Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 194: Tề - cuồng công việc - Hàm



Chuyện Tây Xuyên dù sao không phải một câu hai câu là có thể nói rõ ràng, sau khi nghe ý kiến Tề Hàm, Tề Mộ Lâm cũng hiểu được đây là kế hoạch có thể thành, vì vậy để Tề Hàm và Tề Vân cũng tham dự vào các hạng mục công việc trong chiến sự Bắc Cương, đương nhiên, kể cả phân công quản lý hai xuyên.

Sau khi nghe được tin tức này, Tề Vân tức khắc nói Trung Thư Các còn rất nhiều công việc phải xử lý, hắn có thể không tham dự hay không. Kỳ thật mấy ngày qua, mặc dù hắn theo Tề Hàm, nhưng bất kể thái độ, hay mức độ nhiệt huyết, đều là dáng vẻ không hứng thú lắm. Hắn thích ở trong phủ thừa tướng hơn, dạy dỗ hai sư đệ Diệc Hi Diệc Thần, bây giờ còn dính theo tiểu đậu đinh* Diệc Hằng.

* Tiểu đậu đinh là một nhân vật hoạt hình, mắt to tai lớn.


Nhưng lúc ban đầu, hắn không quá dễ từ chối, ca ca lại trông chặt, hơn một tháng nay Tề Vân mới thành thành thật thật làm việc; cho dù như vậy, cũng bởi vì tinh thần không tập trung mà bị Tề Hàm phạt nhiều lần.

Tề Hàm che chở đệ đệ, không đem chuyện này nói cho Tề Mộ Lâm, Quân Vũ, thậm chí tiên sinh Quân Mặc Ninh, đánh phạt mấy lần cũng không thấy hiệu quả, Tề Hàm ngày càng bận rộn cũng chỉ đành ngầm để bản thân mình gánh vác một ít.

Nghe Tề Vân nói cũng hợp lí, Tề Mộ Lâm hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Từ đó về sau, Tề Hàm đa phần liền theo chân Quân Vũ đi lại ở ngự thư phòng, ba người tính cả những triều thần liên quan trong triều cùng nhau thương nghị chuyện dựng thành Tây Xuyên, dần dần định ra sách lược làm việc chi tiết mà khả thi. Trong quá trình này, Tề Mộ Lâm cùng với mọi người lần nữa chứng kiến Tề Hàm suy nghĩ chu đáo ở mọi phương diện và mỗi khi gặp phải ngõ cụt, nghĩ cách như linh dương quải giác.


* Linh dương quải giác ý chỉ linh dương ban đêm ngủ sẽ treo sừng lên cây, chân không chạm đất, không để lại dấu vết; nghĩa bóng ý chỉ một người tài giỏi, đạt đến cảnh giới cao.

Quân Vũ nhìn sắc mặt hoàng đế càng ngày càng hài lòng vui vẻ, lại nhìn Tề Hàm toàn tâm toàn ý tâm vô bàng vụ*, chẳng biết tại sao, luôn cảm thán từ tận đáy lòng.

* Tâm vô bàng vụ chỉ người chuyên chú, tập trung, tâm tư không có truy cầu nào khác.

Khoảng thời gian gần đây, Quân Mặc Ninh trái lại cực kì an nhàn, mỗi ngày có thể gặp cha mẹ huynh trưởng, Nhẫn Đông cũng bình an vượt qua thời gian mang thai ba tháng đầu, nhìn thê tử ngày càng lộ bụng, tam thiếu bày tỏ, cuộc sống như thế thật sự thần tiên cũng không bằng đâu.


