Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 153: Một cái mạng, đủ không?



Trong phòng, đàm phán vẫn đang tiếp tục, nhưng bầu không khí đã không thanh nhàn giống vừa nãy. Nam tử đang ngồi khóe miệng lạnh buốt tươi cười châm chọc, hoàn toàn chính là đang giễu cợt bản thân mình nực cười ấu trĩ lấy "một cái mạng" làm giá, lúc này Dịch Thư Vân chỉ cảm thấy khuất nhục, khuất nhục hai mươi năm nay chưa bao giờ có!

Sao Quân Mặc Ninh không nhìn ra tâm tình giáo chủ trẻ tuổi, nhưng y là Quân tam thiếu lòng dạ độc ác mà, tâm tình nhẹ dạ cũng chỉ cho vài người, làm sao sẽ bố thí cho Dịch Thư Vân gặp mặt lần đầu! Huống chi, y vốn mang theo mục đích tới, trước khi chưa đạt được, người trẻ tuổi trước mắt nhất định còn phải chịu đựng một phen thử thách thống khổ.

"Ngươi cho rằng một cái mạng của ngươi là đủ rồi?" Quân Mặc Ninh lấy ra một quyển trục màu vàng óng trong một bọc vải nhỏ trên bàn, ném cho Dịch Thư Vân, ý bảo tự hắn xem, y thì tiếp tục nói, "Gϊếŧ A Đề Mạc Đô, ngoại trừ tội gϊếŧ người, còn liên quan đến sự yên bình của quốc gia, thế nhưng ta cho ngươi biết, đây đều không phải là mấu chốt. Ngươi biết đệ đệ bảo bối kia của ngươi vì cứu ngươi, trói đại sư huynh tới là ai không? Thằng nhãi ranh đó không dám nói cho ngươi biết, hắn chính là con trai duy nhất của đương kim đế hậu, cũng chính là đích hoàng trưởng tử đương triều... Tề Hàm!"


Dịch Thư Vân nhìn nét chữ "Ban huỷ diệt" trên thánh chỉ, dường như bị người hút khô tất cả sức lực.

Quân Mặc Ninh thêm sương ngày tuyết nói, "Luôn miệng một cái mạng, một cái mạng của Dịch Thư Vân ngươi đủ bình ổn lửa giận của hoàng đế? Dân loạn ta không dám tùy ý điều binh trấn áp, thế nhưng san bằng một giáo phái giang hồ nho nhỏ của ngươi, ngươi cảm thấy trong mắt hoàng đế là chuyện lớn bao nhiêu?"

Tựa như một cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà*, Dịch Thư Vân rốt cuộc vẫn mềm nhũn quỳ ngã xuống. Hắn toàn tâm toàn ý muốn bảo hộ đệ đệ, gìn giữ căn cơ Tung Thiên giáo, ai ngờ cuối cùng, đệ đệ hắn lại dùng tất cả những cái đó, vẻn vẹn giữ lấy một cái mạng cho hắn!

* Ý nghĩa câu ngạn ngữ này tương tự câu "giọt nước tràn ly".


Quân Mặc Ninh rất không phúc hậu mà dùng cường thế cùng với hoàng quyền triệt để chèn ép chủ nhân đường đường đứng đầu một giáo, cái gọi là niết bàn trọng sinh, từ trước đến nay Quân tam thiếu thích giải quyết dứt điểm, mấy kiểu giẫm lên vết xe đổ, lăn qua lộn lại, y không thích.

"Soạt" một tiếng, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, hai khuôn mặt kinh hoảng thất thố của Tề Hàm và Dịch Sở Vân xuất hiện ở cửa, bước chân tựa như không dừng lại được vọt vào trong phòng.

Trời thấy còn thương, lúc Tề Hàm nhìn thấy Quân Mặc Ninh trong nháy mắt nhũn tay nhũn chân. Hắn làm cái gì? Hắn... xông vào?! Hắn...

