Dân loạn Tây Xuyên giằng co hơn nửa tháng, vốn vì lấy nguyên nhân "quan bức dân phản" nổi loạn, châu mục tự mình tránh còn sợ không kịp, làm sao có lập trường xuất hiện bình loạn? Còn nữa, quân sự và chính trị Trung Châu triều chia hai phần, trong tay quan phủ cũng không có binh quyền, dựa vào vài đội nha dịch bộ khoái, cũng chỉ như muối bỏ biển, uổng phí cho loạn dân mù quáng phát tiết mà thôi.
Về phần quân phòng thủ Tây Xuyên, thứ nhất, hơn một tháng trước bọn họ vừa nhận được mệnh lệnh đợi mệnh chi viện Bắc Cương khi có yêu cầu; tuy dân loạn Tây Xuyên nổi lên bốn phía, nhưng từ xưa đến nay quân nhân nặng ở phục tùng, không có mệnh lệnh, bọn họ cũng không thể động. Hơn nữa, đa số quân phòng thủ là nam đinh bản địa nhập ngũ, hiển nhiên có hiểu biết quan phủ địa phương; biết được quan bức dân phản, nói không chừng còn âm thầm sảng khoái trong lòng, người như vậy đâu hiếm.
Mãi đến một ngày, có bốn người tới phủ nha Trương châu mục.
Dẫn đầu là một người trẻ tuổi vẻ mặt dữ tợn viết "ta rất khó chịu, tốt nhất ngươi nghe lời", suýt chút nữa ném một khối gì đó vào mặt hắn! Trương châu mục nhặt lên nhìn, sợ đến ba hồn bảy vía muốn hồn về địa phủ, rõ ràng là kim bài hoàng đế khâm tứ "như trẫm đích thân tới"!
Người đến tự xưng họ Quân, tên húy Mặc Ninh, là khâm sai hoàng đế phái bình định dân loạn lần này.
Trương châu mục run run rẩy rẩy quỳ rạp xuống, trong đầu không biết sao hiện lên chuyện rất nhiều năm trước mấy người đồng liêu bọn hắn cùng nhau cười nói. Hỏa hoạn núi Lạc Hà kinh thành!
* Nghi trượng chỉ vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa. Vệ đội là đội bảo vệ.
Thứ nhất, lệnh Trương châu mục triệu tập tất cả quan viên lớn nhỏ Tây Xuyên, trong vòng ba ngày tập trung toàn bộ tại phủ nha châu mục, người vượt quá thời gian không tới, liền cách chức tại chỗ; người cố ý kéo dài, gϊếŧ không tha!
Thứ hai, mặc kệ phòng ốc xung quanh phủ nha có người ở hay không, lệnh bộ khoái nha dịch trong vòng ba ngày dỡ bỏ toàn bộ, khâm sai đại nhân cần một cái "quảng trường"... mở họp! Nếu có người cố ý kéo dài hoặc quấy rối, gϊếŧ không tha!
Ba lệnh dụ đằng đằng sát khí của khâm sai một khi ban bố, phàm là người có liên quan không khỏi gà bay chó sủa, nhưng không một ai dám làm trái! Bởi vì khi từng tầng từng tầng mệnh lệnh ban xuống, đã trực tiếp từ "Nếu... gϊếŧ không tha" biến thành "Nhanh lên một chút! Khâm sai đại nhân lập tức sẽ gϊếŧ người!" Mặc dù lời truyền đạt dần dần sai lệch, nhưng ngay cả khâm sai đại nhân cũng không để ý, ai lại để ý đâu?
Vì vậy ba ngày sau, hơn một trăm quan viên lớn nhỏ khắp Tây Xuyên, trừ mấy vị lâm nạn trong dân loạn, tất cả đến đông đủ; trước châu nha, dĩ nhiên được mở ra một chỗ cực kỳ rộng rãi, chứa một vạn người không thành vấn đề.
Một buổi sáng sớm, hơn một trăm quan viên kể cả châu mục liền chỉnh chỉnh tề tề chia làm bốn hàng đứng hai bên cửa châu nha, mà trên bậc thang chính giữa, đặt hai cái ghế có tay vịn, một cái bàn trà; có bách tính từ các nơi lục tục tràn vào, đứng trên quảng trường, giữa quảng trường có một đài đá bốn cạnh rộng ba bốn mét, cao cỡ nửa người.
Bọn quan viên chờ từ đầu giờ mẹo đến cuối giờ thìn*, trọn hai canh giờ, nhưng không một ai dám tùy ý rời sân, thậm chí, ngay cả tâm tình bất mãn cũng không dám biểu lộ ra.
* Từ 5 giờ đến 9 giờ sáng.
Đầu giờ tỵ*, khâm sai đại nhân Quân Mặc Ninh chỉ lộ mặt một lần rốt cuộc thản nhiên xuất hiện lần nữa, vẫn không mặc quan phụckhâm sai, nhưng nghi trượng vệ đội lại đầy đủ cả, tuần tự từng bước đứng ở vị trí phải đứng.
* Chỉ 9 giờ sáng.
