Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 174: Thúc cháu



Cho đến nay, Quân Mặc Ninh đều tin tưởng thống khổ có thể khiến một người nhìn rõ ràng vài vấn đề, cho dù là tâm linh giãy giụa hay thân thể đau đớn. Dưới kiểu nuôi dạy này của y, Tề Hàm quá quen với việc phản tỉnh sau khi trách phạt. Thế nhưng quen nếp cũng không có nghĩa không đau, trong quân trướng vắng vẻ, từng tia từng sợi khí lạnh bị nước lạnh xối ướt bao quanh hắn; trên mặt ăn bạt tay, trên lưng ăn roi da, dưới gối còn lót đá mảnh... Ngẫm lại hai ngày trước còn tùy ý phóng ngựa chạy nhanh như bay, tình cảnh bây giờ dứt khoát có thể gọi là thê thảm...

Ài... Khẽ thở dài một cái, Tề Hàm thu liễm tâm tư trong đau đớn từ trên xuống dưới, rất nhiều mắt xích không nghĩ tới trên lưng ngựa cũng dần dần hiện lên tâm trí. E rằng mọi chuyện đều phải nói từ lúc gặp Lưu Giang Xuyên ở Thập Vạn Đại Sơn...


Lưu Giang Xuyên hái Chu Quả về nhà, nhất định đúng sự thật hướng Lưu Giang Nhạc... cũng chính là A Đề Mạc Hạ Xuyên nói đến bản thân mình, mà hiển nhiên từ lúc bắt đầu Lưu Giang Nhạc đã biết thân phận mình. Chuyện này tuyệt không khó giải thích, bởi vì từ rất sớm trước đây, lúc bản thân Tề Hàm còn chưa biết thân thế mình, có một người đã điều tra xong.

Người đó chính là... Tào Mặc.

Cho nên sau khi chuyện ám sát Trần Cảnh không giải quyết được gì, thậm chí Lưu Giang Nhạc tự chặt cánh tay diệt khẩu những người áo đen kia, đều vì thực hiện một mục đích khác khiến gã động tâm hơn... ám sát đích hoàng trưởng tử Trung Châu.

Mục đích của gã, không gì khác ngoài muốn dẫn tới hai nước giao chiến, mượn thế lực Bắc Mãng khôi phục chính quyền Tây Thục.

Về phần Lưu Giang Xuyên... Vết roi trên lưng Tề Hàm đã dần dần chết lặng, dưới gối lại càng ngày càng khó nhịn nổi, hắn giơ tay lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên trán, ép buộc bản thân quên đi đá mảnh sắc bén.


Hắn không tin Lưu Giang Xuyên cũng là mắt xích trong toàn bộ âm mưu này, bọn họ quen biết không lâu, lại đối đãi thẳng thắn; từ năm mười lăm tuổi Tề Hàm rời biệt viện xử lý công việc Yến Thiên Lâu, nói gặp qua vô số người cũng không quá đáng, ai có thể tin, ai có thể kết giao, hắn tự có cái nhìn của mình; huống chi, tiên sinh và sư phụ chú trọng kiểm tra hắn nhất với những chuyện này.

Roi mây đánh vào da thịt lại đau đến trong tim phổi, để hắn sớm học được dụng tâm đối đãi một người, bất kể là bên ngoài hay bên trong.

Hắn tin Lưu Giang Xuyên, giống như ngay từ đầu hắn liền tin Dịch Thư Vân...

Nghĩ đến Dịch Thư Vân... tâm tư Tề Hàm dần dần có chút tan rã, lần này ắt hẳn hắn phải giận mình, lần trước hắn tự phạt cấm ăn cấm ngủ, vậy lần này hắn sẽ dùng phương thức gì để mình nhớ kỹ giáo huấn...


Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực đỡ Tề Hàm dậy từ phía sau lưng, thu xếp hắn trên giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi tạm thời lúc hành quân. Tề Hàm đau đến có chút mơ màng, máu trở về hai chân sau khi quỳ lâu càng đau đến ray rứt.

Cảm giác áo ngoài khoác trên người bị lấy đi, lằn roi giăng khắp nơi trên lưng lập tức bại lộ trong không khí, Tề Hàm rụt sống lưng một cái, quay đầu lại nhìn, đúng là Tề Mộ Tiêu!

"Cửu... cửu sư bá?"

Tề Mộ Tiêu cầm ấm sắc thuốc, dùng một miếng vải thưa mềm mại thấm thuốc, nhẹ tay nhẹ chân thoa lên vết thương. Nghe được giọng của Tề Hàm, ánh mắt không động hỏi, "Ngươi cho rằng là ai? Mạc Hâm? Tay ta thô ráp, dùng vải thưa bôi thuốc cho ngươi, ngươi kiên nhẫn một chút..."

"Không... không đau, cảm ơn cửu sư bá..."

