Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 19: Bài học thứ hai, buông (thượng)



Tề Hàm không biết nó đi vào thư phòng kỳ thật nó cũng không xa lạ này bằng cách nào, đây là chỗ nó dập đầu bái sư, tập viết vỡ lòng; nhưng cũng ở chỗ này, nó không nhìn thấy nhưng lại nghe được rõ rõ ràng ràng tiên sinh nguyệt lãng thanh phong, bị đại sư bá phạt nặng, mà tất cả đều là vì nó.

Nó biết tiên sinh không thích bộ dạng rụt rè của nó, nhưng ngoại trừ thẳng lưng quỳ đoan chính, ngay cả chút xíu nó cũng không dám ngẩng đầu... Nó đáng chết, nó có lỗi với tiên sinh, nó không mặt mũi nhìn tiên sinh!

Biết nó bị bệnh, nhưng lần đầu tiên sau mấy ngày nhìn thấy Tề Hàm, Quân Mặc Ninh vẫn có chút giật mình. Đứa bé trước tết đã nuôi tốt hơn nhiều, sao mới qua mấy ngày lại trở nên tiều tụy như vậy? Lúc vào cửa hơi ngẩng đầu một cái, đôi mắt sưng giống như quả hạch đào, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng thân thể lại gầy đi ba phần... Cả người đều hiện lên cảm giác suy sụp và ảm đạm khó có thể dùng lời diễn tả được.


Y nhìn về phía Sở Hán Sinh, Sở Hán Sinh cũng không biết kể từ đâu, thoáng lắc đầu sau đó dưới sự ra hiệu của Quân Mặc Ninh, rời đi.

Thư phòng chỉ còn hai người, bầu không khí tựa hồ càng thêm áp lực, Tề Hàm hận không thể vùi đầu vào ngực.

Bỗng dưng, một cái khay xuất hiện trước mắt, bên trái đặt ba cây ngân châm, bên phải là một cây roi mây to bằng ngón tay cái! Tề Hàm kinh sợ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt bình tĩnh, mà trong con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt, bất kham của bản thân.

Đây là chính mình trong mắt tiên sinh sao?

"Biết sai rồi sao?" Giọng Quân Mặc Ninh hòa nhã, bình tĩnh, thậm chí dịu dàng.

Tề Hàm mở to đôi mắt ướt nhẹp không dám dời đi, "Biết... Tề Hàm biết sai..."

"Rất tốt," ánh mắt Quân Mặc Ninh tựa như đang dẫn dắt điều gì, "Vậy chọn một loại đi."


Tề Hàm rũ mí mắt xuống, một giọt nước mắt thật to rơi vào trong khay, nó cuống quít lau lau đôi mắt rồi lại nhanh chóng nhìn Quân Mặc Ninh một cái, phát hiện tiên sinh cũng không có trách cứ nó, vì vậy lần nữa cúi đầu dò xét hai loại... hình cụ trước mắt.

Ngân châm, nó chịu qua. Dù một lòng muốn chết nhưng chính nó cũng không thừa nhận nổi, đau đớn như vậy có thể khiến bất kỳ kẻ nào khuất phục.

Roi mây, nó cũng chịu qua. Trong góc phòng ở lãnh cung, trên người của nó lưu lại rất nhiều vết thương do vật này tạo thành, đau đớn bén nhọn tràn ngập toàn thân, vết bầm xanh tím thật lâu không tan, nó cảm thấy lúc đó chính mình giống như một con búp bê vải rách nát. Sau đó, tiên sinh cũng dùng qua, thế nhưng một lần kia, cả thể xác và tinh thần nó chìm đắm vào ký ức trong quá khứ, đau đớn trái lại không khắc sâu như vậy.


Bây giờ, phải chọn... nên chọn ngân châm...

Đại sư bá nói, bội sư bỏ trốn, có lẽ là lỗi rất lớn, huống chi còn hại tiên sinh bị đại sư bá trách phạt...

Nhưng mà, ngân châm thật sự rất đau...

Tề Hàm sợ hãi giương mắt, không dám cầu xin, nhưng quả thật vì mình từng hưởng qua mùi vị đó, lại không dám dễ dàng quyết đoán.

"Giơ tay lên." Quân Mặc Ninh dứt khoát đặt khay lên đôi tay nhỏ bé của Tề Hàm, đứng thẳng người nói rằng, "Quỳ đó từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ xong, khi đó nói với ta."