Lúc này, trên quảng trường đã tụ tập không dưới bốn năm nghìn người.
Quân Mặc Ninh híp mắt lướt xuống cảnh tượng bên dưới hai lần, sau khi trao đổi ánh mắt ngươi biết ta biết với một nam tử tướng mạo bình thường trên dưới ba mươi ở bên cạnh, hai người tách ra ngồi xuống ghế hai bên. Phía sau, vẫn là nam tử bên cạnh bọn họ ba ngày trước, vóc người cường tráng, khí chất lạnh lùng.
Quân Mặc Ninh uống một ngụm trà ngon đã ngâm trước đó, phất tay một cái, ý bảo bắt đầu. Mà từ khi y xuất hiện, tiếng ồn ào trên quảng trường đã dần dần biến mất, khâm sai đại nhân dùng ba cái "gϊếŧ không tha" chấn trụ tất cả mọi người, một chiêu ra oai phủ đầu này thật khiến người thán phục.
Một tên hộ vệ cúi người hành lễ, lấy ra một quyển trục từ trong khay vệ đội bên cạnh, mở ra, cất cao giọng nói, "Châu mục Tây Xuyên Trương Thiệu, tri châu Tam Đài Từ Xán, tri châu Tân Tân Kiều Võ Đồng, huyện lệnh Giang Dương Vương Biên, huyện lệnh Uy Viễn Triệu Đông Hưng, huyện lệnh Vĩnh Huyện La Giang, ra khỏi hàng!"
Giọng hắn cực kỳ hùng hồn mạnh mẽ, tuy quảng trường trống trải, nhưng vẫn truyền tới tai mỗi người rõ ràng. Trong đám người không thiếu người trong võ lâm, dĩ nhiên bọn họ biết được, đây là kết quả nội lực phóng ra ngoài.
Sáu gã quan viên lớn nhỏ bị điểm tên run rẩy run rẩy ra khỏi đội ngũ, quỳ lễ bái kiến dưới bậc.
Sau đó, vị khâm sai đại nhân tuổi còn trẻ đã khiến người khác ghé mắt buông chén trà, giọng y trong trẻo, lời nói rõ rõ ràng ràng truyền đến từng góc quảng trường, không nghe ra y dùng sức chút nào. Khâm sai đại nhân chỉ nói một chữ.
"Gϊếŧ!"
Trong gió thu yên tĩnh, quảng trường hội tụ mấy nghìn người cây kim rơi cũng nghe tiếng, mọi người đều bị một chữ vô cùng đơn giản, nghe không chứa khói lửa nhân gian chấn nhiếp rồi!
"Chậm đã!" Đột nhiên một người vọt ra trong đám người, cũng là quan viên Tây Xuyên, chỉ thấy hắn vọt tới trước mặt Quân Mặc Ninh, kích động nói gì đó. Hiển nhiên, vị đại nhân xấp xỉ bốn mươi này cũng không có nội lực khuếch đại âm thanh, cho nên lời của hắn cũng chẳng có bao nhiêu người nghe được.
Trái lại khâm sai Quân đại nhân, cũng chỉ cười nhạt một tiếng, dường như cũng nói câu gì đó, đã gạt người sang một bên không để ý rồi.
Vệ đội khâm sai lập tức tiến lên, chia sáu gã quan viên phân thành hai tổ trói lại, ba người tổ thứ nhất trực tiếp bị áp giải lên đài đá giữa quảng trường, tiếp đó, hộ vệ vừa nãy nói tiếp.
Nội dung là, những quan viên này, phạm tội tham ô, không làm tròn trách nhiệm, lấy quyền mưu tư, loạn quyền trái luật, trên người mỗi người gánh lấy mạng người, cho nên lần này khâm sai giá lâm Tây Xuyên, đại thiên tuần thụ*, phán tội chết, tuyên cáo vạn dân.
* Đại thiên tuần thụ nghĩa là thay bậc thiên tử tuần tra, truyền thụ.
Mà ở một bên quảng trường, trên vách tường sớm đã quét vôi sạch sẽ, cũng có vệ đội viên lập tức dán chứng cứ tương ứng với tội trạng sáu người này, từng từng cái cái, rõ rõ rành rành, tuyệt không bị oan!
Đợi thị vệ tuyên đọc xong xuôi, mặt ba người trên đài đã sớm xám như tro tàn, ba đao phủ đúng lúc lên đài, cũng không có quá nhiều nghi thức, giơ tay chém xuống, ba cái đầu người lăn lông lốc xuống đất!
Xung quanh đài đá tức khắc trống ba thước! Mà lúc mọi người còn bị vây trong khiếp sợ, ba người còn lại cũng bị giải lên đài cao, cũng như vậy, tuyên đọc tội trạng, dán chứng cứ, cuối cùng đầu người rơi xuống đất.
Trong gió thu xào xạc, sáu thi thể thân đầu tách rời được khiêng đi từng cái, máu tươi chảy xuống trước mắt, dọc theo bờ đài cao, từng giọt rơi xuống.