"Cút ra ngoài!" Ánh mắt Quân tiên sinh như tên nhọn, Tề Hàm bị dọa sợ đến quay đầu xách theo Dịch Sở Vân ngay cả tình huống cũng chưa rõ ràng chạy ra ngoài cửa.


"Quỳ trên bậc thang!" Một đạo mệnh lệnh đuổi theo phía sau.

Tề Hàm căn bản không để ý tới đáp lời, xách Dịch Sở Vân đi ra ngoài, hướng về phía bậc tam cấp liền quỳ xuống; mãi đến khi dưới gối truyền đến đau đớn lạnh như băng, Dịch Sở Vân mới thoáng phục hồi tinh thần, hai hàm răng va nhau lập cập hỏi, "Sư... sư huynh, tiên... tiên sinh tới? Ca ca ta..."

"Vừa rồi ngươi cũng thấy đó, giáo chủ không có việc gì, chỉ là rơi vào trong tay tiên sinh tất nhiên sẽ không tốt lắm." Tề Hàm dời đầu gối vào trong bậc thang, nhưng vẫn bị cạnh bậc thang cộm vào xương cẳng chân, "Ca ca ngươi cũng không phải..."

"Khốn khiếp, ngứa miệng liền tự tát miệng mình, quy củ đều học vào trong bụng chó rồi!" Trong phòng truyền ra một tiếng quát chói tai.

"Đích hoàng trưởng tử" Tề Hàm được dùng làm vũ khí sắc bén nghiền ép giáo chủ ngậm miệng im bặt như ve sầu mùa đông, nuốt một ngụm nước bọt mới phát hiện trong miệng khô khốc lạ thường; trong gió rét ngày thu, hắn không dám có bất kỳ hành động gì vượt khuôn phép, cũng chỉ đoan đoan chính chính quỳ.
Đến lúc kẻ đầu têu Liêu Vô Kỳ không nhanh không chậm trở lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười ha hả nói, "Hai ngươi thật dũng mãnh, cửa của tam thiếu cũng dám xông vào; đứa nhỏ này gây họa quen xông vào cũng không tính đi, Tiểu Hàm nhi sao ngươi lại gấp gáp như vậy chứ?"

Hai bạn nhỏ miệng không thể nói, đành không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn cái người khiến người khác hoa cả mắt này!

Liêu Vô Kỳ đùa dai thành công, cười ha ha vào phòng.

Mà trong phòng, Dịch Thư Vân bị bức đến đường cùng thế mà lợi dụng thời gian ngắn ngủi này nghỉ xả hơi, hắn nỗ lực chống thân thể đứng lên, đặt thánh chỉ quyết định số mệnh sống chết của mọi người Tung Thiên giáo sang một bên, nhìn Quân Mặc Ninh nói, "Hôm nay tiền bối đơn độc đến đây, lại cho ta xem thánh chỉ, không phải là muốn để Dịch Thư Vân chết được rõ ràng thấu triệt chứ? Có lời gì, ngài cứ việc nói đi..."
Quân Mặc Ninh tán thưởng trong lòng, không hổ là người đọ sức với vận mệnh, sẽ không dễ dàng bị đánh bại, y đang định mở miệng, Liêu Vô Kỳ đã không kịp chờ đợi gào to nói, "Tam thiếu, các ngươi nói đến đâu rồi? À, thánh chỉ đã lấy ra, đã uy hiếp xong rồi? Bước tiếp theo nên dụ dỗ, bạn nhỏ giáo chủ này, tam thiếu chúng ta đâu muốn dùng Tung Thiên giáo các ngươi..."

"Ngươi có thể câm miệng trước không?" Quân Mặc Ninh dọa dẫm nói, "Nói thêm nửa chữ nữa, bắt đầu sang năm tự ngươi xử lý Vô Khi Lâu!"

