Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 192: Sách phong hoàng tử sư



Theo thời gian trôi qua chuyện hoàng trưởng tử Tề Hàm tự thả phạm nhân dần dần phai nhạt khỏi đề tài của triều thần, nhưng trong đầu rất nhiều người vẫn sẽ tái hiện lại hình ảnh thiếu niên kia đi tới trong ánh mặt trời hôm đó, rõ ràng ôn nhuận như ngọc, nhưng vẫn thản nhiên quyết tuyệt.

Rất nhiều lão thần và tông thân mượn mọi cơ hội nghe ngóng thái độ của mẹ con Dung phi đối với chuyện này, kết quả thu được cũng chỉ là ý cười thản nhiên của nữ tử tiến cung mười tám năm; về phần tứ hoàng tử Tề Vân, nếu nói rằng trước đây hắn còn như dạo chơi nhân gian mà tham dự vài lần việc triều, thì hiện tại đã hoàn toàn tuyệt tích với triều đình rồi.

Cả tháng tư, mưa nhiều hiếm khi trời quang, trong thời tiết ẩm ướt, có một việc lại như mưa bụi vô khổng bất nhập*, dần dần không chân mà chạy trên dưới trong triều, cuối cùng, Quân Vũ không thể không đứng ra thừa nhận tính chân thật của chuyện này.


* Vô khổng bất nhập nghĩa là chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp; ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điu xấu.

Phủ thừa tướng kinh thành, Vô Âm Các.

Sau khi Quân Vũ bãi triều cũng không ở lại Trung Thư Các làm việc, mà vội vã trở về nhà, cùng người nhà dùng qua cơm trưa, liền đi tới thư phòng đệ đệ. Bốn đứa học trò vốn đã mỗi người tự làm bài, Quân Vũ liền bảo Sở Hán Sinh đi gọi Tề Hàm và Tề Vân qua đây.

Huynh đệ Tề thị không biết đại sư bá có gì phân phó, sau khi đến thư phòng, vì Tề Vân là sư đệ, tự giác đảm nhận việc châm trà đưa nước, hoàn thành tất cả xong, theo huynh trưởng Tề Hàm đứng nghiêm một bên.


Quân Mặc Ninh ý bảo bọn hắn ngồi xuống, sau đó mới hỏi, "Ca, chuyện gì trịnh trọng như vậy?"

Quân Vũ không nói thẳng, mà hỏi, "Khoảng thời gian gần đây, có nghe lời đồn bên ngoài?"

"Ca nói là chuyện Hàm nhi và Vân nhi bái thầy ở Quân phủ?" Quân Mặc Ninh khi ở biệt viện tin tức đã nhanh nhẹn, huống hồ bây giờ thân tự do, "Sao vậy ạ? Tra được là ai cố ý thả tin tức ra sao?"

Mấy ngày nay tâm tình Quân Mặc Ninh vốn tốt vô cùng, thoáng chốc có chút lo lắng bao phủ. Sau khi hồi kinh, cha mẹ huynh trưởng ở bên, đương nhiên y thả lỏng cảnh giác, ai ngờ đất bằng dậy sóng.

"Chuyện hai vị điện hạ bái thầy, vốn cũng không có bao nhiêu người biết, hơn một năm nay cũng có người hỏi ngầm, nhưng rốt cuộc không có động tĩnh gì lớn." Quân Vũ ở kinh thành lâu, hiển nhiên rõ kinh thành như lòng bàn tay, "Có điều hơn một tháng qua, chuyện này đúng là xôn xao, ta lo lắng liền tra một chút, cuối cùng phát hiện... Hóa ra chính miệng hoàng thượng nói..."


Tề Hàm và Tề Vân nhìn nhau, đều nghi hoặc.

Quân Mặc Ninh hỏi, "Hoàng đế muốn làm gì? Vô cớ tạo ra dư luận, là cảm thấy lời hoàng trưởng tử điện hạ nói, còn chưa đủ đẩy ta và Quân thị tới nơi đầu sóng ngọn gió?"

