Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 187: Một mẫu thân cười với ta



Sáng hôm sau, quả nhiên hoàng hậu và Tề Vân đi tới Tông Nhân phủ từ sớm, chỉ tiếc dựa theo quy trình, Tề Hàm phải quá đường* trước, cho nên mãi đến chiều mới có thể gặp mặt.

* Quá đường ngày nay nghĩa là ra tòa.

Trải qua việc Tề Mộ Lâm ngầm hỏi đêm qua, Tề Tây Sơn mèo già hóa cáo, tự nhiên sẽ hiểu trọng lượng của vị hoàng trưởng tử ở lâu tại dân gian trong lòng hoàng đế, cái gọi là quá đường, chẳng qua cũng chỉ là hình thức, thu một phần khẩu cung tương đối chính thức mà thôi.

Đối với Tề Hàm mà nói, lần này quá đường, ngoại trừ gạch xanh trên đại sảnh Tông Nhân phủ khiến hắn quỳ đến đau đầu gối, còn lại chỉ là đem lí do tiên sinh và hoàng đế nhắn nhủ lặp lại lần nữa mà thôi. Kỳ thật hắn vốn không cần quỳ lâu như vậy, nhưng lão gia tử xử án kia hỏi xong, dùng ánh mắt cực độ hoài nghi muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nên mới dẫn đến việc hắn gần như quỳ nhiều thêm non nửa canh giờ!


Tề Tây Sơn phe phẩy cái quạt danh quý, mắt lim dim nhìn vãn bối Tề gia dưới đường thản thản nhiên nhiên ngoan ngoan ngoãn ngoãn, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào. Đứa bé này thật do Quân tam dạy dỗ sao! Bộ dạng ôn lương cung kiệm*... Thật chẳng lẽ có thể khiến cho cái tên đội trời đạp đất đi tới chỗ nào cũng phải gây chuyện kia để mắt?! Tên đó ban đầu đối với ai cũng mang bộ dạng hiền lành vô lại, một câu đắc tội hắn, không phải một cước đá ngã lăn tại chỗ, thì sau đó để ngươi chịu đủ tàn phá ân hận biết vậy chẳng làm!

* Ôn lương cung kiệm ý chỉ ôn hòa, lương thiện, cung kính, cần kiệm.

Tề Tây Sơn lắc đầu, vứt bỏ những ký ức nghĩ lại mà kinh những năm thân làm phó viện trưởng học viện đấu trí so dũng tam thiếu Quân gia ấy. Lần nữa hướng ánh mắt đến dưới đường.


Đêm qua y không theo Tề Mộ Lâm vào phòng giam, hiển nhiên cũng không thấy được thương thế Tề Hàm, không nghe thấy cha con quân thần bọn họ hỏi đáp. Chỉ nghe nói đứa bé này đã bị Quân tam giáo huấn, thương thế hơn mười ngày còn chưa khỏi, mà lúc Tề Mộ Lâm đi ra, đuôi mắt lông mày còn lưu lại đau lòng.

Ầy... Tính toán một chút, lão tổ tông đương nhiệm của Tề thị rốt cuộc bỏ qua phỏng đoán, đứa bé này bái thầy hơn một năm, bệnh đã chữa hết, cũng không thấy Quân tam trả hắn về, có lẽ đã thừa nhận đứa học trò này rồi. Đã thừa nhận rồi, theo tính tình mặc kệ khuỷu tay có lí hay vô lí đều hướng vào trong của y, nhất định sẽ che chở đứa bé này là được.

Không phải thả một phạm nhân thôi sao? Chuyện có bao lớn? Tin đồn cũng truyền tới tai lão nhân gia, hừ hừ, hoàng đế đường đường chính chính dĩ nhiên không làm được chuyện khác người gì, nhưng nếu thật sự chọc giận cái tên chín năm trước mới mười lăm tuổi đã dám đốt núi kia... cẩn thận cuối cùng hối hận tại sao mình lại có lưỡi!


Lão tổ tông Tề thị Tề Tây Sơn rốt cuộc thả Tề Hàm về phòng giam.

Lúc bấy giờ, hoàng hậu nương nương đã đợi lâu rồi.

Tề Vân cuối cùng không tới, Dung Chỉ Lan nói mấy câu khuyên nhủ hắn, thiếu niên xông xáo bên ngoài một năm cũng hiểu giữa huynh trưởng và hoàng hậu cần nhiều thời gian ở chung hơn, liền chỉ đành kiềm chế tâm tư, thành thật ở trong cung với mẫu thân mình.

"Mẫu hậu." Đợi ngục tốt, cung nữ và thị vệ đều ra gian ngoài chờ, Tề Hàm quỳ xuống hành lễ.