Mà theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lại có một việc dần dần nổi lên trong lòng. Đầu tháng sáu năm ngoái, Tề Hàm bị thương nặng ở tửu lâu Duyệt Lai, tim mạch bị tổn hại lần thứ hai; mười hai tháng sáu, Quân Mặc Ninh nghìn dặm xin thuốc trở về, giành lại kỳ hạn sống chết một năm cho Tề Hàm đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Tuy nói rằng Quân Mặc Ninh đã sớm đắp cầu dẫn mối dung hợp gân mạch toàn thân cho Tề Hàm, Tề Hàm cũng tu luyện tâm quyết mỗi ngày không nghỉ, thế nhưng thời gian trôi đến hôm nay, Quân Mặc Ninh vẫn không quá yên tâm. Vì vậy từ sau khi huynh đệ Tề Hàm vào triều tham chính, Quân đại tiên sinh vốn không quá quản bọn hắn, dùng xong cơm tối với thê tử và hàn huyên một lúc với con gái trong bụng, tiếp đó thản nhiên đi vào phòng Tề Hàm.
Người không ở. Lúc cơm tối cũng không thấy hắn, nhưng trái lại Tề Vân đã trở về, chỉ nói gần đây ca ca theo đại sư bá, bọn họ không làm việc cùng một chỗ.

Quân Mặc Ninh lại lắc lư đến Thủy Vân Hiên, đại ca Quân Vũ cũng quay về rồi, đang dỗ Tiểu Diệc Điềm. Vừa hỏi một câu, Quân Vũ nói ngự thư phòng đã sớm giải tán, Tề Hàm nói muốn đi Trung Thư Các gặp Tề Vân, sau đó y liền tự mình về trước.

Ngự thư phòng giải tán thì nói đi Trung Thư Các, Tề Vân ở Trung Thư Các nói chưa thấy người, qua giờ cơm tối cũng chưa về nhà! Quân tiên sinh quản trong tay bảy tám năm đột nhiên phát hiện ngắn ngủi hơn một tháng, y vậy mà không tìm được học trò mình rồi!

Như vậy sao được!

Tối hôm đó, Quân Mặc Ninh liền gọi Sở Hán Sinh ở phủ đệ cách tướng phủ không xa đến, lệnh tra rõ hành tung Tề Hàm trong khoảng thời gian gần đây tới nay.
Kỳ thật cũng không có gì có thể tra, mỗi ngày Tề Hàm đều sẽ thỉnh an sáng đúng giờ, lên lớp buổi sáng. Cửa cung khóa là có canh giờ nhất định, nhưng bởi vì huynh đệ Tề Hàm ở ngoài cung, cho nên trong tay hắn và Tề Vân đều có một khối kim bài, có thể tự do ra vào cung cấm, cứ như vậy, thời gian hồi phủ mới có thể càng ngày càng trễ.

Hiển nhiên Tề Hàm không biết tiên sinh đối với mình càng ngày càng buông lỏng hôm nay lại tra xét giờ giới nghiêm của mình, lúc hắn đi ra khỏi Trung Thư Các, sao đã đầy trời. Sờ sờ cái bụng có chút xẹp lép, hoàng trưởng tử điện hạ vừa cưỡi ngựa hồi phủ thừa tướng, vừa nghĩ trong phòng mình có gì có thể ăn có thể lấp bụng không. Nghĩ tới nghĩ lui dường như hôm qua vừa ăn hết miếng bánh dứa cuối cùng, đó là của tiểu sư đệ Diệc Thần không cẩn thận bỏ quên trong phòng hắn... Nếu không... lại đến phòng thằng nhóc kia tìm xem?
Bận bịu cả ngày tâm tư có chút tản mạn, so với ban ngày không khí ban đêm sảng khoái thấm lạnh, trong tiếng móng ngựa lộc cộc, Tề Hàm lại lần nữa đi sớm về khuya trở lại Vô Âm Các phủ thừa tướng, nhưng trước tiên lại nhìn thấy ngọn đèn dầu sáng trưng trong phòng mình.

Hắn chấn động trong lòng, vội vã tăng nhanh bước chân. Cửa phòng không khóa, đệ đệ Tề Vân dâng roi mây quỳ ở giữa, mà tiên sinh và sư phụ đang hết sức chăm chú hạ cờ.