Tề Hàm có chút chột dạ cúi thấp đầu.

"Sau khi ta biết cũng hiếu kì," Bấy giờ Quân Vũ mới nói tới đề tài chính, "Đến tận hôm nay, hoàng thượng bảo ta truyền đạt hai chuyện, ta mới hiểu dụng ý của y."

Ánh mắt mọi người trong thư phòng đều tập trung trên mặt Quân Vũ.

Quân Vũ cũng không thừa nước đục thả câu, nói, "Chuyện thứ nhất, là đại triều Trung Châu ngày mùng một tháng năm, hoàng thượng dự định sắc phong ngươi làm hoàng tử thiếu sư, vào triều làm việc; chuyện thứ hai, là hai vị điện hạ cũng phải vào triều tham chính."

"Tề... Không phải, hoàng đế muốn làm gì? Còn chê Quân thị ta chưa đủ huênh hoang?! Cha rất vất vả mới lui xuống được, huynh và nhị ca đều ngã vào, bây giờ..." Quân Mặc Ninh từ trước đến nay không có sự tôn kính nào đối với hoàng đế suýt chút nữa đã thốt ra tên húy của hoàng đế, sắc mặt cũng không có kiên nhẫn, y tốn bao nhiêu tâm sức mới có được sự yên tĩnh ngày hôm nay, tất cả sắp có thể tan thành bọt nước!
"Trước hết ngươi đừng nôn nóng," Quân Vũ vội vã trấn an đệ đệ sắp xù lông, "Chuyện này ta và cha cũng đã nói qua, ý của cha là, xuất phát điểm của hoàng thượng có lẽ là tốt, ngươi vì hai vị điện hạ trả giá quá nhiều, hẳn nên nhận được sự công nhận của tất cả mọi người..."

"Công nhận? Quân tam ta cần những người đó công nhận sao?" Vẻ mặt Quân Mặc Ninh lạnh lẽo âm u, ngay cả huynh trưởng trước mặt cũng không đoái hoài, giọng nói cứng rắn và châm chọc, "Ta cho rằng Tề Mộ Lâm tốt hơn Tề Phong Vân, ai ngờ tâm thuật đế vương chưa từng thay đổi!"

"Ninh nhi!" Quân Vũ nhíu mày, vì ngại Tề Hàm và Tề Vân đều ở đây, không phát tác tại chỗ.

"Ta nói sai sao?" Vì cuộc sống an nhàn sắp bị xáo trộn sạch sẽ Quân Mặc Ninh soạt một cái đứng lên, ánh mắt quét qua hai tên học trò Tề thị cũng đi theo tới, không chút nào không dám nói, "Hoàng đế phải xưng danh cho ta, sao y không có lợi! Ba huynh đệ Quân thị đều vào triều, trước mắt bao người, chúng ta thời thời khắc khắc bị tất cả mọi người giám thị, đừng nói động một tí là phạm lỗi, không động cũng phải bị người soi mói! Y làm hoàng đế, dĩ nhiên có thể kê cao gối mà ngủ! Lúc đầu nhận học trò ta cũng đã nói, ta chỉ nhận học trò không nhận hoàng tử, hôm nay là y lật lọng!"
Quân Vũ cũng không nghĩ tới đệ đệ nhà mình sẽ phản ứng mạnh như vậy, dưới ánh mắt sợ hãi cầu xin của huynh đệ Tề thị đứng lên nói rằng, "Kỳ thật mấy năm gần đây, thân phận khó xử của Quân thị tại triều chưa từng thay đổi, tiên đế đối với cha cũng là như thế..."

"Đúng vậy..." Quân Mặc Ninh xoay người nhìn huynh trưởng, "Cho nên bây giờ hoàng đế cũng phải làm như vậy sao... Ca ca biết cái này gọi là gì không? Gọi là phủng sát*!"

* Phủng sát ý chỉ tán dương và thổi phồng quá mức, mục đích khiến người được tán dương trở nên hư vinh tự phụ hoặc bị người khác phản cảm.

Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Ninh lướt qua huynh đệ Tề thị, Tề Hàm theo y nhiều năm cũng sợ hãi đến có chút phát run, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy vẻ mặt tiên sinh như vậy!
"Ca, thừa dịp hoàng đế còn chưa chính thức hạ chỉ, huynh đi nói với y, hoàng tử sư này ta không làm, vào triều làm việc càng không cần nghĩ!" Quân Mặc Ninh phất tay áo dứt khoát nói, "Tề Hàm và Tề Vân hôm nay liền xuất sư, ngày mai ta liền dẫn theo Nhẫn Đông đi xa thiên nhai!"

"Tiên sinh!" Huynh đệ Tề thị song song quỳ xuống, Tề Hàm gần như đập đầu gối xuống đất! Tiên sinh nói "xuất sư", căn bản là đuổi bọn họ khỏi sư môn!

Quân Mặc Ninh ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho hai người, một mạch sải bước rời khỏi thư phòng.

Tề Hàm quỳ gối đuổi theo mấy bước, nhưng sao có thể đuổi theo kịp thân ảnh dứt khoát đi? Tề Vân thì lại quay đầu nhìn về phía Quân Vũ nói, "Đại sư bá, Vân nhi lập tức tiến cung, khuyên phụ hoàng đừng làm như vậy! Tiên sinh nói được làm được, y thật sự sẽ trục xuất chúng ta khỏi sư môn!"
Quân Vũ gật đầu đồng ý, hoàng đế và đệ đệ nhà mình, ngay cả Quân Vũ cũng cảm thấy, khả năng để hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra còn có khả năng lớn hơn một chút...

Tề Hàm và Tề Vân tiến cung cũng không lâu lắm liền mang khuôn mặt vui mừng trở ra, nhưng sau khi trở lại Vô Âm Các, nghênh tiếp bọn họ lại là hai phần "Sư bình" trong tay Sở Hán Sinh! Trên sư bình nói rõ ràng, trong lúc Tề Hàm, Tề Vân bái thầy tôn sư trọng giáo, khắc khổ nỗ lực, hôm nay học có sở thành, lập tức xuất sư! Cuối cùng là ba chữ "Quân Mặc Ninh" đoan đoan chính chính.

Ban đêm, trong Quân phủ yên tĩnh, hiếm khi người một nhà không tụ chung một chỗ ăn cơm. Một đám tôi tớ chỉ biết rằng không biết tại sao tam thiếu gia xù lông lên, tự giam mình trong thư phòng, ngay cả tam thiếu phu nhân cũng không thể mở cửa; hai vị hoàng tử điện hạ thì từ sau khi xuất cung liền quỳ trong sân, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn!
Cuối cùng, rốt cuộc kinh động đến tướng gia Quân Tử Uyên gần đây tu Phật cùng phu nhân.

Đối với Quân Tử Uyên, Quân Mặc Ninh vẫn không dám thật sự mặc kệ phát cáu, sau khi ngoan ngoãn mở cửa để cha đi vào, liền sầm một tiếng đóng lại.

Quân Tử Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi ngồi xuống vẫn ung dung nói, "Cơm tối cũng không ăn, đây là phát giận với ai?"

Quân Mặc Ninh rót trà cho Quân Tử Uyên, đặt mông ngồi xuống nói, "Cha làm sao người có thể chịu được mấy hoàng đế Tề thị kia? Mấy năm nay Quân thị làm còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao bọn họ hết lần này tới lần khác muốn đặt chúng ta nướng trên lò lửa?"