Hàn hoàng hậu sao cam lòng để hắn quỳ nữa, vừa mới quỳ gối liền đỡ hắn, nhưng cũng không đụng vào lâu, lập tức thả lỏng tay. Chỉ là đôi mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác, dần dần ánh mắt cũng có chút mờ mịt. Nàng vội vã che giấu quay đầu, chỉ vào thức ăn trên bàn nói, "Nơi này đơn sơ như vậy... Ta vừa bảo người dọn cái bàn phòng ngoài vào, đây là thức ăn làm cho con..."
Tề Hàm nhìn, là một chén canh đậu hũ sơn dược tề thái, và một phần sáu nắm xôi nếp than.

Hàn hoàng hậu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, giải thích, "Năm ngoái khi con dưỡng thương trong cung, Tần Phong mấy lần đi ngự thiện phòng căn dặn muốn hai món này, ta liền nghĩ có phải con thích ăn hay không... Ta đã nhiều năm chưa từng xuống trù phòng, cũng không biết làm ngon hay không ngon... Nếu con ăn chỗ nào không ngon, nhất định phải nói với ta..."

Đúng là... tự mình làm sao? Ánh mắt Tề Hàm cố định trên hai món ăn màu sắc thuần khiết mê người, tâm tư có chút ngưng trệ khác thường.

Hàn hoàng hậu thấy hắn không nói lời nào, cho rằng mình đã đoán sai, cẩn thận hỏi, "Hàm nhi, có phải... không thích ăn hay không..."

"Hàm nhi thích," Tề Hàm quay đầu, nhìn nhất quốc chi mẫu một thân giản dị, nói, "Đây đúng là món Hàm nhi thích ăn nhất, tạ mẫu hậu..."
"Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi! Tới, đói bụng không, nhanh ngồi xuống ăn..." Hàn hoàng hậu hưng phấn cười, nhẹ nhàng kéo tay Tề Hàm qua, thu xếp hắn ngồi xuống ghế, mình cũng ngồi xuống một cái ghế dài khác.

Ghế lạnh lẽo cứng rắn, lúc ngồi xuống khó tránh khỏi đè nặng vết thương hôm qua, nhưng sau khi tán sưng đêm qua, quả thật đã khá nhiều; hơn nữa ánh mắt hoàng hậu quá mức vui sướng và nóng bỏng, ngay cả lông mi Tề Hàm cũng không hề nhíu một lần, yên lặng nhịn xuống.

Hoàng hậu nhìn lối ăn tao nhã không nhanh không chậm của con trai, thật sự càng nhìn càng thấy không đủ; thế nhưng nàng lại sợ bản thân mình đến gần quá sẽ khiến hắn sinh lòng mâu thuẫn, không thể làm gì khác hơn đành tìm một đề tài trò chuyện.

"Hàm nhi... Đêm qua phụ hoàng con tới đây, có nói gì không? Chuyện lần này... sẽ như thế nào?" Sinh niên bất túc bách, thường hoài thiên tuế ưu*, chỉ chính là bộ dạng mẫu thân.
* Dch nghĩa đen là "con người sng đâu ti trăm năm sao c ôm hoài ni bun ngàn năm", ở đây ý chỉ tấm lòng người mẹ dành cho con dù đã lớn hay còn nhỏ.

Từ trước đến nay Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, vì vậy cũng không có quy củ ăn không nói ngủ không nói, nhưng bình thường Tề Hàm cũng không nói nhiều, lúc cùng một chỗ với tiên sinh thì càng nghe nhiều hơn nói. Bây giờ nghe hoàng hậu hỏi, hắn nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp, "Mẫu hậu yên tâm, phụ hoàng và tiên sinh đều đã dạy xử lí thế nào, không có việc gì."

Hàn hoàng hậu thoáng yên lòng, cười gật đầu, nói, "Nói đến phụ hoàng con... Hàm nhi, năm ngoái từ khi con gửi phong thư đầu tiên, y liền thường hỏi chuyện này, ta thấy y chính là mong chờ ngóng trông; ta thấy y chết vì sĩ diện không chịu hỏi ta mượn thư xem, ta cũng cố ý không đưa y, con chưa thấy bộ dạng đường đường vua của một nước ngậm chua ăn giấm, thật sự là... buồn cười..."
Tề Hàm im lặng nhìn hoàng hậu trên dưới bốn mươi tuổi, ăn mặc như phu nhân bình thường, thấy vui mừng, thỏa mãn và ý cười đắc ý trong mắt nàng, mới biết quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, dường như trời xanh đã quan tâm mà hoàn thành tất cả nguyện vọng và mong ngóng trong cuộc đời hắn .

