an toàn. Ta nghĩ, đây cũng là nguyên nhân chủ tử bảo thiếu gia tự mình quyết định đó..."

Mạc Băng nói dân loạn Tề Hàm có biết, mấy ngày trước có nhà phú hộ có một khối ngọc bích xem như đồ gia truyền bị châu mục Tây Xuyên vừa ý, Trương châu mục này liền lấy việc công làm việc tư, làm càn sắp xếp một tội danh hòng khiến phú hộ tự động dâng ngọc bích lên; từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, vị Trương đại nhân này bị bảo ngọc trước mắt mê hoặc tâm trí, một lòng cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ.
Nhưng có một câu nói người tính không bằng trời tính, phú hộ này vốn cũng không phải nhà bình thường, bị cửa quan bức bách năm lần bảy lượt, thế mà khởi nghĩa vũ trang; đáng sợ hơn là, dưới sự thống trị của châu mục này mấy năm nay, bách tính vốn oán hận rất nhiều, nhưng không có người dẫn đầu nên giận mà không dám nói gì; bây giờ có người dẫn đầu, dĩ nhiên vô số người hưởng ứng.

Vì vậy, một vụ án lấy việc công làm việc tư vô cùng đơn giản lại trở thành quan bức dân phản chân chân thật thật.

Lúc Tề Hàm vừa nghe thấy chuyện này, không biết sao đã cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, chẳng qua hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nhiều tin tức hơn để tập hợp phân tích. Hơn nữa hắn đang ở Tung Thiên giáo, quyền hạn Mạc Băng cũng chỉ là hồi báo tin tức, suy xét nhiều lần, cũng chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc không hề có căn cứ này, toàn tâm toàn ý chăm sóc Dịch Sở Vân.
Hắn thật không ngờ, chuyện sẽ diễn tiến nghiêm trọng như vậy.

Mà khi hắn nghe thấy Mạc Băng nói như thế, trong lòng giống như có một tảng đá lớn rơi xuống đất, không khỏi cảm thấy buồn cười vì mình vừa suy nghĩ lung tung. Trách không được tiên sinh bao giờ cũng vì chuyện này mà trách phạt mình, có đôi khi hắn quả thật nghĩ quá nhiều rồi.

Mạc Băng thấy sắc mặt hắn trở lại bình thường, nói tiếp, "Thiếu gia, có chuyện... ta phỏng đoán, nhưng không thể khẳng định."

Tề Hàm hỏi là cái gì.

Mạc Băng trả lời, "Lần này hồi âm tới rất nhanh, ta tính sơ sơ tốc độ chim bồ câu, có thể chủ tử... đang ở Tây Xuyên. Hơn nữa, thời gian thiếu gia đến Tung Thiên giáo không ngắn, trong lâu nhất định cũng sẽ có động tĩnh, chậm trễ chưa hề nhận được mệnh lệnh, có phải... chủ tử biết thiếu gia bình an, cho nên... cũng không muốn xung đột với Tung Thiên giáo vào thời điểm này..."
Tề Hàm lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Sau khi Mạc Băng xin cáo lui, Tề Hàm suy nghĩ đến phỏng đoán nàng nói một chút, cũng cảm thấy có khả năng rất lớn. Như vậy lần này tiên sinh truyền tin, rất có khả năng là y biết mình an toàn không ngại, nên để mình tự do xử lý. Về phần tiên sinh... Tây Xuyên gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên y sẽ không bàng quan đứng nhìn, Tây Xuyên tiếp giáp Bắc Mãng... Có một số việc, thoạt nhìn dường như không có chút quan hệ nào, ai biết bên trong có liên hệ dây mơ rễ má thế nào...

Tề Hàm đi vào phòng, nhìn thấy Dịch Sở Vân đang dựa bàn viết chữ, đi tới sửa đúng tư thế nó, sau đó hỏi nó có muốn cùng hắn đi Nghị Sự Đường hay không.