Liêu Vô Kỳ lập tức ngậm miệng, chê cười, ngoại trừ gϊếŧ người hắn vừa nhìn thấy sách nè sổ nè liền đau đầu, bảo hắn tự xử lý Vô Khi Lâu, đến lúc đó sợ rằng bản thân mình bị bán đi còn vui tươi hớn hở giúp người làm việc!

Nếu đã nói thẳng ra, Quân Mặc Ninh cũng sẽ không quanh co, "Đúng như lời Vô Kỳ, lần này hoàng đế nổi giận là vì Hàm nhi, thánh chỉ cũng không thể giả được. Thế nhưng ta nghĩ thế này, giữa Bắc Mãng và Trung Châu sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến, ta cần một thế lực ổn định cắm rễ ở Tây Xuyên, đồng thời rút ra mai phục Lưu gia ở chỗ này; về phương diện khác, từ từ thâm nhập vào Bắc Mãng. Chuyện này do ta ra mặt điều đình, chỗ hoàng đế, ta đảm bảo."
Dịch Thư Vân lập tức lĩnh hội ý tứ Quân Mặc Ninh, đây không phải triều đình chiêu hàng, mà là duy trì cục diện Tung Thiên giáo, có điều bên trong cần làm nhiều thêm một việc. Mà người phụ trách trực tiếp chuyện này, không phải hoàng đế, mà là Quân Mặc Ninh.

Nhìn vẻ mặt hắn, Quân Mặc Ninh biết Dịch Thư Vân đã rất thông minh mà lĩnh hội ý tứ của y, "Cho nên thế lực Tung Thiên giáo chẳng những không thể kiềm chế, tốt nhất vẫn nên có chút bành trướng."

"Cho nên, đây là điều kiện... tiền bối đưa ra?"

Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Cũng như ngươi không muốn lấy tương lai đệ đệ làm giao dịch, ta cũng sẽ không lấy tương lai học trò làm giao dịch."

"Học trò?" Dịch Thư Vân lộ vẻ xúc động nói, "Ngài... vẫn nguyện ý nhận... Sở, Dịch Hi sao?"

"Ta chưa từng nói muốn trục xuất nó khỏi sư môn," Quân Mặc Ninh thản nhiên nói, "Nói thật, lần này đệ đệ ngươi chơi đùa chiêu thức nhử hổ xa rừng ấy ta vô cùng thưởng thức, vì người nhà không từ thủ đoạn, có thể hiểu được! Chẳng qua thân phận người nó gϊếŧ, người nó bắt quá đặc thù, Tung Thiên giáo mới có kiếp nạn này. Ta không trục xuất nó, giáo huấn một chút là được."
Quả nhiên người không bình thường làm chuyện không bình thường, Dịch Thư Vân ngầm cười khổ trong lòng, trong khoảng thời gian này hắn vắt óc suy nghĩ không giải quyết được vấn đề, ai ngờ dưới cái nhìn của người nọ căn bản không phải là vấn đề! Mà vấn đề y nói, lại có thể khiến Tung Thiên giáo cùng với mọi người nghiêng trời lệch đất.

"Ta đồng ý..." Mặc dù không có đường lựa chọn, nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất. Về phần đệ đệ Sở Vân, bằng trực giác Dịch Thư Vân cảm thấy có lẽ lần này không dễ dàng qua ải, nhưng mà... Đây cũng không có biện pháp rồi, có thể khiến người trước mắt không so đo hiềm khích lúc trước, đã rất may mắn, y nói muốn giáo huấn, cũng chỉ có thể để y giáo huấn.

Quân Mặc Ninh cười nói, "Hợp tác vui vẻ..."