Tề Hàm "phịch" một tiếng quỳ bên cạnh Tề Vân, chỉ gọi "Tiên sinh..." rồi cũng không dám nói thêm một lời.

Quân Mặc Ninh đặt cờ xuống nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ta đã hỏi rõ, từ khi ngươi tiếp nhận công việc Tây Xuyên đến nay, Vân nhi ở Trung Thư Các lười biếng không thể tưởng tượng nổi, thân là huynh trưởng, ngươi giám sát quản dạy hắn thế nào?"
Tề Hàm lo sợ trong lòng, cúi đầu nói, "Là... là Hàm nhi sơ sẩy, thỉnh tiên sinh trách phạt!"

Quân Mặc Ninh nói, "Chuyện của ngươi không vội nói, ta không vào triều, hắn ở trong triều biểu hiện thế nào đương nhiên do ngươi quản giáo; đã định cho hắn ba mươi roi mây, ngươi đến giáo huấn, nếu lần sau bị ta phát hiện, đừng trách ta cho hắn gấp bội!"

"Tiên sinh..."

"Tiên sinh, Vân nhi biết sai rồi, nguyện chịu ca ca trách phạt, sau này nhất định không dám nữa!" Tề Vân hẳn đã quỳ dâng roi một khoảng thời gian dài đoạt lời Tề Hàm, tay run run nhận sai.

"Biết sai là tốt rồi, sắc trời không còn sớm, đánh xong bôi thuốc, đi ngủ sớm một chút đi." Quân Mặc Ninh đứng lên, liếc mắt nhìn chính chủ một cái, nói, "Về phần chuyện của ngươi, ngày mai chúng ta lại nói."

"Dạ..." Tề Hàm cúi người đáp.
Sở Hán Sinh nhìn hai huynh đệ lắc đầu, cũng đi ra ngoài theo.

Đợi hai người đi khỏi, Tề Hàm vội vã lấy gia pháp roi mây xuống đặt một bên, ngồi xổm người xuống xoa bóp bả vai và cánh tay cho Tề Vân, vừa áy náy nói, "Vân nhi, đều do ca ca không tốt... Tính tình ngươi vốn bay nhảy không chịu trói buộc, ta vốn nghĩ ngươi còn nhỏ, tự do thêm hai năm... Ta làm nhiều việc chút cũng không sao..."

"Ca..." Tề Vân chịu đựng hai tay đau nhức, viền mắt hồng hồng, "Huynh đừng tốt với Vân nhi như vậy... Sau khi hồi kinh từ Đông Xuyên, phụ hoàng hỏi ta có muốn kế thừa đại thống, Vân nhi... Vân nhi nói... không muốn... Phụ hoàng mới gấp gáp yêu cầu ca ca vào triều tham chính như vậy... Vân nhi không biết ca ca sẽ bận rộn như vậy... Sau này ta không dám lười biếng, ca huynh phạt nặng Vân nhi đi, ta thật sự biết sai rồi..."
Tề Hàm có chút ngơ ngẩn ngừng động tác trong tay, bây giờ triều đình Trung Châu, hầu như người người đều biết hắn và Tề Vân là hai người được chọn duy nhất kế thừa ngôi vị hoàng đế. Thế nhưng trữ quân không phải chuyện đùa, do đó thậm chí ngay cả tiên sinh, cũng không có bất cứ ai tỏ vẻ rõ ràng. Nếu trước tối nay Tề Hàm còn mang theo một tia hi vọng, như vậy sau khi nghe được mấy lời Tề Vân nói, liền biết thật sự không còn chỗ vãn hồi...

"Ca..." Tề Vân nhìn Tề Hàm, có chút bất an gọi.

Tề Hàm không nói gì, hắn biết tối nay tất nhiên tiên sinh cũng đã hỏi đã nghe qua những lời này của Tề Vân, có lẽ một chút hi vọng cũng tan biến gần như không còn giống hắn. Cho nên, y bảo hắn chấp phạt, là muốn nói cho hắn biết, nhận rõ bản thân. Mỗi người có trách nhiệm người đó phải gánh vác, hắn không thể giúp Vân nhi làm bài, càng không thể giúp hắn xử lý chuyện hắn vốn nên xử lý.
Phạt Vân nhi, cũng là đang phạt Tề Hàm hắn...