Tiên sinh thường nói, khi thượng đế đóng tất cả cửa của một người lại, ngài sẽ chừa cho hắn một cánh cửa sổ. Tề Hàm không biết "thượng đế" là ai, thế nhưng hắn biết, tiên sinh chính là cửa sổ. Mà khi hắn đã thấy được vạn vật thế gian, lần nữa quay đầu, lại phát hiện tất cả cửa đã mở rộng với hắn...

Hoàng hậu nói đến phấn chấn, thấy dáng vẻ Tề Hàm cũng không có không kiên nhẫn, liền tiếp tục nói, "Còn Dung mẫu phi của con nữa, mấy năm nay nàng giúp đỡ xử lí công việc hậu cung, chẳng mảy may có ý đồ cũng không vượt quyền đoạt vị, thật sự là nữ tử không màng danh lợi. Nhưng sau khi thấy con viết thư, cũng nhiều lần hỏi ta tình huống Vân nhi, lời trong lời ngoài đều cực kỳ hâm mộ... Hàm nhi, con không biết... trong lòng mẫu hậu... vui mừng biết bao..."
Tề Hàm không biết nên đáp lại Hàn hoàng hậu lộ vẻ xúc động như vậy thế nào, ban đầu hắn nghĩ đến chuyện viết thư, là sau khi bị tước đoạt tất cả thân phận ở Hàng thành, trong lòng tích tụ khó diễn tả bằng lời, lại nhìn thấy tiên sinh viết thư về nhà, bản thân mình mới có phong thư đầu tiên. Sau nữa nhận được hồi âm, biết có một người thân phận đặc thù như vậy, ngày đêm mong nhớ lo lắng mình, vì vậy mới có phong thư thứ hai, phong thư thứ ba...

"Tiên sinh nói, con đi nghìn dặm... mẹ lo lắng, tiên sinh rời nhà cũng sẽ viết thư cho người nhà, Hàm nhi liền... học theo..." Từ trước đến nay hắn không quen nói dối, lời nói thật nhìn như an ủi này, nói xong cũng có chút không được tự nhiên.

Hàn hoàng hậu có chút kinh ngạc nói, "Mặc dù ở trong cung, chúng ta cũng nghe nói tam công tử phủ thừa tướng, hoang đường... không chịu gò bó như thế nào, sau đó mới biết y lại có tài lớn. Nhớ ngày đó giao con cho y, suýt chút nữa y xem con là thị đồng... Bây giờ xem ra, chẳng những y thuật y cao siêu, còn dạy con tốt như vậy..."
Tề Hàm cong cong khóe miệng cười, hắn nghe được quá nhiều người đánh giá hâm mộ, bất đắc dĩ và kính phục pha lẫn với mặt xấu của tiên sinh, thân làm học trò, cũng thật không có sức giải thích. Có thể đây chính là kết quả tiên sinh mong muốn, tùy ý, hoang đường, bị người đời nói xấu, vậy thì có sao đâu, chỉ cần người mình để tâm tất cả đều tốt. Tựa như y thường ngâm nga một điệu hát dân gian, người đời cười ta quá điên cuồng, ta cười người đời nhìn không thấu; không thấy mộ Vũ Lăng hào kiệt sao, không hoa không rượu xới làm ruộng cày.

Thấy Tề Hàm ăn ba nắm xôi nếp than liền không động đũa nữa, Hàn hoàng hậu cũng không miễn cưỡng, tự dọn chén đũa, nói, "Hàm nhi, phụ hoàng con nói đại triều ngày mai con phải tự biện, đợi chuyện này kết thúc, về sau có tính toán gì không? Tiếp tục ở lại Quân môn học nghệ, hay là..."
Tề Hàm thấy hoàng hậu đứng, cũng đứng lên nói, "Hàm nhi bái thầy ở Quân môn, nếu tiên sinh chưa công nhận Hàm nhi có thể học thành xuất sư, đương nhiên Hàm nhi còn phải trở về sư môn, nhưng hẳn sẽ ở lại kinh thành."

Nghe thấy con trai có thể ở lại kinh thành, Hàn hoàng hậu đã rất thỏa mãn, nàng nhìn vóc dáng đứa nhỏ cũng đã cao hơn nàng, cuối cùng mới nói, "Có thể ở lại kinh thành là tốt rồi... Ta cũng biết bên ngoài trời cao đất rộng, cá nhảy chim bay tự do tự tại, liền sợ con... nghĩ đến chuyện khi còn tấm bé... không muốn trở về..."

Tề Hàm không nói, nhưng vào giờ khắc này, hắn không khỏi cảm thấy trong nụ cười của người trước mắt miễn cưỡng che giấu rất nhiều tâm tình muốn nói lại thôi, có khát vọng, có không nỡ, có áy náy... Mà tất cả, dần dần biến hóa thành một sợi dây vô hình, quấn lấy tay chân của mình, còn có... tâm...