Tề Mộ Tiêu không tiếng động cười cười, giọng nói thô kệch bởi vì đè thấp, có vẻ trầm ổn mà khiến người an lòng. Y vô cùng kiên nhẫn bôi thuốc từng chút từng chút, một trời một vực với hình tượng dũng mãnh khôi ngô của y.
"Hàm nhi, ngươi biết cửu sư bá ngươi từ nhỏ đã ngốc, trừ tiên sinh ngươi ra, không ai nguyện ý liếc lấy ta thêm một cái, Tề Phong Vân thì đã sớm phái ta đến viện chính phủ, xem như không có đứa con trai này." Tề Mộ Tiêu vừa bôi thuốc vừa nói.

Tề Hàm cũng nghe đến toát mồ hôi, đồng bọn của tiên sinh quả nhiên đều xem thường hoàng quyền, tiên sinh và sư phụ mở miệng một tiếng "Tề Mộ Lâm", liên quan đến mình cũng có lúc cũng không vua không cha, có một lần còn bị đại sư bá phạt tát miệng! Hôm nay cửu sư bá cũng mở miệng "Tề Phong Vân", đây là có bao nhiêu không vừa mắt hai đời quốc quân Trung Châu chứ...

Kỳ thật có một chuyện Tề Hàm không nghĩ tới, đó chính là hoàng đế đời thứ ba Trung Châu, rất có khả năng chẳng những phải bị gọi thẳng tên huý, nếu cần thiết, còn có thể trong tay tiên sinh nhà hắn cởϊ qυầи chịu roi mây!
Dĩ nhiên Tề Mộ Tiêu không có giác ngộ như thế, y tiếp tục nói, "Hai năm trước nhìn thấy ngươi, ta đã vô cùng vui mừng, đứa nhỏ tam đệ đệ ta dạy dỗ, quả thật không giống; sau đó biết ngươi thế mà là người Tề gia ta, ta càng vui mừng hơn, Tề thị tốt xấu cũng có một người có thể khiến ta vừa mắt rồi! Ngươi gọi ta cửu sư bá, ta thích nghe; nhưng lúc tiên sinh nhà ngươi không ở đây, ngươi có thể gọi ta cửu thúc hay không? Dù sao Tề thị cũng chỉ có hai ta tương đối có tiền đồ!"

Đối với Tề Mộ Tiêu kiêu ngạo trong mắt không có "Tề thị", không hiểu sao Tề Hàm cảm thấy rất tự hào, nhưng đồng thời cũng cảm động với thân vương đại tướng quân bên ngoài và nội tâm thô kệch như nhau, bây giờ không được tự nhiên mà thô lỗ quanh co muốn bảo mình gọi y một tiếng "Cửu thúc".
"Cửu thúc." Tề Hàm rất nghiêm túc gọi một tiếng.

"Uầy!" Tề Mộ Tiêu toét miệng cười ha hả, sau đó, y thu lọ thuốc trong tay, lại đem một bộ áo trong trắng như tuyết đặt bên gối Tề Hàm nói, "Được rồi, đây là bộ quần áo ta bảo Mạc Hâm tìm cho ngươi, ngươi mặc trước. Tự ngươi bôi thuốc trên đầu gối có được hay không? Ta sợ làm đau ngươi, chỉ một hồi lúc nãy, còn mệt hơn cửu thúc ngươi luyện đao một canh giờ!" Nói rồi, Tề đại tướng quân thật sự lau mồ hôi trên trán.

Tề Hàm cười ngồi dậy, đáp, "Dạ, cửu thúc, Hàm nhi tự mình làm là được rồi, cảm ơn cửu thúc."

"Cảm ơn cái gì!" Tề Mộ Tiêu vung tay lên, rốt cuộc khôi phục phong cách vốn có, "Xong xuôi ngươi đến trong lều ta ngủ đi, đây là chỗ nghị sự, chút nữa bọn ta còn thương lượng quân sự. Chờ thương thế ngươi tốt lên, liền ngày mai đi, cửu thúc dẫn ngươi nhìn xung quanh một chút."
"Dạ, cửu thúc." Tề Hàm đứng lên nhìn theo thân ảnh cao lớn của Tề Mộ Tiêu rời khỏi, trong lòng tràn đầy ấm áp, hắn ngồi ở mép giường bôi thuốc cho đầu gối sưng tấy xanh tím của mình, vừa nhịn đau, vừa nghĩ lần này tìm cơ hội nói với cửu thúc chuyện Huyên nhi một chút.

Mấy ngày kế tiếp, quả thật Tề Mộ Tiêu liền dẫn theo Tề Hàm tuần tra các ngõ ngách trong quân doanh, từ trại huấn luyện quân chủng khác nhau đến nhà bếp, thậm chí khu vực cấm như kho khí giới, kho lương bình thường tuyệt không cho phép bất kỳ ai tùy ý đến gần, vừa đi, Tề Mộ Tiêu vừa giải thích cho Tề Hàm đủ loại quan hệ trong đó.