"Tiên sinh..." Quân Mặc Ninh chưa xoay người, tiếng nói yếu ớt non nớt của Tề Hàm đã truyền đến, "Tề Hàm... chọn xong, Tề Hàm chọn... ngân châm." Nó dâng khay cao qua đỉnh đầu, tay áo rơi xuống, lộ ra cánh tay nho nhỏ, đang khẽ run.

Trong lòng cuối cùng vẫn sợ.

"Tại sao chọn ngân châm?" Giọng Quân Mặc Ninh từ đỉnh đầu truyền đến.
Giọng Tề Hàm không lớn, lại rất rõ ràng, đi một bước này nó đột nhiên phát hiện đã không thể lui được nữa, "Tề Hàm bội sư bỏ trốn... nên bị phạt nặng... Ngân châm... mới đủ..."

Đủ cái gì? Đủ đau?

Quân Mặc Ninh bật cười, lấy cái khay trong tay đứa bé xuống đặt lên bàn, chính mình nghiêng người dựa vào bàn sách nói rằng, "Hàm nhi, tiên sinh ngươi có một hòn đảo nhỏ, ở hải ngoại."

Tề Hàm buông hai tay để xuôi bên người, khẽ ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Ninh, trong đôi mắt đẫm nước mắt là vẻ mặt ôn hòa chưa từng có của tiên sinh nhà nó. Nó không biết vì sao tiên sinh nhắc đến cái này, hoàn toàn không liên quan với chuyện ban nãy, chỉ ngờ ngác vừa nhìn vừa nghe.

Hai tay Quân Mặc Ninh lật lại chống mép bàn, tiếp tục nói, "Cái đảo kia không lớn, phong cảnh cực đẹp, bốn mùa như mùa xuân, trên đảo có núi có sông, trên núi có hoa có cỏ, ngạn chỉ đinh lan xanh tươi um tùm; bốn phía là biển, bao la vô bờ, lúc nào cũng có hải âu bay liệng; trên đảo có người nhưng không nhiều lắm, bọn họ sinh hoạt vui vẻ tương trợ lẫn nhau, bởi vì đều trải qua nhân thế bao la sinh ly tử biệt, liền đặc biệt quý trọng nhân gian tiên cảnh thế ngoại đào nguyên."
Tề Hàm tuy không rõ dụng ý, nhưng nghe nói xong trong lòng không khỏi mong mỏi.

Quân Mặc Ninh đột nhiên ngừng lại đi tới trước bàn, ngón trỏ cầm lên một cây ngân châm.

Toàn thân Tề Hàm tức khắc cứng đờ.

"Ngân châm không phải dùng để thi hình," giọng Quân Mặc Ninh nhàn nhạt quanh quẩn bên tai, "Mà dùng để phong ấn trí nhớ của ngươi."

Tề Hàm nghe không hiểu, thế nhưng trực giác lại sợ hãi.

"Thân phận của ngươi không thể xuất hiện lần nữa trên đời, trí nhớ của ngươi cũng không thoải mái." Quân Mặc Ninh nói rất thẳng thắn, "Mấy cây ngân châm này có thể giúp ngươi quên hết mọi thứ, ta cho ngươi một thân phận mới đưa ngươi đi đảo Tứ Phương, ngươi sống ở đó, bình an sống hết quãng đời còn lại."

"Hoặc là, ngươi ở lại chỗ này do ta nuôi dạy," giọng Quân Mặc Ninh trở nên nghiêm nghị, "Tôn ta làm thầy, nghe ta dạy bảo, tuân thủ quy củ của ta!"
Tề Hàm kinh ngạc nghe, tận mắt nhìn tiên sinh lần nữa đặt khay trên nền gạch xanh trước đầu gối của mình, giọng nói không còn ôn hòa, "Quỳ từ từ suy nghĩ, không gấp. Nếu ngươi chọn ngân châm, cứ nói, ta làm rất nhanh, chờ lần tới ngươi tỉnh lại đã là một thế giới hoàn toàn khác; nếu ngươi chọn roi mây... liền tự cởi quần quỳ sấp lên giường, đại sư bá ngươi nói đúng, bội sư bỏ trốn, quả thật là sai lầm phải phạt nặng."

Nói xong, Quân Mặc Ninh tự cầm sách dựa vào cạnh bàn mà đọc.