"Ta đã nói với ngươi, ngươi hợp tác với tam thiếu không thiệt thòi đâu!" Thấy hai người nói xong rồi, Liêu Vô Kỳ vui vẻ nói, "Tốt biết bao nhiêu, thiên hạ thái bình! San bằng Tung Thiên giáo gì gì đó, quá phí sức, mọi người ngồi xuống uống chút trà, tán gẫu một chút thì tốt rồi nha! Được rồi tam thiếu, học trò bảo bối của ngươi còn quỳ bên ngoài..."
Quân Mặc Ninh tự động xem nhẹ con chim công ồn ào này, lại lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong bao vải, giao cho Dịch Thư Vân nói, "Vừa rồi bắt mạch cho ngươi, bệnh tim bẩm sinh của ngươi e rằng thần tiên khó trị, nhưng cũng may mấy năm nay Chu Minh dùng phương pháp thoả đáng, chỉ cần ngươi điều trị theo phương pháp của hắn, vẫn có thể bình an sống qua ngày. Về phần khí huyết ngươi hao tổn, cửu chuyển sinh nguyên đan trong máu Hàm nhi đã cạn, tác dụng đối với ngươi cũng không dài lâu."

Dịch Thư Vân vừa mở hộp ra nhìn, kinh ngạc ngẩng đầu.

"Đây là một viên cửu chuyển sinh nguyên đan khác," Quân Mặc Ninh tựa như đưa một củ cà rốt lớn, "Yến Thiên Lâu buôn bán dược liệu, ta lại theo nghề thuốc, mấy năm nay quả thật được vài thứ tốt. Theo ta hợp tác, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, đây mới là giao dịch của chúng ta."
Dịch Thư Vân nhìn thổ hào trước mắt, đã không biết nên nói gì cho phải.

"Ngươi phải nhanh bắt đầu chuyện Tung Thiên giáo một chút," Nhà tư bản thổ hào Quân tam bản tính tất lộ, cho thứ tốt lập tức muốn người bán mạng, "Nếu có gì cần Yến Thiên Lâu hỗ trợ, liền đến tửu lâu Duyệt Lai tìm ông chủ. Ta sẽ căn dặn bọn họ, trừ phân phó của ngươi, tuyệt không can dự nội vụ Tung Thiên giáo..."

Dịch Thư Vân bội phục Quân Mặc Ninh từ tận đáy lòng, y cũng chỉ lớn hớn mình bốn năm tuổi thôi, sao có thể lật tay thành mây, trở tay thành mưa như vậy? Thảo nào thế lực Yến Thiên Lâu tại Trung Nguyên rắc rối khó gỡ, khó dòm ngó đến tột cùng, từ lời nói và việc làm hôm nay của y, ngoại trừ người như vậy, còn ai có thể chống đỡ một con quái vật lớn như vậy?

Quân tam đạt thành mục đích và Liêu Vô Kỳ ngồi xuống uống trà, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lén dùng kinh nghiệm hai đời, lấy việc công làm việc tư sử dụng hoàng quyền, hơn nữa nghiền ép tuyệt đối bằng vũ lực, dễ dàng lại hết sức không biết xấu hổ thu phục một người trẻ tuổi vừa mới hai mươi tuổi không cha không mẹ không nơi nương tựa.
"Được rồi, Dịch giáo chủ, cho ta mượn chỗ thu thập hai thằng nhóc con môn hạ một chút, ngươi nói hình đường phế rồi đúng không, bản tử roi mây chung quy vẫn có đi, lại khiêng cho ta cái ghế dài, phỏng chừng còn cần sợi dây thừng. Ta cần dùng."

Quân đại tiên sinh đàm phán xong, uống trà xong vuốt vuốt tay áo, tỏ vẻ y muốn làm chính sự.

-------------------

Uầy, thắp một giỏ nến cho hai bé muahahahaha lâu rồi mới có cảnh huấn của tiên sinh nàiiiii 😂😂😂😂

P/s: Mới có người nhắc nay lễ nên muốn tặng quà :))))) vậy thì tặng chủ nhà trước 50 vote đi rồi tui tặng lại 1 chương tiếp nha :))))) đó giờ không biết cảm giác 50 vote là như nào nên nay muốn thử nàiiiiii :)))))))