Thiếu niên rõ ràng hơi rụt lại, mấy ngày nay thương thế của nó đang dần dần khôi phục, nhưng tình cảnh ngày đó vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ; mà gần đây Dịch Thư Vân cũng rất bận rộn, ít khi tới quấy rầy hai người bọn họ, khiến hai huynh đệ hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt.
Nghe câu hỏi của Tề Hàm, Dịch Sở Vân sợ hãi nâng mắt một cái lại buông xuống, nhẹ giọng nói, "Dịch Hi... nghe sư huynh..."

Tề Hàm cười cười, lại bảo nó nằm sấp lên giường bôi một lần thuốc lên chỗ đau, mới để nó cùng đi theo đến chỗ Dịch Thư Vân ở phòng nghị sự Tung Thiên giáo.

Trong phòng nghị sự, có Chu Minh, còn có một vài đường chủ trọng yếu trong Tung Thiên giáo. Nghe thuộc hạ thông truyền, Dịch Thư Vân đơn giản tổng kết một cái, liền bảo mọi người phân công nhau làm việc; ngoại trừ Tử Y hầu hạ một bên, Chu Minh kể cả chúng đường chủ cùng nhau thi lễ cáo lui.

Tề Hàm cùng Dịch Sở Vân đi theo thuộc hạ dẫn đến phòng khách nhỏ bên cạnh phòng nghị sự, Dịch Thư Vân đã thanh nhàn chờ bọn hắn rồi.

Tề Hàm ôm quyền thi lễ đơn giản, Dịch Sở Vân sau lưng lại mềm nhũn quỳ xuống, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trong mắt Dịch Thư Vân lóe lên một tia ưu tư, sau đó nhàn nhạt hỏi, "Tổn thương đều tốt?"

Thân thể thiếu niên rõ ràng run lên, lại nỗ lực quỳ ngay ngắn, cúi đầu đáp, "Hồi ca ca... đều tốt..."

"Hôm đó... đánh bao nhiêu ngươi còn nhớ không?"

Giọng Dịch Sở Vân cũng bắt đầu run, "Sở nhi... không... không nhớ rõ..." Sau khi bị trói tay chân, điều duy nhất nó có thể làm chỉ là chịu đựng nhịn đau, làm sao còn nhớ được đánh bao nhiêu? Nó chỉ nhớ được lần đầu tiên chịu hai mươi chín bản tử, nó đau kêu thành tiếng; lần thứ hai chịu mười lăm bản tử nó liền không nhịn được, lần thứ ba nó không dám mạo hiểm, liền xin huynh trưởng trói tay chân bịt miệng đánh. Nó chưa nói với Tề Hàm, cơ hội này, là nó dùng thêm hai mươi bản tử... đổi lấy.

Không phải ca ca muốn bổ sung đủ toàn bộ chứ? Thiếu niên sợ hãi nghĩ trong lòng.
Nhưng Dịch Thư Vân chỉ nhàn nhạt nói, "Chưa đánh xong ba mươi lăm bản tử, còn hai mươi bản tử ngươi tự mình đổi lấy, tổng cộng năm mươi lăm bản tử, ca ca tạm thời ghi nợ cho ngươi. Bây giờ ngươi ở bên sư huynh, phải hiểu chuyện nghe lời, chăm chỉ học tập, không thể có cử chỉ lỗ mãng làm trái nữa, nhớ rõ chưa?"

Dịch Sở Vân rốt cuộc ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, sau đó đoan chính dập đầu nói, "Sở nhi nhớ rõ..."

"Giáo chủ đây là ý gì?" Tề Hàm ở một bên nhìn có chút hồ đồ.

Dịch Thư Vân kỳ quái nói, "Lẽ nào không phải Quân công tử tới tìm ta từ giã? Bổn tọa đã nói, nếu Quân công tử muốn rời đi ta không ngăn cản, thế nhưng, Dịch Hi phải cùng đi."

"Ai nói ta muốn đi?" Vẻ mặt của Tề Hàm so với Dịch Thư Vân càng kỳ quái hơn.