Mà khâm sai trẻ tuổi trên bậc, giờ khắc này phất phất tay lần nữa.
Nhóm thứ hai bị gϊếŧ là phú hộ thương nhân nhân cơ hội làm giàu quá độ khi quốc gia khó khăn, đương nhiên, chứng cứ vô cùng xác thực, cũng có tội trạng làm giàu bất nhân bức chết mạng người. Khi nào, ở đâu, ai bỏ mạng, có người nhà hay không, nhân chứng bằng chứng, trưng bày toàn bộ từng cái, có căn cứ có thể tra.
Lần này, tổng cộng gϊếŧ mười lăm người. Ba người một nhóm, trên hình đài, máu tươi nhuộm một tầng lại một tầng.
Nhóm thứ ba bị áp giải lên là bách tính bình dân, có người thậm chí quần áo xốc xếch, vừa nhìn chính là nghèo khó; tuổi tác cũng lớn nhỏ không đều, thậm chí còn có hai nữ tử. Có người có tâm đếm, tổng cộng hai mươi ba người.
Lúc nhóm bách tính này bị giải lên, trên quảng trường lại có một vài tiếng xì xào vụn vặt, nhưng mà chỉ chụm đầu ghé tai, cũng không dám lớn tiếng đường hoàng. Vết máu dần dần chảy tới chân nói cho bọn họ biết rất rõ ràng, hôm nay khâm sai đại nhân chính là tới gϊếŧ người, gϊếŧ cũng đều là người từng gϊếŧ người, không cần nói nhảm nhiều, nghe nhìn là được.
Hai mươi ba bách tính này, có người là loạn dân, còn có người lại là dân chúng bình thường, chỉ là thừa dịp dân loạn lần này nhân cơ hội làm xằng làm bậy gϊếŧ người cướp của. Tương tự, bằng chứng nhân chứng của từng người vô cùng xác thực, không có sai sót.
Ngày ấy, khâm sai trẻ tuổi gϊếŧ quan dân tổng cộng bốn mươi bốn người, lúc ánh tà dương hôm đó buông xuống, mấy nghìn người đói một ngày đứng một ngày, dĩ nhiên không cảm thấy đói không cảm thấy mệt, chỉ có chút lạnh run bần bật. Trong không khí tràn ngập máu tươi của bốn mươi bốn người, mà trong đầu bọn họ, chỉ ghi khắc nụ cười lạnh buốt bên khóe miệng nam tử trẻ tuổi phất tay chém đầu người.
Cuối cùng, Quân Mặc Ninh đứng trên bậc thang, đối mặt với dân chúng Tây Xuyên im bặt như ve sầu mùa đông, nói mấy câu thế này.
"Triều đình tựa như một cánh rừng, rừng vốn lớn, loại chim nào cũng có. Ta biết có dân chúng vô tội bị quan phủ ức hiếp, có oan không nơi tố cáo, đây là triều đình thất trách, hiển nhiên chúng ta sẽ gánh trách nhiệm đồng thời có điều cải thiện. Thế nhưng, đây không đủ để trở thành lý do thứ dân loạn pháp. Hôm nay, Quân Mặc Ninh ở chỗ này gϊếŧ bốn mươi bốn người, trên tay mỗi người đều nhuộm máu tươi, mọi người có thể tự nhìn xem, gϊếŧ người cũng chỉ có quan lại sao? Khi dân chủ trong mắt không có pháp luật kỷ cương, bị hại chính là ai? Khi người tâm cơ thuận theo quấy rối, đầu óc ai còn bảo đảm tỉnh táo? Ta không lý luận trống rỗng với mọi người, chỉ hỏi mọi người hai vấn đề. Thứ nhất, từ khi bắt đầu dân loạn, cuộc sống của các ngươi càng tốt hơn sao? Thứ hai, diện tích lãnh thổ Trung Châu vạn dặm, Tây Xuyên chẳng qua chỉ là một góc, từ đầu đến cuối triều đình không phái binh trấn áp, tự các ngươi suy nghĩ một chút, hậu quả việc các ngươi làm như vậy là cái gì? Người, ta gϊếŧ; binh, ta cũng dẫn theo..."
Theo lời Quân Mặc Ninh nói, bốn bề quảng trường vang lên thanh âm rung trời động đất, từng tiếng từng tiếng vô cùng nặng nề, ngay cả mặt đất cũng đang khẽ chấn động. Chỉ chốc lát sau, xung quanh vây đầy binh sĩ mũ giáp chỉnh tề, thương dài giáo mác, sắc mặt trang nghiêm như lâm chiến trường, chuẩn bị anh dũng chém gϊếŧ bất cứ lúc nào!
Khâm sai đang tiếp tục nói.
"Những người này, là ta điều đi từ chỗ thân vương Bắc Cương, bọn họ vốn nên phòng thủ ở biên cương, bảo hộ an bình Trung Châu ta. Mà giờ khắc này, bọn họ không thể không đem vũ khí của mình nhắm vào đồng bào mình, bởi vì có vài người, hủy hoại căn cơ Trung Châu ta từ bên trong!"