Nhìn ra được, quả thật Tề Mộ Tiêu đọc sách không nhiều lắm, thế nhưng từ sau khi y tỉnh táo, cả đời chỉ làm một việc này, hiển nhiên nói liên tục thuộc như lòng bàn tay; huống chi, tiên sinh không chỉ nói qua một lần, trời xanh cũng không bạc đãi cửu hoàng tử Trung Châu si ngốc này, thiên phú và lực lĩnh ngộ về phương diện quân sự của y gần như không ai bằng. Cho nên những năm gần đây, nếu không có y trấn giữ Bắc Cương, thiên hạ Trung Châu, không có khả năng bình yên vô sự như vậy.
Một ngày nọ, Tề Mộ Tiêu dẫn Tề Hàm đi tới mảnh thảo nguyên cách quân doanh vài dặm, dõi mắt nhìn lại, ngày xuân phương bắc khoan thai tới chậm, nhưng nơi này cỏ cũng đã xanh như nêm. Cỏ mảnh rậm rạp chen chúc sinh trưởng, gió nhẹ dấy lên từng đợt sóng biển màu xanh biếc. Nhưng kỳ lạ là, bãi cỏ xanh đẹp như vậy, thế mà không nhìn thấy thỏ rừng hoặc chim chóc thường gặp nào, dưới bầu trời xanh lam, rõ ràng phong cảnh dồi dào sức sống, lại lộ ra tịch mịch kỳ quái.

Tề Mộ Tiêu ngồi trên lưng ngựa, roi ngựa chỉ mảnh thảo nguyên xa lạ trước mắt, trầm giọng nói, "Đây chính là khu không người ta đã nói với ngươi, cũng chính là chiến trường mấy chục năm qua giữa Trung Châu và Bắc Mãng. Ngươi cũng thấy cỏ xanh, nhưng ngươi có biết tại sao cỏ nơi này có thể mọc tốt hơn chỗ khác, lại chưa từng có thỏ rừng dê bò đến đây ăn?"
Tề Hàm quay đầu nhìn Tề Mộ Tiêu, lẳng lặng đợi câu sau.

"Bởi vì trong nhựa cỏ ở đây, đều mang mùi máu tươi." Tề Mộ Tiêu bị gió Bắc thổi đến gương mặt thô kệch hiện lên đau xót và bi thương, "Đó là lí do, mặc dù cỏ nơi này tốt nhất, cũng không có động vật tới ăn; mà không có thỏ rừng dê bò tự nhiên cũng sẽ không có hổ sư tử sói báo, dần dần, cả chim chóc trên trời cũng tránh khỏi vùng này, dần dà, là bộ dạng ngươi thấy."

Tề Hàm lặng im, tâm cũng lặng xuống.

Tề Mộ Tiêu tiếp tục nói, "Hàm nhi, cửu thúc thật sự rất tán thành hành động đuổi gϊếŧ A Đề Mạc Hạ Xuyên lần này của ngươi, tuy rằng Bắc Cương có triều đình và tiên sinh ngươi cùng nhau chống đỡ, mọi phương diện đều đủ để chiến thắng Bắc Mãng đột kích; nhưng phàm là sau khi nhìn thấy chiến trường chân chính, không một ai hi vọng có chiến tranh..."
Hôm đó, Tề Mộ Tiêu còn nói rất nhiều với Tề Hàm, Cung thân vương được bách tính tây bắc Trung Châu gọi là "chiến thần", trong lòng chán ghét chiến tranh người thường khó có thể tưởng tượng; nhưng y lại gánh lấy tên họ hoàng thất Trung Châu và trách nhiệm ăn sâu vào xương máu mười mấy năm qua dùng máu tươi vun tưới đất đai Bắc Cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia bát ngát này.

Trên đường trở về, từ đầu đến cuối Tề Hàm chậm ở sau Tề Mộ Tiêu mấy bước, ngẩng đầu nhìn bóng lưng to lớn của thúc phụ huyết mạch tương liên với mình dưới hoàng hôn mênh mông, trong lòng Tề Hàm có một tầng thấu hiểu và hướng tới hòa bình càng sâu.

Lúc sắp đến quân doanh, phía trước đột nhiên có khoái mã báo lại, nói là bắt được một gian tế muốn lén vượt quân doanh; binh sĩ báo tin còn nói, thống lĩnh quân bộ Thái Hách thấy tướng quân không có mặt, đã làm chủ thẩm vấn, nhưng đến giờ cũng chưa có được khẩu cung.
Tề Mộ Tiêu ngay lập tức kẹp bụng ngựa đi trước, Tề Hàm cũng biết gian tế trà trộn trong quân doanh không phải chuyện đùa, cũng liền tạm thời đè xuống cảm xúc vừa nãy, vội vã đi theo.

Trong quân doanh không thiết lập hình phòng chuyên môn, hình cụ liên quan từ trước đến nay cũng chỉ có roi ngựa có thể nhìn thấy khắp nơi và quân côn to bằng cánh tay, mà gian tế kia, lúc này đã bị trói trên một cái giá chữ thập tạm thời dựng lên, ngoại trừ cái áo, trên ngực dày đặc vết máu roi ngựa quất ra.

"Lưu Giang Xuyên!" Tề Hàm vừa liếc mắt một cái liền nhận ra gian tế này!