"Là hoàng thượng muốn đặt Quân thị trên lò lửa sao?" Sắc mặt Quân Tử Uyên hòa nhã, giọng điệu lại đâm chọc lòng dạ người khác nói, "Không nói đến chuyện ngươi che giấu Hàm nhi bảy năm trước, chỉ nói từ sau khi đứa bé kia tự lao vào Hình bộ, là ai toàn tâm toàn ý mạnh mẽ bá đạo muốn đem đứa học trò nhỏ kia về, thậm chí không ngại mạo danh thế thân, cam chịu gia pháp? Khi đó sao ngươi không nghĩ tới hắn là đích hoàng trưởng tử danh chính ngôn thuận, ngươi muốn làm tiên sinh người ta, là tự đặt mình trên lò lửa?"
Gừng càng già càng cay, Quân thừa tướng nói mấy câu đã đẩy ra chân tướng sâu trong nội tâm mà Quân Mặc Ninh không cách nào đối mặt nhất, y thông minh như vậy, sao không nghĩ đến tầng này? Chỉ là càng nghĩ, càng rõ ràng người khởi xướng tất cả là mình, là chấp niệm ban đầu của mình!

Quân Tử Uyên thấy con út không nói lời nào, tiếp tục nói, "Ninh nhi, nhìn chung thay triều đổi đại, tiên đế và cả hoàng đế hiện tại đã xem như sáng suốt nhân hậu rồi. Nhiều năm như vậy, ngươi và y biết nhau ngoài sáng trong tối, chẳng lẽ còn không biết? Y muốn sắc phong ngươi làm hoàng tử thiếu sư, rốt cuộc có phải phủng sát không? Hay chỉ vì có thể khiến cho tân chính Thừa Tộ nhiều thêm vài phần trợ lực? Suy cho cùng cũng là ngươi tự mình đào hố cho mình, hai vị hoàng tử ngày càng thành thục, sắp tới dấn thân vào triều, đến lúc đó ngươi hai tay vỗ một cái đi tiêu dao giang hồ, hắn đi nơi nào tìm người chỉ điểm?"
"Cha người nói lời này, cứ như ta không có trách nhiệm..." Quân Mặc Ninh nhụt chí nghiêng người dựa vào ghế, không còn gai nhọn đầy người ban nãy nữa, quả thật tự mình đào hố sau đó không thể không bất đắc dĩ nhảy vào.

Quân Tử Uyên vuốt râu cười nói, "Hiếu thắng muốn thắng, cái gì cũng không chịu buông tay không chịu lui bước! Việc đời sao có thể toàn bộ theo mong muốn? Cũng may mà Hàm nhi và Vân nhi có thể chịu được ngươi! Bọn họ đã nói với hoàng đế xong rồi, hoàng tử thiếu sư tất nhiên phải phong, dụng ý của hoàng đế là muốn cho ngươi một danh phận chính đáng, cũng để hai vị hoàng tử sau khi vào triều không đến mức bị người chê trách! Về phần vào triều làm việc thì miễn, y còn sợ Quân tam thiếu ngươi làm xáo trộn triều đình Trung Châu bây giờ vẫn tương đối thái bình đây!"
Quân tam thiếu việc xấu loang lổ triệt để không còn gì để nói.

Quân Tử Uyên nói xong, cũng không muốn ở lâu với đứa con trai muốn gì được nấy, thừa tướng đại nhân đứng lên trước cố ý mở cửa lớn tiếng nói, "Cũng không biết làm tiên sinh người ta thế nào, còn không hiểu chuyện bằng hai đứa học trò! Sau này trước khi động roi mây với bọn họ thì suy nghĩ thật kỹ, cái gì gọi là "Học cao vi sư, thân chính vi phạm"! Hai đứa các ngươi đứng lên, đưa đồ bỏ "Sư bình" cho ta! Các ngươi xuất sư hay không, khi nào xuất sư, sau này do sư công định đoạt!"

* Học cao vi sư, thân chính vi phạm ý nói người làm thầy thì học vấn phải uyên thâm, lời nói tác phong phải chuẩn mực.

Tề Hàm còn có chút do dự, Tề Vân đã mắt đầy ánh sao hai tay trình lên tờ "Sư bình" như "bùa đòi mạng" kia, đợi Tề Hàm rốt cuộc cũng dâng lên, sư công đại nhân mới thản nhiên rời đi.
Về phần con trai nhà mình bây giờ đang đấm đá hay lăn lộn trong thư phòng, dù sao võ công của nó cũng cao, không sao cả.