Trong lòng Tề Hàm nho nhỏ giống như có một sợi dây thừng thô to đang giằng xé, ký ức người kia mang đến cho nó quá đau khổ cũng quá khắc cốt ghi tâm, nó vẫn luôn nửa đêm tỉnh mộng thức dậy, trong mộng ngoài mộng tất cả đều là tiếng roi mây gậy gộc gào thét lạnh thấu xương! Tiên sinh nói chỗ đó thật tốt, có thể quên hết tất cả, bắt đầu lại, làm một đứa bé ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời !
Không! Lẽ nào cứ sống không rõ ràng như vậy? Một âm thanh khác đột nhiên bật ra, nó không phải con trai người kia, vậy nó là con ai? Nó đến từ nơi nào? Tại sao người kia hận chính mình như vậy? Con trai của nàng là ai? Tại sao muốn mình chôn chung với hắn? Rất nhiều rất nhiều nghi vấn khiến nó dừng lại trước cám dỗ cực lớn không gì sánh được, đúng vậy, tuy rằng nó đến thế gian này chỉ ngắn ngủi mười hai năm, nhưng đã trải qua ngân châm chi hình sinh tử luân hồi, nó không muốn chết nữa! Nó muốn sống, quang minh chính đại mà sống!

Huống chi còn có... tiên sinh!

Tề Hàm len lén ngẩng đầu lặng lẽ quan sát một bên mặt tiên sinh, y tập trung đọc một quyển sách thật mỏng, ngũ quan ngay ngắn khi thì lãnh đạm trầm tĩnh như nước, khi thì tươi cười rực rỡ như ánh sáng mặt trời, lúc y và Sở gia ở chung với nhau là hiền hoà cởi mở nhất, lúc đối mặt với mình lại uy nghiêm như vậy...
Nó sẽ không quên tiên sinh dạy mình bài học thứ nhất là "trách nhiệm", đó là lần đầu tiên nó nói ra khát vọng sâu nhất trong lòng; nó sẽ không quên tiên sinh nấu canh cho mình, tuy bị nhị sư bá múc mất phân nửa, thế nhưng đó là món ngon nhất nó từng ăn trong cuộc đời ngắn ngủi của nó; nó đương nhiên càng không quên trong núi Vân Trung, tiên sinh uy vũ oai hùng đơn độc đấu với bầy sói như thiên thần hạ phàm!

Tề Hàm bỗng nhiên phát hiện, thì ra trong mấy tháng ngắn ngủi đó, nó đối với người từng khiến nó tuyệt vọng không gì sánh được đã nảy sinh quyến luyến sâu sắc như vậy, mà tất cả những điều này, đều bởi vì có... tiên sinh!

Nó làm sao có thể lựa chọn quên đi!

Nhưng mà...

Tề Hàm cúi đầu, hai tay nho nhỏ lại siết chặt vạt áo, nước mắt khuất nhục tràn mi... Người kia, nàng đánh nó như vậy...
Dưới đầu gối đã sớm truyền đến đau đớn âm ỉ, Tề Hàm trằn trọc giữa ký ức và thực tế giao thoa, nó không muốn quên nhưng lại vứt bỏ không được! Giờ này khắc này, nó thậm chí càng hy vọng tiên sinh mất kiên nhẫn tóm lấy nó nghiêm khắc đánh, nó cam đoan lần này nhất định sẽ không chạy nữa! Nhưng mà hình bóng tiên sinh hiện lên trong đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, thân ảnh đoan chính, yên tĩnh như nước.

Nó cúi đầu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống khay, một bên là quên đi quá khứ, một bên là nghênh đón tương lai; một bên là nhu nhược trốn tránh, một bên là dũng cảm đối mặt...

Quá khóe mắt Quân Mặc Ninh nhìn thấy đứa bé nước mắt lã chã rốt cuộc từ từ dịch chuyển, đi bằng đầu gối đến bên giường thấp cách đó không xa, y không có cách nào nhìn thấy vẻ mặt nó từ phía sau, chỉ thấy hai tay đứa nhỏ run lẩy bẩy bắt đầu cởi áo ngoài, hết sức chậm rãi cởi quần kéo xuống đầu gối. Có lẽ vì quá mức khốn khổ, trong thư phòng yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng hàm răng của nó khe khẽ va vào nhau, ngón tay cũng bởi vì khẩn trương mà có chút trắng bệch.
Nó rốt cuộc lại một lần nữa phơi mông quỳ rạp người, chỉ là lần này, nó cam tâm tình nguyện.

"Tề Hàm... bội sư bỏ trốn... Thỉnh tiên sinh... trách phạt..."