"Cởϊ qυầи, chống đi..." Tề Hàm cầm lấy gia pháp trên bàn, sắc mặt có chút ảm đạm, nói.

Tề Vân mấp máy môi, cởϊ qυầи quỳ chống trên mặt đất, ca ca xuống tay cũng không dễ chịu đựng như tiên sinh, hắn biết sai nhận sai, nhưng mà...

Tâm tư trong lòng chưa tận, phía sau đã truyền đến tiếng xé gió, chỉ nghe được một tiếng "chát" vang lên, trên mông như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua! Tề Vân nhịn không được kêu thảm một tiếng, tiếp đó hô to, "Ca! Ca..."

"Cấm thanh." Tề Hàm siết roi mây trong tay thật chặt, mắt thấy trên mông đệ đệ rách ra một vết roi đỏ thẫm với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt.

Tề Vân không dám càn rỡ nữa, hai tay chống trên đất nắm lại thành quyền, răng môi cũng không khỏi cắn vào nhau.
"Vút... Chát!"

"Vút... Chát!"

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại tiếng roi mây đánh vào thịt, tiếng rêи ɾỉ kiềm nén khó nhịn và hô hấp nặng nề của Tề Vân; Tề Hàm chỉ xem như không nghe thấy, không giảm chút sức nào mà vung roi mây. Đây cũng là nghiêm phạt đối với hắn! Nhìn mông đệ đệ xanh đỏ một mảnh, từng vết từng vết roi tụ máu dường như cũng vắt ngang trong lòng hắn.

"Hai mươi lăm!" Tề Hàm thầm đếm trong lòng, lại nhìn thấy đột nhiên Tề Vân run lên, khuỷu tay khẽ cong, "cộp" một tiếng đập đầu trên nền nhà!

"Vân nhi..." Tề Hàm theo bản năng muốn đỡ hắn, nhưng trong nháy mắt vươn tay liền dừng lại.

"Ca!" Tề Vân gấp giọng nói, "Ca! Vân nhi không dám trốn phạt, Vân nhi không cố ý! Ca..." Thiếu niên vừa gào thét, vừa gian nan chống đỡ tốt lần nữa, "Ca, xin huynh... đừng đánh lại... Vân nhi không dám nữa..."
Nghe đệ đệ đáng thương cầu xin, thấy một bãi mồ hôi lạnh nước mắt tụ lại trên đất, Tề Hàm sao có thể xuống tay được! Hắn vẫn không nói một lời, một mạch quất năm lần còn dư lại vào giữa mông đệ đệ, kết thúc trận gia pháp huấn trách giày vò người cũng giày vò mình.

Bôi thuốc xong, Tề Hàm cũng không đưa Tề Vân về phòng, hắn ngồi ở đầu giường, nhìn đệ đệ hô hấp mỏng manh ,trên trán xanh tím và khóe mắt còn vệt nước mắt chưa lau đi, không buồn ngủ chút nào.

Kỳ thật, có lẽ tiên sinh sớm đã thấy ngày này, từ một khắc vì cứu mình mà y vạch trần thân thế của mình, tiên sinh liền biết bánh răng vận mệnh dù xoay tròn như thế nào, cuối cùng cũng đi về quỹ đạo cố định. Bởi vì... Tề Hàm là đích, là trưởng, thiên hạ Trung Châu chính là trách nhiệm của hắn số mệnh của hắn.
Trừ phi Vân mưu cầu hoàng quyền, hắn sẽ tự nguyện thoái lui... Mà tình huống hiện tại, bắt đầu vào cái ngày hắn tiến cung ấy, đệ đệ của hắn, so với hắn đã càng biểu thị triệt để rõ ràng ý nguyện tuyệt không tranh giành vị trí kia...